Chương 1277: Núi thay đổi.
Nói vậy, lễ vật mà Đại Diên tặng cho, không thể nói là không hậu hĩnh!
- Dương sư đệ cứ việc yên tâm, viên Thiên Huyễn Lưu Ly này khác với viên Thiên Huyễn Lưu Ly mà ta uống, không có độc tính, chỉ cần Dương sư đệ cẩn thận luyện hóa sẽ không có vấn đề gì. Cái này coi như là thù lao mà Đại Diên đã đáp ứng Dương sư đệ trước đó, trên người Đại Diên không có vật gì quý giá, tích lũy những năm nay cũng vì lần trừ độc này mà tiêu hao không còn, mong rằng Dương sư đệ không từ chối. Nàng cũng không nói cho Dương Khai biết, chỉ một viên Thiên Huyễn Lưu Ly này mà nàng đã mất hơn hai mươi năm khổ cực vận dụng Thiên Huyễn Lưu Ly Công mới có thành quả như vậy. Mặc dù bây giờ nàng đã có chút thành tựu, nhưng không có mấy năm tích lũy thì không thể nào làm được.
Dương Khai ngoác miệng cười, nói: - Phần thù lao này ta rất hài lòng, Đại Diên cô nương có lòng rồi.
Nói rồi, Dương Khai liền thu viên Thiên Huyễn Lưu Ly kia lại, nhìn âm khí của ao Âm Trì đã biến mất phần lớn, trở lại bình thường, Dương Khai liền nói: - Nếu việc ở đây đã xong, chúng ta xin cáo từ.
- Được, đã chậm trễ vài ngày như vậy, Dương Viêm cô nương cũng chờ sốt ruột rồi đó. Đại Diên mỉm cười, tiễn Dương Khai trở lại phòng ở, dường như bởi vì dung mạo và thân thể khôi phục lại như xưa mà mỗi một động tác của nàng đều hết sức quyến rũ, hoàn toàn khác hẳn với lúc trước, khiến Dương Khai thầm cảm thấy kỳ lạ.
Không bao lâu, hai người liền trở lại căn phòng trên tầng thượng, sau khi từng người tách ra, Dương Khai liền ngồi xuống trong phòng.
Lấy Thiên Huyễn Lưu Ly ra thưởng thức một hồi, ánh mắt Dương Khai lóe lên, dường như nghĩ tới chuyện tốt đẹp gì đó, khẽ mỉm cười. Đúng lúc này, cửa phòng liền bị đẩy ra, Dương Viêm mặc áo bào màu đen xuất hiện ở trong phòng.
- Xong việc rồi sao? Dương Viêm lên tiếng hỏi.
- Ừ.
- Xong rồi thì đi thôi. Dường như Dương Viêm hơi nóng nảy, nàng cũng không hỏi rốt cuộc Đại Diên mời Dương Khai đi theo là muốn làm gì.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy? Dương Khai nhướng mày.
- Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là muội cảm thấy chỗ này không nên ở lâu, Tiểu Tiểu đã ở bên kia bảy tám ngày, nên đón nó trở về, nếu không nó tham lam quá có thể sẽ xảy ra chuyện.
Dương Khai nghĩ nghĩ, cảm thấy nàng nói cũng có lý, lập tức gật đầu nói: - Được, qua đêm nay chúng ta sẽ đi.
Tuy rằng vẫn còn ở trong Thiên Huyễn Phong, nhưng Dương Khai cũng có thể thông qua thần niệm để dò xét tình huống bên ngoài, giờ này phía ngoài đang tối, hiển nhiên không có phương tiện để rời đi, chỉ có thể chờ đến bình minh.
Sau khi bàn bạc xong, Dương Viêm liền trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Suốt đêm không nói chuyện, đợi cho đến ngày thứ hai, Dương Khai lập tức chào cáo biệt Đại Diên. Tuy Đại Diên hết sức nhiệt tình mời Dương Khai ở lại thêm mấy ngày, đồng thời cũng muốn cùng hắn trao đổi kiến thức luyện đan, nhưng giờ phút này Dương Khai chính là có tật giật mình, làm sao còn có tâm tư tiếp tục ở lại chứ? Sau một lúc đùn đẩy qua lại, Đại Diên đành phải đồng ý, đồng thời tự mình đưa hắn và Dương Viêm ra dãy núi Thái Thanh.
Trên đường đi, Đại Diên nói cho Dương Khai biết, chờ mấy tháng nữa sau khi nàng khôi phục, sẽ bắt đầu đánh sâu vào Phản Hư Cảnh, một khi thành công, nàng nhất định sẽ tới Long Huyệt Sơn để nói lời cảm tạ!
Dương Khai thoải mái đồng ý.
