“Thiên Thiên, đừng vào!” Trương Tú Nhã vội vàng hét lên, nói dứt lại mím chặt môi, không để phát ra tiếng rên.
Đáng tiếc, nàng nói khí hơi muộn. Giang Thiên Thiên đã xông vào phòng, sau đó liền hét lên.
“A, ca ca người khi phụ mụ mụ!” Giang Thiên Thiên thét lớn, “Ta đi mách Vân La tỷ tỷ!”
Nha đầu này nói xong liền quay đầu chạy. Bị nàng dọa cho vừa kinh vừa sợ như vậy, Diệp Vô Ưu lập tức bùng nổ bạo phát trong thân thể Trương Tú
Nhã.
“Bây giờ làm sao?” Trương Tú Nhã khóc lóc.
“Không sao, đừng sợ.” Diệp Vô Ưu vội vàng an ủi nàng.
oOo
Đúng như Diệp Vô Ưu phán đoán, mặc dù Giang Thiên Thiên đã đem chuyện đó tố cáo với Hoa Vân Lan nhưng trên thực tế chẳng có chuyện gì phát sinh. Ngay cả Giang Thiên Thiên đã bắt gặp hắn, sau này trông thấy Diệp Vô Ưu cũng chẳng có gì đặc biệt. Chỉ là mỗi lần Diệp Vô Ưu muốn thân cận với
nàng một chút, nàng đều tránh ra thật xa, lý do là không muốn để Diệp Vô Ưu khi phụ nàng.
Diệp Vô Ưu cũng không có gì thay đổi, trong những ngày sau đó, hắn nhàn
rỗi vô sự vẫn y nhiên nếm trải cuộc sống phóng túng giữa ngàn hoa, càng
ngày càng trở nên hoang dâm vô độ, thường xuyên chung giường chung gối
với vài mĩ nữ.
Sau khi Dạ Khanh Khanh được đón về Vô Ưu sơn trang, hắn rủ rê thêm được