“Muội không thích lớn!” Giang Thiên Thiên nũng nịu đáp, “Ca ca, muội mới mười ba tuổi, còn bé mà!”
“Sao lại không thích lớn? Lớn thì có gì không hay?” Diệp Vô Ưu hơi kỳ quái hỏi.
“Vân La tỷ tỷ nói, muội mà lớn lên, ca ca sẽ khi phụ muội. Vì thế muội không thích lớn!” Giang Thiên Thiên nũng nịu nói.
“Vân La đáng chết, lừa cả tiểu cô nương!” Diệp Vô Ưu có chút buồn bực, trong lòng bực bội mắng thầm.
“Thiên Thiên, muội đừng nghe Vân La nói nhăng, Thiên Thiên xinh đẹp khả
ái thế này ta đành lòng khi phụ muội thế nào được?” Diệp Vô Ưu trong
lòng thì chửi mắng Hoa Vân La nhưng ngoài miệng lại vội vàng dỗ ngọt
Thiên Thiên. Hắn không hề muốn lưu lại ấn tượng không tốt trong mắt vị
tiểu cô nương siêu cấp mĩ lệ này.
“Nhưng Vân La tỷ tỷ bảo vậy. Bởi vì muội lớn lên sẽ vô cùng khả ái, ca
ca người sẽ muốn khi phụ muội mà!” Giang Thiên Thiên mở to đôi mắt xinh