Đang lúc hai người nói chuyện, bên trong dãy núi Thái Thanh bỗng nhiên truyền ra một tiếng nổ vang trời, ngay sau đó, một cột sáng phát ra hàng trăm nghìn ánh hào quang bỗng phóng thẳng lên cao, tựa như chọc thủng cả bầu trời, mặc dù ba người đang ở cách xa mấy ngàn dặm nhưng nhưng vẫn có thể nhìn thấy cột sáng rất rõ ràng.
- Lưu Ly Sơn! Đại Diên ngưng trọng nhìn cột ánh sáng, thốt lên. Vị trí phát ra cột sáng rõ ràng ở Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn, nhìn tình hình này có lẽ vì nguyên nhân gì đó nên trận pháp bố trí xung quanh Lưu Ly Sơn đã khởi động, trận pháp bị phá vỡ khiến cho thần quang Lưu Ly ở Lưu Ly Sơn tự động bộc phát ra.
Sắc mặt Dương Khai hơi đổi, hắn và Dương Viêm liếc nhau, lập tức liền liên tưởng đến rất nhiều chuyện, tuy nhiên rất nhanh, vẻ mặt Dương Khai liền trở lại bình thường, lên tiếng:
- Có phải Lưu Ly Sơn của quý tông xảy ra vấn đề gì hay không?
- Ừm, không biết là thế nào, dường như cấm chế bị phát động. Dương sư đệ, vốn ta còn muốn tiễn đệ thêm một đoạn, nhưng hiện tại không được rồi, chính là Thiên Huyễn Lưu Ly Công, bây giờ ta phải chạy tới xem sao, đệ và Dương Viêm cô nương bảo trọng nha!
- Nếu quý tông xảy ra chuyện lớn như vậy, thì Đại Diên cô nương nên đi xem sao, đến đây cũng đã ra khỏi dãy núi Thái Thanh rồi, đoạn đường kế tiếp ta cùng với Dương Viêm tự mình đi là được. Dương Khai khẽ gật đầu nói.
- Được, chờ ngày khác ta tới Long Huyệt Sơn sẽ tâm sự nhiều hơn. Đại Diên cười áy náy, ngay sau đó thân thể mềm mại nhoáng lên một cái, hóa thành một luồng ánh sáng với tốc độ rất nhanh bay trở về theo đường cũ.
Chờ cho bóng của nàng đã khuất hẳn, Dương Khai mới kéo tay Dương Viêm, khẽ quát: - Đi!
Hai người đồng thời lấy ra Tinh Toa, trong phút chốc đã biến mất, tuy rằng không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng Dương Khai phán đoán nhất định có quan hệ với chuyện tốt mà Thạch Khổi đang làm, do vậy, làm sao hắn còn muốn tiếp tục dừng chân ở chỗ này nữa chứ?
Dù sao đêm qua khi thu Thạch Khổi trở lại cũng phát sinh chút chuyện ngoài ý muốn.
Cũng may là đã qua một ngày, nếu không, xảy ra chuyện như vậy ngay lúc đó, hắn và Dương Viêm muốn rời khỏi Lưu Ly Môn sẽ rất khó khăn. Có Đại Diên bảo vệ, hắn sẽ không lo lắng sẽ bị tổn thương ở Lưu Ly Môn, nhưng ngộ nhỡ bị lộ ra một chút dấu vết gì đó, Lưu Ly Môn tuyệt đối sẽ không bỏ qua, đến lúc đó cho dù có Đại Diên ra mặt cũng không giải quyết được.
Cùng lúc đó, tại Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn, mấy chục vị cường giả Phản Hư lưỡng, tam tầng cảnh đang lăng không bao vây bốn phía. Trong đó, chỉ riêng cường giả Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh phong đã có tới mười mấy người, mỗi một người đều thần quang nội liễm, khí thế kinh người.
Một nửa số cường giả đang đi lại xung quanh Lưu Ly Sơn không ngừng đánh ra từng luồng thánh nguyên tinh thuần, rót vào một nơi trên lồng năng lượng của một cấm chế không biết tên. Lồng năng lượng được nhiều thánh nguyên rót vào như vậy liền không ngừng phập phồng lúc lớn lúc nhỏ, âm ỉ truyền ra lực áp chế, muốn áp chế không cho thần quang Lưu Ly của Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn phóng lên cao. Một nửa số người còn lại đều âm thầm khởi động thánh nguyên, vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm vào Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn, sẵn sàng ra tay.
- Đã xảy ra chuyện gì! Một thanh âm bỗng nhiên vọng lại, ngay sau đó, một lão giả thân hình gầy yếu, mái tóc màu bạch kim, trên mặt có ba chòm râu dài chợt bất ngờ xuất hiện tại vị trí cách Lưu Ly Sơn nghìn trượng.
Rất nhiều cường giả Phản Hư Cảnh vừa thấy lão giả liền vội vã ôm quyền: - Bái kiến môn chủ!
Lão giả này, không ngờ chính là môn chủ Lưu Ly Môn, Cung Tinh Hà.
