Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 103: Suy đoán của nguyên lãng

Chương 103: Suy đoán của nguyên lãng


Cả ba người lúc này không thể nào chấp nhận sự thật này.
Người nằm trên mặt đất là cao thủ Li Hợp cảnh, khốn kiếp, cao thủ Li
Hợp cảnh đấy! Sao có thể bị một tên Khai Nguyên cảnh giết chết chứ?
Chênh lệch giữa hai bên là hai cảnh giới lớn, rõ thật là nực cười.
Tuy trước đó Thái sư huynh đã bị nữ tử đó bế phong nửa công lực, lại
phải hao tổn nguyên khí và tâm thần để chế ngự âm khí trong thung lũng,
nhưng ít nhiều gì cũng có thể phát huy công lực của Khí Động cảnh chứ?
Tại sao lại bị giết?
Sắc mặt cả ba tên xanh đỏ lẫn lộn, và có phần kinh hoàng sợ hãi!
Mỗi tên đều đang nghĩ, nếu mục tiêu vừa rồi của Dương Khai không phải
là sư huynh, mà là chính mình thì sao? Kết quả sẽ thế nào? Không nghi
ngờ gì nữa, cũng sẽ chôn thân tại nơi này.
Mãi đến lúc này,
Nguyên Lãng mới hiểu được tài trí và sự cảnh giác của Thái sư huynh, nếu không nhờ sư huynh cảnh tỉnh, thì e hắn đã là người đầu tiên chết trong tay Dương Khai rồi.
- Rốt cuộc sư huynh chết là do đâu?
Tên có công lực kém nhất cuối cùng cũng lên tiếng hỏi, đánh tan sự tĩnh lặng lúng túng mà khó chịu.
Câu này vừa nói ra, cả ba tên chợt ngây ra nhìn nhau, nhớ lại trận giao thủ lúc nãy, chúng cuối cùng cũng đã tìm ra dấu vết động thủ của Dương
Khai.
Chính là chưởng dĩ thương hoán thương đó! Chiêu thức tấn công duy nhất của Dương Khai trong trận đánh vừa rồi!
- Công lực của hắn mạnh đến vậy sao?
Một tên kinh hãi.
- Đó không phải là bản lĩnh của hắn! Trên tay hắn chắc chắn có giấu thứ bí bảo có sức sát thương cực lớn nào đó, nếu không tuyệt đối không thể
phá vỡ lớp phòng ngự nguyên khí của sư huynh, làm nên đòn chí mạng như
vậy!
Nguyên Lãng nhìn hắn phân tích, đầu óc cũng dần bình tĩnh trở lại.
Tên còn lại cũng tán đồng quan điểm này.
Nếu không phải dựa vào uy lực của bí bảo, chỉ với công lực của Dương
Khai, sao có thể ra tay tới mức độ này? Cho dù chính Dương Khai đứng ra
thừa nhận, bọn chúng cũng không tin được.
- Muốn vận hành mật bảo này phải cần đến một lượng lớn nguyên khí, nhưng công lực của hắn
chỉ ở Khai Nguyên cảnh, nên hắn chỉ có một cơ hội để ra tay, tấn công
xong, bất kể thành hay bại, hắn cũng phải chuồn nhanh!
Sắc mặt
Nguyên Lãng trầm xuống, càng suy nghĩ càng rõ ràng, tư duy cũng dần mẫn
tiệp hơn, tuy vẫn còn chút ngắc ngứ, nhưng suy đoán của y cũng tương đối phù hợp với hành động đáng ngờ của Dương Khai.
Nguyên Lãng
chắc mẩm: - Vậy nên, hiện giờ, cho dù vẫn còn chút khí lực, nhưng hắn
cũng đang thế suy sức yếu, bí bảo đó chắc hắn hắn không thể vận hành
được nữa, cộng thêm thương thế nặng nề, hắn chẳng còn gì đáng sợ nữa
rồi!
Hai tên còn lại cũng thấy phân tích này rất có lý, bất giác cảm thấy bớt lo lắng phần nào.
Hóa ra chỉ dựa vào bí bảo mới làm được vậy, giật cả mình! Nếu công lực
của hắn quả thực cao đến mức giết chết Thái sư huynh dễ dàng đến thế,
vậy thì bọn ta rửa cổ cho sạch sẽ rồi tự dâng lên cho xong, hà tất phải
cố kéo hơi tàn.
Tên đệ tử công lực kém nhất nói:
- Sư huynh bị giết rồi, chúng ta có cần quay lại bẩm báo một tiếng không?
Nguyên Lãng quay lại nhìn hắn, quở trách:
- Quay lại làm cái gì?
- Không bẩm báo e là không ổn đâu.
Tên này ngập ngừng.
Tên còn lại nét mặt đăm chiêu nhìn hắn, đột nhiên bật cười, nói với tên công lực kém đó:
- Ngô sư đệ, đệ không hiểu dụng ý của Nguyên sư huynh à?
Tên Ngô sư đệ ngơ ngác, quay lại nhìn tên này rồi lại nhìn Nguyên Lãng, ngờ vực không hiểu.
Nguyên Lãng cười ha hả: - Vẫn là Diệp sư đệ suy nghĩ tỉ mỉ, chẳng có gì giấu được đệ hết.
Tên Diệp sư đệ cũng cười sảng khoái:
- Anh hùng chí lớn gặp nhau thôi.
