Chương 100: Trắng trợn khiêu khích
Một tiếng thét dài truyền ra, Dương Khai dáng người phóng túng, như mãnh thú khát máu, tiếng gió kêu gào vang lên tận trời, quanh quẩn không
ngừng bên trong thung lũng.
Đến đây! Tạp Toái môn Huyết Chiến bang!
Đây là tín hiệu khiêu chiến, là khiêu khích trắng trợn!
Ta ở ngay chỗ này, chờ các ngươi!
Hắn không phải không biết dừng lại sẽ có phiền phức. Dù sao trước đó Nộ
Lãng cũng đã dùng tiếng huýt gió truyền đạt tín hiệu cho bọn chúng.
Thung lũng này diện tích tuy rằng hơn mười dặm nhưng đêm vắng người,
những người đó nhất định nghe thấy, đang chạy đến đây rồi.
Lúc
này phương pháp xử lý ổn thỏa nhất chính là chạy. Liên tiếp đánh ba trận lớn, tinh thần và thể lực của Dương Khai đều tiêu hao rất lớn, trên
người cũng đã bị thương không ít, làm thế nào để giao đấu chính diện với đám người Huyết Chiến bang kia?
Rời khỏi nơi này, chờ khôi phục, sau đó chờ thời cơ ra tay, đây không thể nghi ngờ chính là phương án chính xác.
Nhưng Dương Khai không thể đi, cũng sẽ không đi! Bởi vì hiện tại, một thân
tinh khí của hắn đều đã cao đến đỉnh, một khi rời khỏi nơi này, trong
lòng tất sẽ dâng lên sợ hãi, Bất khuất chi ngao nào còn đất dụng võ? Nếu không có thứ đó duy trì, hắn chỉ là một kẻ mới luyện đến Khai Nguyên
cảnh tầng bốn mà thôi.
Cần phải thừa thắng xông lên! Dương Khai muốn dùng thế đỉnh cao của bản thân để cho đệ tử Huyết Chiến bang một niềm vui bất ngờ!
Đương nhiên, để có hết thảy thì điều kiện tiên quyết phải được thành lập trên cơ sở suy đoán chính xác của Hạ Ngưng Thường.
Đám người Huyết Chiến bang kia cũng không thể đánh đồng với mấy nhân vật
nhỏ của Phong Vũ lâu. Bọn chúng đa số đều là cao thủ Ly Hợp cảnh. Ở điều kiện bình thường, loại người luyện võ có cấp bậc này tùy tiện đều có
thể đẩy Dương Khai vào chỗ chết, nhưng hiện tại, bọn họ bị Cửu âm bát
khóa trận phong ấn, một thân thực lực có thể còn lại bao nhiêu khó mà
nói được.
Sau khi Dương Khai huýt gió một tiếng, Hạ Ngưng Thường
chợt mở mắt, tâm tư vẫn luôn căng thẳng hối hận cuối cùng đã buông lỏng
không ít.
Hắn không chết! Hắn chưa chết!
Hạ Ngưng Thường gần như muốn khóc lên.
Nàng luôn luôn lo lắng an nguy của Dương Khai, sợ hắn đi rồi không quay lại, để bản thân ở lại đây một mình.
Thực lực của hắn thấp như vậy mà địch lại đông, hắn làm sao có thể ngăn cản?
Từ sau khi Dương Khai rời đi, Hạ Ngưng Thường luôn luôn hối hận rồi tự
trách, bản thân nên liều chết giữ hắn lại, căn bản không thể thả hắn ra. Nhưng không nói đến lúc đó, ngay cả hiện tại, trạng thái của bản thân
cũng không khá là mấy, Dương Khai quyết tâm phải đi, nàng căn bản không
ngăn được.
Bởi vì chính mình muốn tới nơi này nên mới liên lụy
hắn vướng vào hung hiểm như vậy, trong lòng Hạ Ngưng Thường áy náy vạn
phần. Cô nương với tâm tư đơn thuần này kéo hết mọi tội lỗi lên người
mình, lại không nghĩ bất kể là Phong Vũ lâu hay Huyết Chiến bang đều là
vì Dương Khai mới đuổi theo đến nơi đây.
Nếu nói đầu sỏ, phải là Dương Khai mới đúng.
Hạ Ngưng Thường hiện tại cũng yên tâm hơn nhiều, sư đệ kia của mình vẫn
bình an vô sự. Hơn nữa trong âm thanh của hắn xen lẫn loại chiến ý không hề sợ hãi, một loại tín hiệu làm cho người ta vô cùng phấn chấn.
Tuy rằng không biết bây giờ hắn đang đối mặt với cái gì, nhưng điều duy
nhất Hạ Ngưng Thường có thể làm chính là mau chóng khôi phục, sau đó đi
ra ngoài giúp hắn, cứu hắn!
Bên kia thung lũng, Văn Phi Trần và
Long Huy đang hóa giải âm khí xiềng xích trong cơ thể cũng nghe được rõ
ràng tiếng huýt gió của Dương Khai.
Âm thanh này truyền đến, Văn Phi Trần không khỏi nhướn mày, tâm thần bị cắt đứt, một ngụm máu tươi phun mạnh ra.
- Tên súc sinh này!
Văn Phi Trần giận dữ, bản thân vốn đang trong thời khắc mấu chốt lại bị âm thanh của hắn quấy nhiễu, vì vậy mà chịu nội thương.
