Chương 116: Chiếc hôn đó
Mặt Dương Khai trở lên biến sắc.
Hắn vốn không nghĩ tới sẽ xảy ra biến cố này, tuy rằng đã qua thử
nghiệm, đồng thời cũng biết mình có thể hấp thu các năng lượng khác
ngoài năng lượng thuộc dương và tích trữ nó ở trong xương cốt. Nhưng
hiện giờ tại sao đến Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ cũng hấp thụ đến một nửa?
Hơn nữa tốc độ lại hung mãnh như vậy.
Đây cũng là thứ mà Hạ Ngưng Thường cần, nhưng phải làm thế nào mới phải?
Ngoảnh đầu lại, sắc mặt Dương Khai có chút lúng túng, đúng lúc không
biết phải giải thích với tỷ ấy thế nào thì Hạ Ngưng Thường lại đã mang
theo một làn hương thơm đến trước mặt.
Lúc này khuôn mặt vị
sư tỷ bé nhỏ này đỏ ửng lên, hơi thở có vẻ dồn dập, ánh mắt trong sáng
hồn nhiên lộ ra vẻ ngượng ngùng trong lúc bối rối.
- Sư đệ…đệ cố chịu một chút.
Hạ Ngưng Thường đột nhiên mở miệng nói, một tay từ từ đưa ra và quàng lấy cổ Dương Khai, sau đó nhẹ nhàng kéo đầu hắn xuống.
Tay nàng có chút lạnh lẽo nhưng lại mềm như không xương, giống như bông hoa rơi đầu đông, mang đến cho Dương Khai một cảm giác mát lạnh khoan
khoái.
Hạ Ngưng Thường kiễng chân, nhắm mắt lại, hàng mi dài
bất an lay động, sau đó nàng vén chiếc khăn che mặt ra, khẽ nghiêng đầu
rồi đặt chiếc môi mỏng đỏ thắm như bảo thạch của mình lên miệng Dương
Khai.
Hai mảnh mềm mại, lại có mùi hương nữ nhân khiến người ta phải động lòng vương vấn trên sống mũi.
Dương Khai sững người lại.
Lúc này hắn mới hiểu tại sao khi mình hỏi về việc làm thế nào để thu
lấy Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ thì Mộng chưởng quầy và Hạ Ngưng Thường đều
nói không rõ ràng, nhất định không chịu nói cho mình biết.
Dương Khai vốn không rõ nguyên nhân trong đó nhưng giò thì đã hiểu ra.
Đã là Thiên địa linh vật thì phương thức thu phục cũng vô cùng kì quái, mỗi loại bảo bối có linh tính đều cần phương thức thu phục khác nhau,
mà phương thức thu phục Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ lại đẹp đẽ và ngọt ngào
đến vậy!
Bốn làn môi in vào nhau, hơi thở Dương Khai có chút
dồn dập, yết hầu cũng như bốc hỏa, ngay cả Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ ngậm
trong miệng cũng không áp chế nổi nhiệt huyết toàn thân đang sục sôi.
Hạ Ngưng Thường lại càng không chịu nổi, sau khi đặt môi lên thì đứng
bất động như tượng, mặt đỏ như khấp huyết, tiếng tim đập thì dồn dập như trống trận, lúng túng không biết làm thế nào, rõ ràng là lúc này đã
hoảng sợ đến tê dại.
Tuy Dương Khai không biết rõ nguyên lý
và phương thức cụ thể để thu phục Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ nhưng hắn biết
nếu cứ kéo dài trạng thái này thì sẽ không ổn.
Dương Khai tức thì không chút do dự, một tay ôm lấy chiếc eo thon đỡ liễu của Hạ Ngưng Thường, ôm nàng vào lòng, sau đó dùng đầu lưỡi bao quanh lấy Cửu Âm
Ngưng Nguyên Lộ, sau khi cạy mở hàm răng của nàng ra thì đưa thiên địa
linh vật này vào trong miệng nàng.
Bị Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ
lạnh giá này kích thích, cuối cùng Hạ Ngưng Thường cũng khôi phục lại
thần trí, rồi nuốt nó vào trong bụng.
Một cảm giác ngọt ngào
dập dờn không ngớt ở trên đầu lưỡi, thân thể hai người dính sát vào
nhau, Dương Khai lúc này lại còn đang cởi trần nên cảm giác càng nhạy
cảm, một thiếu niên khí huyết phương cương sao có thể chịu được sự quyến rũ này?
Gần như là bản năng, một tay Dương Khai ôm chặt Hạ
Ngưng Thường, còn tay kia thì víu lấy và vuốt ve cái mông cao tròn mềm
mại của nàng.
Cảm nhận bộ ngực đầy đặn ở lồng ngực và nhiệt
nóng than thể đối phương khiến hơi thở Dương Khai càng dồn dập. Ngắm
nghía kĩ một hồi, sau đó bàn tay lớn vòng qua phía trước rồi đặt lên và
tùy ý nắn bóp bộ ngực đầy đặn đặn đó.
Một tiếng “ưm” mất hồn
phát ra từ miệng Hạ Ngưng Thường, Dương Khai nhìn thấy đôi mắt to của
nàng từ từ mở ra một khe hở, hai hàng mi run rẩy, đến khi phát hiện mình luôn nhìn chằm chằm nàng thì hắn sợ hãi đến mức vội vàng nhắm mắt lại.
Hai luồng hơi hở nặng nề, hai thân thể giao nhau, hai đầu lưỡi tiếp xúc và hai tâm hồn giao hòa khiến đôi trai gái trẻ này gần như quên hết mọi thứ xung quanh, cả hai ôm chặt đối phương như hận không thể dung nhập
đối phương vào cơ thể mình.
