Lâm Lung Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa không tên đang
hừng hực thiêu đốt, bàn tay nhỏ bé mềm mại đang vuốt ve trên người nàng
kia, gây cho nàng từng trận kích thích dị thường, nàng dần dần hé mở đôi môi anh đào, bắt đầu rên rỉ, chỉ tiếc là, lại không cách nào phát ra âm thanh, trông cũng chỉ như là há há mồm thôi.
Dạ Khanh Khanh nha đầu mơ hồ này, lúc này vẫn như cũ đang chơi một trò
chơi vui vẻ, ở trên người Lâm Lung Nguyệt sờ mó chỗ này, vuốt ve chỗ
kia, da dẻ Lâm Lung Nguyệt trắng trẻo dị thường, độ co giãn lại vô cùng
xuất sắc, cảm giác tất nhiên cũng là tương đối không tồi.
“Lung Nguyệt tỷ tỷ chỗ này lớn quá.” Dạ Khanh Khanh mân mê ngọc nhũ của