“Vô lại!” Lâm Thanh Diệp tức tối mắng, nhưng trong lòng lại nổi lên một
cảm giác kì quái. Chẳng lẽ hắn nói đúng? Nàng dường như không hề có lòng phòng bị hắn, mà hiện tại bị hắn ôm lấy, bất kể là trong lòng hay thân
thể đều không có cảm giác phản kháng thật đặc biệt. Ngoại trừ lí trí nói với nàng không nên như vậy, còn các mặt khác nàng đều cảm thấy vẫn như
bình thường, thậm chí, thậm chí còn có dạng cảm giác rất hưởng thụ.
Có lẽ, nàng thật sự cần một tấm lòng ôn nhu ấm áp sao?
“Thanh Diệp tỷ tỷ, chỉ cần nàng không trách ta, nàng tùy tiện mắng chửi
ta thế nào cũng được.” Diệp Vô Ưu siết chặt eo thon của nàng, ôn nhu rót mật vào tai nàng.
“Ta có nói không trách ngươi sao?” Lâm Thanh Diệp hừ lạnh, “Ngươi thả ta ra, rồi xéo đi cho khuất mắt ta, đừng tới đây làm phiền ta!”
“Ta thật vất vả mới gặp được nàng, sao có thể đi được?” Diệp Vô Ưu khẽ
cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cần cổ nõn nà của nàng, thân hình