Bỗng nhiên Dương Khai thấy đau ở đầu lưỡi, hắn không chịu được phải kêu lên một tiếng “a”
Nhân cơ hội tốt này, Hạ Ngưng Thường chống hai tay lên ngực Dương Khai, hàm răng nàng cắn nhẹ rồi dùng lực đẩy ra để thoát ra khỏi vòng ôm của
Dương Khai.
- Sao tỷ lại cắn ta?
Dương Khai cảm thấy đầu lưỡi mình như bị cắn nát rồi, trong miệng có chút mùi máu tươi.
Hạ Ngưng Thường một tay che ngực, phập phồng không yên, nàng thở hổn
hển từng hơi, cố gắng ổn định lại nhịp tim đang đập quá kích của mình,
mãi sau đó mới nói:
- Xin lỗi, luyện hóa Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ cần có Tiên Thiên dương thuần khí và một giọt máu ở đầu lưỡi của đệ.
Để thu phục Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ cần có dương nguyên khí tinh thuần!
Càng tinh thuần càng tốt, Chân Dương quyết mà Dương Khai tu luyện vừa
đúng đáp ứng phù hợp điều kiện này.
Hơn nữa, việc luyện hóa nó lại cần phải có Tiên Thiên thuần dương khí và máu ở đầu lưỡi.
Tiên Thiên thuần dương khí này không tu luyện ra được, mà đó là một
dòng năng lượng thần bí vốn có trong cơ thể nam nhân ngay khi mới sinh
ra, đến sau khi phát sinh hành vi thân mật với một nữ tử thì nó sẽ biến
mất, dòng năng lượng này bình thường không có tác dụng gì, nên cho dù bị mất đi cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến cơ thể.
Nhưng vật này lại cần dùng đến trong một trường hợp nhất định nào đó, chẳng hạn như tình huống trước mắt này.
Trước đó, Dương Khai cảm nhận thấy trong người có dòng năng lượng trào
ra, trong đó có cả Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ, và đó cũng chính là Tiên
Thiên thuần dương khí.
Do đó, Mộng chưởng quầy mới nghiêm túc hỏi Dương Khai có phải là thân đồng tử, vì chỉ có thân đồng tử trong
người mới có Tiên Thiên thuần dương khí, và cũng chỉ có máu đầu lưỡi của thân đồng tử mới có thể dùng được để luyện hóa CửaÂm Ngưng Nguyên Lộ.
Nghe Hạ Ngưng Thường nói vậy, Dương Khai mới sờ lên miệng, nghiêm trang nói:
- Thì ra là vậy, đã đủ chưa? Nếu chưa đủ thì đệ vẫn còn đấy.
Chẳng phải chỉ là mấy giọt máu đầu lưỡi thôi sao?
Hạ Ngưng Thường xấu hổ đến mức hận không thể tìm thấy một cái lỗ để chui xuống, gật đầu lia lịa:
- Đủ rồi! Một giọt là đủ rồi!
- À!
Dương Khai không khỏi có chút thất vọng, nghĩ lại cảm giác ở đầu lưỡi
và cảm giác của bàn tay lúc nãy chàng chợt thấy trong lòng đầy dư vị. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên chàng gần gũi với phụ nữ.
- Tiểu sư tỷ…
Dương Khai lắp ba lắp bắp gọi nàng, hai tròng mắt nóng rực.
Hạ Ngưng Thường chợt hoảng loạn, nàng đâu phải là không hiểu ý nghĩ ẩn nấp trong câu nói của Dương Khai?
Nàng vội vàng nói:
- Đệ đang bị thương, hay là cứ trị thương trước đi. Ta cũng phải nhanh chóng luyện hóa Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ đây.
- Ồ!
Dương Khai nghĩ tới nàng từng nói, nếu nội trong một canh giờ sau khi
lấy được Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ mà không luyện hóa ngay thì nó sẽ hoàn
toàn biến mất.
- Đúng rồi, cái này…
Dương Khai đang
định nói với nàng mình không cẩn thận đã hấp thu một nửa Cửu Âm Ngưng
Nguyên Lộ, vẫn chưa nói xong thì chợt thấy trước mắt đen tối, cả thế
giới như đang chuyển động, ngay sau đó đầu hắn chợt cắm xuống đất, đầu
óc nhanh chóng trở lên mơ hồ.
- Sư đệ!
Hạ Ngưng Thường hoảng sợ vội đỡ hắn đứng dậy, sau khi tìm hiểu, sắc mặt nàng bỗng xanh lét.
Nàng phát hiện mạch đập của Dương Khai vô cùng yếu ớt, sức sống cả
người mập mờ như không có, nguyên khí trong cơ thể cũng trở lên vô cùng
tiêu điều và hỗn loạn, thậm chí còn có cảm giác như cạn kiệt sức sống.
Nỗi sợ hãi lần này không phải là bình thường, trái tim Hạ Ngưng Thường chút nữa thì co cả lại.
Sao lại vậy? Vừa rồi đệ ấy vẫn khỏe, còn cùng với mình… tại sao không
chút dấu hiệu gì lại đột nhiên bất tỉnh nhân sự như vậy?
Nhưng lần này kiểm tra Hạ Ngưng Thường mới biết được rốt cuộc Dương Khai bị thương nặng đến mức nào.
Vết thương phần bụng và phần vai vốn không cần phải nói vì đã được băng bó kĩ rồi, nhưng sau một phen chiến đấu kịch liệt vết thương lại càng
vỡ ra, máu chảy ròng ròng, nghiêm trọng nhất vẫn là vết thương ở ngực,
xương ngực gãy làm năm và lõm vào trong, chỉ chút nữa thôi là vết thương sẽ lan đến tim phổi, chưởng đó Văn Phi Trần ra tay quá hiểm độc như vậy thì làm sao có thể chống đỡ nổi?