- Văn đường chủ, hóa giải thế nào rồi?
Long Huy nhìn như ân cần hỏi.
Văn Phi Trần chậm rãi lắc đầu:
- Không được, thứ này vượt ra khỏi khả năng của ta, cũng không biết nữ tử kia là đệ tử của ai mà có thể bố trí trận pháp thần diệu thế này.
Ba đạo âm khí xiềng xích chẳng những khóa lại nguyên khí chảy trong kinh
mạch, còn khóa lại cả đan điền của gã, khiến thực lực của gã khó lắm
cũng chỉ đạt tới Khí Động cảnh tầng ba, vừa rồi lại tiêu hao một trận
khiến thực lực giảm xuống không ít.
Văn Phi Trần nổi giận, hận
không thể đem Dương Khai và nữ tử kia giết một trăm lần! Đường đường một cao thủ Chân Nguyên cảnh tầng năm lại bị hai tiểu bối trêu đùa thành ra thế này, gã đã lâu không gặp nhục nhã như này?
- Văn đường chủ không cần lo lắng, tiểu tử kia dám để lộ hành tung, ta nghĩ lúc này hắn hẳn đã bị đánh chết rồi.
Long Huy thần sắc chắc chắn, khóe miệng hiện ra nét cười lạnh.
Văn Phi Trần không đáp, bởi vì gã nghe thấy hàm ý trong tiếng huýt gió của
Dương Khai, đây không phải là âm thanh khi cùng đường bí lối mà là một
loại chiến ý nồng đậm.
Nhưng, một người luyện đến Khai Nguyên cảnh tầng bốn thì càn rỡ cái gì chứ?
Cho nên Văn Phi Trần cảm thấy có phần không ổn, nhưng cũng không quá để
trong lòng. Gã cho rằng Dương Khai là ngoan cố chống cự, chắc chắn chết
không thể nghi ngờ.
Đám người khắp nơi trong thung lũng đều có tâm tư khác nhau. Mà ngoài thung lũng một kẻ râu tóc bạc trắng đột nhiên phi tới.
Lão già này khí tức đều đặn, một thân nguyên khí ngầm dao động mà không
phát ra làm cho người ta nhìn không ra nông sâu, nhưng tốc độ của ông ta thì nhanh vô cùng, trong nháy mắt đã phi được hơn trăm trượng.
Trên mặt lão già là vẻ lo lắng rồi lại lo lắng, ngẩng đầu nhìn trời, hối hận vạn phần.
- Hỏng rồi, hỏng rồi, không kịp rồi! Bà cô nhỏ của ta, con ngàn vạn lần không được mở trước trận pháp nha.
Lão già vừa vội vàng phi đi vừa thì thào tự nói.
Lão già này chính là chưởng quầy củ Cống Hiến đường – Mộng Vô Nhai.
Nói ra thì Mộng Vô Nhai thật sự cảm thấy mình không còn chút mặt mũi nào.
Đêm đó ông ta tận tình khuyên bảo khuyên can đồ đệ đừng tới nơi Cửu âm
hội tụ này rồi, dù sao thăng tiến Chân Nguyên cảnh cũng không nhất định
phải luyện hóa Cửu Âm Ngưng Nguyên lộ, Hạ Ngưng Thường thông minh lanh
lợi đã đồng ý.
Mộng Vô Nhai tâm tình thật tốt, Hạ Ngưng Thường
lại đúng lúc chuẩn bị chút thức ăn và mấy bình rượu ngon, Mộng Vô Nhai
vừa uống rượu vừa dùng bữa vừa nói Dương Khai không tốt, muốn đồ đệ của
mình rời xa ông ta.
Bởi vì Mộng Vô Nhai đã nhìn ra đồ đệ của mình khá quan tâm đến Dương Khai, đây không phải là tình yêu nam nữ mà là
một loại trân trọng. Nhưng dấu hiệu này không tốt, Mộng Vô Nhai phải bóp chết nó từ trong trứng nước.
Những năm gần đây, đồ đệ này khéo
léo nghe lời, Mộng Vô Nhai coi như bảo bối ngậm trong miệng sợ tan, nắm
trong tay sợ nát, làm cho tâm tư của nàng quá mức đơn thuần, không hiểu
lòng người hiểm ác.
Mộng Vô Nhai lo lắng, nếu chẳng may Dương
Khai không có ý tốt, dụ dỗ đồ đệ của mình thì làm sao bây giờ? Đây lại
lúc còn trẻ, tình yêu hết sức ngây thơ, một khi đồ đệ động tình thì mọi
chuyện càng khó giải quyết.
Cho nên Mộng Vô Nhaigian xảo , mặt
dày như mặt mo, trong lòng tuy hổ thẹn nhưng ngoài miệng lại quở trách
Dương Khai không đúng, nói hắn sao lại háo sắc như thế, sao lại táng tận lương tâm như thế, chuyện gì xấu đều đặt trên đầu Dương Khai, dốc sức
bêu xấu hắn.
Cuối cùng, Mộng Vô Nhai dặn dò Hạ Ngưng Thường với vẻ mặt nghiêm túc:
- Đồ nhi à, đối với loại người này cho dù có quý mến cũng không được gần gũi, phải tránh xa!