Tên Ngô sư đệ nhìn hai tên này đánh đố, nghĩ mãi cũng không hiểu có dụng ý gì, bèn lên tiếng:
- Hai vị sư huynh, có thể nói đơn giản hơn chút được không?
Nguyên Lãng liếc nhìn hắn rồi mới nói:
- Ngô sư đệ nghĩ thử xem bí bảo của tên Dương Khai đó đẳng cấp thế nào?
Tên Ngô sư đệ này nghe xong suy nghĩ một lát, rồi chậm rãi đáp:
- Bị bốn chúng ta bao vây, mà hắn có thể một chiêu giết chết Thái sư
huynh, bí bảo này chắc chắn không phải cấp thấp, ít nhất thì cũng là Địa cấp trung phẩm! Cũng có khả năng là Địa cấp thượng phẩm.
Bọn chúng đều đã chứng kiến Hạ Ngưng Thường dùng Thiên cấp bí bảo để thi
triển phòng ngự, lúc này trong tay Dương Khai lại xuất hiện một Địa cấp
bí bảo thì đâu có là gì? Nói là Địa cấp thì cũng là đánh giá thấp nhất
của Ngô sư đệ rồi, suy đoán này cũng xem như hợp tình hợp lẽ.
Nguyên Lãng khẽ gật đầu:
- Nếu chúng ta bẩm báo chuyện này với Văn đường chủ, đệ nói xem sẽ thế nào?
Tên Ngô sư đệ nói theo bản năng:
- Dương Khai sẽ chết, bí bảo sẽ bị Văn đường chủ...
Nói được một nửa, hắn chợt hiểu ra tất cả.
Nếu Văn đường chủ biết Dương Khai có Địa cấp bí bảo, vậy bọn chúng còn
có phần sao? Thiên cấp bí bảo trên người nữ tử kia đã bị Long Huy thiếu
gia nắm chắc rồi, Văn đường chủ không ăn được thịt, thì cũng phải húp
canh chứ? Còn mấy huynh đệ chỉ e đến chút canh cũng chẳng liếm được.
Cùng lắm thì khi trở về, Văn đường chủ sẽ ban thưởng cho chút ngân
lượng. Chuyến đi này nguy hiểm, các huynh đệ đã chết mấy người, không lẽ chỉ mò được chừng ấy lợi ích?
Bán mạng cho kẻ khác, thì cũng phải có chút hồi báo mới được, bọn chúng vừa rồi đã đi lại mấy lần giữa cửa sinh tử, kinh hoàng đến mức đến giờ tim vẫn còn đập loạn xạ, một
chút vàng bạc há có thể bù đắp được?
Hơn nữa, con người Văn đường chủ trước giờ rất hà tiện, kể cả có thưởng thì cũng không được nhiều.
- Ý của hai vị sư huynh...
Tên Ngô sư đệ hỏi dò.
Nguyên Lãng và tên Diệp sư đệ nhìn nhau, Diệp sư đệ này khẽ gật đầu:
- Nguyên sư huynh nói thế nào thì chúng ta làm thế đó.
Nguyên Lãng lớn tiếng cười:
- Nếu hai vị sư đệ đã không có ý kiến gì, thì chúng ta khỏi đi bẩm báo nữa.
- Được!
Hai tên này gật đầu.
- Về phần bí bảo trong tay Dương Khai... Nguyên Lãng mỉm cười, quay lại nhìn hai vị sư đệ, -
- Ai có thể giết hắn trả thù cho Thái sư huynh, kẻ đó sẽ được sở hữu món bí bảo này, thế nào?
Tên Diệp sư đệ gật đầu:
- Cứ làm như Nguyên sư huynh nói!
- Chúng ta phải tách ra à?
Tên Ngô sư đệ công lực thấp nhất, lúc nãy nhìn thấy Thái sư huynh chết
ngay tại chỗ, lúc này tự nhiên có chút hoảng loạn, sợ mình sẽ phải một
mình đối đầu với Dương Khai.
Tên Diệp sư đệ kia nói: -
- Đệ sợ cái gì? Dương Khai đã vận hành bí bảo một lần, còn lại bao
nhiêu nguyên khí đâu? Huống hồ trước đó hắn đã quyết chiến một trận với
đám Phong Vũ Lâu, rồi lại bị chúng ta tấn công, giờ ai gặp hắn cũng sẽ
dễ dàng đánh thắng thôi.
Tên Ngô sư đệ nghĩ thấy cũng đúng,
trước khi đám người mình đến, Dương Khai đã đánh nhau một trận với Nộ
Lãng, chắc chắn đã tiêu hao nhiều, đám người mình cũng đã thấy vết
thương của hắn, trong hoàn cảnh xấu ở vùng đất này, hắn còn phải tiêu
phí nguyên khí và tâm thần để chế ngự âm khí, công lực e là đã mất đi
bảy, tám phần rồi, nếu gặp được hắn, mình ra tay bừa cũng có thể giết
chết hắn.
Tình hình hiện tại, thay vì nói giết Dương Khai báo thù cho Thái sư huynh, chi bằng nói đi tìm Địa cấp bí bảo trong tay
hắn, ai giết được hắn trước, bí bảo sẽ thuộc về người đó, sao có thể
cùng hành động được?
Nghĩ đến đây, hơi thở của Ngô sư đệ chợt nóng hừng hực.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất