Chương 1056: Hôn mê bất tỉnh
Trong di tích thượng cổ, Dương Khai đứng cách không xa Tuyết Nguyệt, lặng lẽ nhìn nàng, tâm trạng phức tạp.
Hắn và nữ nhân này lẽ ra là kẻ thù, không chết không buồng, nhưng vì tác dụng của Xích linh hồn mà sinh mệnh tương liên, nay mạng sống của Tuyết Nguyệt như ngàn cân treo sợi tóc, cho dù Dương Khai có muốn hay không, cũng phải nghĩ cách cứu sống nàng.
Tuyết Nguyệt còn sống, thì Dương Khai mới có thể được sống.
Dương Khai cũng không vội vã động thủ, vì bốn phía Tuyết Nguyệt lúc này lơ lửng từng giọt chất lỏng trong suốt như bảo thạch, trong mỗi một giọt đó đều tản ra uy năng khủng khiếp khiến Dương Khai hãi hùng, thần niệm lại gần, đến cả tơ niệm cũng có thể bị đóng băng.
Huyền Âm Quỳ Thủy!
Dương Khai lập tức hiểu ra, chất lỏng đó chính là Huyền Âm Quỳ Thủy mà Cáp Lực Tạp nhắc tới, chỉ là hắn không ngờ thứ này lại quái đản đến vậy.
Dương Khai lén đếm thử, trong khoảng không có tầm năm mươi giọt Huyền Âm Quỳ Thủy lơ lửng, giữa các giọt với nhau có vài khoảng cách, nhưng lại bao vây kín Tuyết Nguyệt không kẽ hở.
Muốn kéo Tuyết Nguyệt ra khỏi vòng vây Huyền Âm Quỳ Thủy này, thực sự khó như lên trời.
Dương Khai phất tay lạo ra một luồng gió hòng thổi bay những giọt Huyền Âm Quỳ Thủy này, nhưng bất ngờ, gió thổi qua, những Huyền Âm Quỳ Thủy đó vẫn không hề nhúc nhích.
Như thể chúng nặng tựa ngàn cân!
Dương Khai ngưng trọng sắc mặt, gia tăng lực đạo, lần này Huyền Âm Quỳ Thủy mới di chuyển đi được một chút, để Tuyết Nguyệt an toàn lộ ra.
Bước đến trước mặt Tuyết Nguyệt, Dương Khai nhìn nàng bó tay.
Hắn không biết nên đưa nữ nhân này ra bằng cách nào. Trước đó việc mấy võ giả Hằng La Thương Hội cứu đồng bọn Dương Khai còn nhớ như in, thứ băng hàn đó lan ra, một võ giả Thánh Vương Cảnh còn không chống cự được, bị đông thành tượng băng, sau rơi xuống vỡ nát.
Dương Khai không dám tùy tiện động vào người Tuyết Nguyệt.
Hắn vận sức, trên tay xuất hiện một đốm Ma diệm đen ngòm, từ từ tới gần Tuyết Nguyệt, muốn biết Ma diệm của mình có thể tránh được băng hàn đó hay không.
Ma diệm quỷ dị truyền tới sóng năng lượng vô cùng mâu thuẫn, càng đến gần, Ma diệm đang bừng bừng cháy đó như gặp phải khắc tinh, thế lửa giảm đi, uy lực yếu đi hẳn.
Dương Khai nhíu mày, không khỏi tăng lên lượng thánh nguyên, Ma diệm đang yếu đi lại bùng lên, Dương Khai ấn Ma diệm lên một cánh tay của Tuyết Nguyệt.
Trong phút chốc, xung đột năng lượng kịch liệt bộc phát. Hàn khí trên người Tuyết Nguyệt nhanh chóng lan về phía này, Ma diệm bị đóng băng ngay tức thì.
Băng hàn lần theo Ma diệm lan sang phía Dương Khai, khiến hắn biến sắc, điên cuồng thôi thúc thánh nguyên.
Ma diệm đóng băng truyền tới âm vang vù vù, rồi lại bừng cháy ngút trời, bắt đầu tranh đấu với băng hàn đóng băng vạn vật đó.
Dương Khai run rẩy, cơ hồ chưa bao giờ trải qua khó khăn như thế này. Lần đầu hắn thi triển toàn tực để đấu với sức mạnh băng hàn.
Thời gian trôi qua, băng hàn của Huyền Âm Quỳ Thủy lúc thì bị Ma diệm áp chế, lúc thì lan tới cánh tay Dương Khai, hai bên đấu bất phân thắng bại, kẻ tám lượng người nửa cân.
Công lực của Dương Khai tuy thấp, nhưng Ma diệm thì lại là một thứ sức mạnh lạ thường khác mà hắn kết hợp từ hai loại năng lượng trái nhau về thuộc tính, nó quỷ dị khó lường, chỉ cần cảnh giới Dương Khai đủ mạnh, nó có thể thiêu cháy vạn vật thế gian.
Nó có tính trưởng thành rất lớn!
Nhưng lúc này, Ma diệm như không phải đối thủ của Huyền Âm Quỳ Thủy, chỉ giữ vững được mấy chốc, Dương Khai lại binh bại như núi sập, ý cảnh của băng hàn lan về phía hắn, khiến cơ thể và suy nghĩ của hắn đều cứng đờ, ngừng trệ.
Dương Khai vội vàng đắm chìm tâm thần, gọi lớn trong Ma Thần Bí Điển:
- Mau giúp ta một tay!
Hắn không thể không cầu viện Thần Thụ!
Thần Thụ là cây thần thuộc tính Dương, cũng là khắc tinh của băng hàn.
- Được!
Thần Thụ lập tức trả lời.
Ngay sau đó, một luồng năng lượng thuộc tính Dương lớn tới mức không tưởng thình lình tuôn ra từ Ma Thần Bí Điển, cùng Ma diệm của Dương Khai xua tan băng hàn trên người hắn.
Băng hàn của Huyền Âm Quỳ Thủy nhanh chóng bị áp chế.
Ma diệm của Dương Khai bao phủ lấy Tuyết Nguyệt, cùng lúc đó, năng lượng thuộc tính Dương phát ra từ Thần Thụ cũng phủ thêm một tầng lên Tuyết Nguyệt.
Lưỡng chiêu song phi, băng giá trên người Tuyết Nguyệt nhanh chóng tan chảy, sắc mặt trắng bệch của nàng cũng dần hồng hào, cơ thân lạnh ngắt ấm dần lên, tiếng tim đập yếu ớt truyền ra từng lồng ngực.
Dương Khai vui mừng, không tiếc sức lực phối hợp với Thần Thụ.
Nửa canh giờ sau, băng giá trên người Tuyết Nguyệt tan biến hoàn toàn, đến lúc này, hào quang bảy sắc tỏa ra từ trong cơ thể nàng mới dần tối đi – bản thân nàng hình như đã tới lúc dầu cạn đèn tắt.
Thả thần niệm kiểm tra thử, Dương Khai phát hiện tình trạng của nàng có phần cổ quái.
Tuy Huyền Âm Quỳ Thủy đã được giải trừ, nhưng nàng vẫn quanh quẩn giữa ranh giới sự sống và cái chết, hôn mê bất tỉnh.
Dương Khai không chút khách khí, xâm nhập vào trong thức hải của nàng, nhưng phát hiện nơi này đầy lạnh lẽo, như một thế giới băng giá, nước biển đóng băng, linh thể thần hồn của Tuyết Nguyệt không thấy tung tích, chỉ có khí tức yếu ớt của nàng là tồn tại, bất luận có gọi đến đâu, cũng nhận được bất cứ lời hồi âm nào.
Dương Khai nhíu chặt mày, không biết vấn đề đến từ đâu, đành tạm thời rút ra khỏi thức hải nàng.
- Ta phải nghỉ ngơi một lúc, tạm thời không cách nào giúp ngươi được nữa.
Thần Thụ nói rồi mất luôn động tĩnh. Lần này nó phải góp sức cực lớn, lớn tới mức không thể không rơi vào trạng thái ngủ say.
Không chỉ Thần Thụ tiêu hao sức mạnh, mà thánh nguyên của Dương Khai cũng tụt đi không ít. Nếu không phải cơ thể hắn đặc biệt, có thánh nguyên dùng không bao giờ cạn, thì căn bản không thể khu trừ Huyền Âm Quỳ Thủy trên người Tuyết Nguyệt.
Ngồi xuống bế nàng dậy, giơ tay xé không gian, Dương Khai chui vào bên trong.
Hắn chẳng quan tâm tới những Huyền Âm Quỳ Thủy đang lơ lửng trong không trung được, tuy chúng là bảo bối cực kỳ hiếm thấy, nhưng Dương Khai thực sự không còn tâm trạng nào mà đi thu thập chúng, cũng chẳng biết nên làm cách nào.
Phía trên hố, Cáp Lực Tạp đã hồi phục được nửa ngày, khí sắc cũng khá lên nhiều.
Mấy võ giả thương hội thoát chết cùng lão cũng vất vả nhặt về được một mạng, chỉ có điều ai cũng mất tay hoặc mất chân.
Người thê thảm nhất thì mất cả hai cánh tay!
Y là võ giả Thánh Vương Cảnh, nhưng mất cả hai tay rồi, từ nay về sau sẽ không còn không gian tiến bộ trên võ đạo nữa, vừa nghĩ tới đó, ánh mắt y tối tăm vô hạn, không thấy được chút ánh sáng.
Những người khác của Hằng La Thương Hội cũng đều u sầu, nhíu chặt mày.
Một lần thăm dò di tích thượng cổ khiến phân hội này tổn thất nghiêm trọng, nữ nhân của Tam thiếu gia còn bỏ mạng ở đây. Trách nhiệm này không thể nói là không lớn, Cáp Lực Tạp thân là người chấp chưởng phân hội, bị xử phạt là không tránh khỏi.
- Lão Cáp, về thôi, về tới nơi chúng ta hãy bàn bạc xem nên bẩm báo chuyện này với Chủ tinh thế nào.
Lâm Mộc Phong bước tới, dìu Cáp Lực Tạp đứng dậy.
Cáp Lực Tạp rũ rượi đáo lời, không có bao nhiêu tinh thần.
- Huyền Âm Quỳ Thủy thì làm thế nào?
Phu nhân nọ hỏi.
Lâm Mộc Phong ngẫm nghĩ:
- Tạm thời cứ phong tỏa nơi này đi, đợi sau khi về tra điển tịch rồi dẫn người tới thu thập.
Lâm Mộc Phong cũng không biết nên thu thập thứ như Huyền Âm Quỳ Thủy bằng cách nào.
- Cũng chỉ đành thế thôi!
Phu nhân nọ thở dài.
Lâm Mộc Phong lập tức dõng dạc ra lệnh, cho hai cường nhân Phản Hư Cảnh và mười mấy Thánh Vương Cảnh ở lại phong tỏa, trông coi nơi này, chẳng mấy chốc đã bố trí xong.
Mọi người chuẩn bị lên đường hồi phủ, thì phu nhân nọ chợt ngoảnh đầu nhìn về phía hố, miệng khẽ “ồ” lên một tiếng.
Ngay sau đó, mọi người đồng loạt quay đầu lại, kinh ngạc nhìn về phía đó.
Một bóng người thình lình nhảy ra khỏi hố, chính là tên tiểu hộ vệ chỉ có tu vi Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh đó!
Lúc này, hắn bế Tuyết đại nhân trên tay, sắc mặt u ám, nhẹ nhàng đáp xuống từ trên không, toàn thân không một vết thương!
Cáp Lực Tạp, Lâm Mộc Phong và những người khác trợn tròn mắt, không thể tin được vào mắt mình.
Ban nãy lúc Dương Khai kiên quyết đòi xuống đó, họ chỉ xem như tên thanh niên này có đi không có về, dù sao thì công lực của hắn cũng quá thấp, cấm chế trong di tích đã đủ lấy mạng hắn rồi, những cấm chế đó võ giả Nhập Thánh Cảnh không thể nào phá giải được.
Nhưng sự thật lại vượt qua ngoài dự liệu của họ. Dương Khai chẳng những không chết, bình an trở về, mà còn cứu được Tuyết đại nhân.
Sao hắn làm được? Ba người đều kinh hãi.
- Tuyết đại nhân thế nào rồi?
Cáp Lực Tạp lập tức hoàn hồn, sốt sắng hỏi.
- Chưa chết!
Dương Khai lắc đầu.
Vừa nghe hắn nói vậy, bất kể là ai cũng đều phấn chấn, chợt cảm thấy nhẹ nhõm.
Họ lo thấp thỏm, sợ nhất là Tuyết Nguyệt Tam thiếu gia sẽ nổi giận vì chuyện này, truy cứu trách nhiệm, hạ sát thủ với họ. Nay nữ nhân này chưa chết, thì mối lo âu lớn nhất của họ cũng không còn nữa.
Bỗng chốc, ánh mắt họ nhìn Dương Khai tràn đầy sự cảm kích.
Tên tiểu hộ vệ này không chỉ cứu mỗi mình nữ nhân của Tuyết Nguyệt tam thiếu gia, mà còn cứu cả ba người họ!
- Có điều cô ta hôn mê bất tỉnh, không biết là có vấn đề gì.
Dương Khai bổ sung.
Vẻ mặt hân hoàn của ba người phía Cáp Lực Tạp liền cứng đờ, tất cả chạy ào tới, thần niệm đảo qua người Tuyết Nguyệt, sắc mặt càng lúc càng ngưng trọng.
Họ cũng đã nhận ra điểm bất ổn ở Tuyết Nguyệt, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
- Quay về, quay về trước đã!
Lâm Mộc Phong kêu lên.
- Chuyện hôm nay không ai được tiết lộ ra ngoài, kẻ nào làm trái giết không tha!
Nói rồi lão lại nhìn sang Dương Khai, cân nhắc câu chữ, nói khách khí một cách hiếm có:
- Tiểu huynh đệ, chuyện Tuyết đại nhân bị thương có thể tạm thời đừng thông báo cho phía Chủ tinh được không? Bọn ta sẽ nghĩ cách làm ngài ấy tỉnh lại.
Lão vẫn sợ Dương Khai sẽ báo chuyện ở đây cho Chủ tinh, một khi Tuyết Nguyệt Tam thiếu gia biết chuyện, họ vẫn không thể chối được tội này, khó tránh bị xử phạt.
Họ căn bản không biết, Tuyết đại nhân này chính là Tuyết Nguyệt.
Nếu biết, chỉ e là đã nảy sinh ý định tự sát rồi.
Dương Khai cũng càng không tiết lộ, điềm đạm gật đầu:
- Chỉ cần cứu sống được cô ta, ta có thể tạm thời giấu diếm chuyện này!
Hắn cũng biết đối phương đang e dè điều gì.
Lâm Mộc Phong mừng rỡ, chắp tay liên tục:
- Tiểu huynh đệ thật dễ nói chuyện, đa tạ tiểu huynh đệ.
Cáp Lực Tạp và vị phu nhân nọ cũng nhìn hắn đầy cảm kích, không nói lời nào.
- Về thôi, ta sẽ triệu tập luyện đan sư giỏi nhất của Vũ Bộc Tinh để khám cho Tuyết đại nhân.
Lâm Mộc Phong gọi mọi người rồi bay về phía phân hội.