Cung Tinh Hà chỉ phất tay một cái, ra hiệu cho mọi người không cần đa lễ, lúc này mới đưa ánh mắt về phía hai võ giả Phản Hư tam tầng cảnh, một nam một nữ cách đó không xa đang vội vã bay tới bên này.
Người đàn ông kia tuổi trạc trung niên, khí thế hiên ngang, tuy không đoán được tuổi cụ thể là bao nhiêu, nhưng từ đôi mắt tỏa ra sự từng trải đã chứng tỏ người này cũng không ít tuổi. Nữ nhân còn lại là một mỹ phụ trung niên, eo thắt lưng ong mềm mại, dáng điệu thướt tha.
Hai người đi tới trước mặt Cung Tinh Hà, đồng loạt thi lễ.
- Mã trưởng lão, Đỗ trưởng lão, mấy năm nay hai vị luôn canh giữ ở nơi này, có biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Vẻ mặt Cung Tinh Hà nghiêm trang nhìn hai người hỏi.
Nam nhân họ Mã và mỹ phụ họ Đỗ liếc nhìn nhau, rồi nam nhân họ Mã ôm quyền đáp: - Khởi bẩm môn chủ, chuyện là thế này, đêm qua không biết tại sao, Đỗ trưởng lão đột nhiên cảm nhận được cấm chế ở nơi nào đó trong lòng đất Lưu Ly Sơn dường như có chút dấu hiệu yếu đi, vì vậy liền ra lệnh cho Toản Sơn Thú đào xuống để điều tra. Tuy nhiên, khi hai chúng ta đi tới, không biết vì sao lại lập tức mất đi dấu vết của Toản Sơn Thú, bất kể dùng cách nào cũng không thể liên lạc được với nó. Chúng ta ở đó cho tới tận hôm nay, mà ngay vừa rồi, thần quang Lưu Ly bỗng nhiên bộc phát, hai người chúng ta phán đoán cấm chế ở nơi nào đó trong lòng đất chắc chắn là bị hư hại, nếu không nhất định sẽ không phát sinh chuyện như vậy.
- Cấm chế hư hại sao? Cung Tinh Hà nhướng mày, trầm giọng nói: - Sự việc như vậy đã hơn trăm năm chưa từng phát sinh qua, cứ cách mấy năm chúng ta đều tu bổ trận pháp một lần, làm sao lại có thể hư hại được chứ?
- Điều này... Nam nhân họ Mã chần chờ một hồi, cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
Thấy biểu hiện của hắn như vậy, Cung Tinh Hà biết có hỏi cũng không được gì, liền nhìn sang mỹ phụ nói: - Đỗ trưởng lão, Toản Sơn Thú chỉ có một con thôi sao?
Mỹ phụ trung niên cười khổ nói: - Trái lại, Toản Sơn Thú không phải là chỉ có một con, chỉ có điều, con có thể chịu được thần quang Lưu Ly để tiến đến gần cấm chế trong Lưu Ly Sơn lại chỉ có một, những con khác đều không thể chịu đựng được. Dù sao, những yêu thú này là do chúng ta mua từ Vạn Thú Môn để trông coi Lưu Ly Sơn, phía Vạn Thú Môn cũng không nói ra toàn bộ phương pháp bồi dưỡng và sai khiến yêu thú cho chúng ta.
- Nói vậy, bây giờ chúng ta không có cách nào để tra xét cấm chế dưới Lưu Ly Sơn sao? Lập tức Cung Tinh Hà liền lộ ra vẻ không vui.
Nam nhân họ Mã và mỹ phụ họ Đỗ đều cúi đầu không nói.
- Chúng ta cũng không biết được nguyên nhân sao? Cung Tinh Hà lại gặng hỏi.
Vẻ mặt của hai vị trưởng lão Lưu Ly Môn càng trở nên lúng túng hơn.
Thấy tình hình như vậy, một vị trưởng lão khác ở bê cạnh liền lên tiếng:
- Tuy rằng không biết cấm chế này bị hư hại có phải do con người gây ra hay không, nhưng việc quan trọng nhất trước mắt là phải khống chế thần quang Lưu Ly bộc phát, nếu không cứ để như vậy, trận pháp bên trong có thể sẽ bị phá vỡ, đến lúc đó chúng ta có thể sẽ mất đi tòa núi bảo bối này. Mặt khác, chúng ta nên điều tra toàn bộ Lưu Ly Môn xem gần đây nhất có người lạ nào đến đây không, nếu quả thật là do người làm ra, thì chỉ có thể là người ngoài làm mà thôi.
- Không sai! Lập tức có người liền phụ họa.
Cung Tinh Hà trầm ngâm một lúc, nhìn về phía trưởng lão vừa phân tích xong, gật gật đầu nói: - Chuyện tra xét người ngoài giao cho ngươi đi làm, hiện tại những người bên ngoài đến Lưu Ly Môn tạm thời giữ lại, tuy nhiên cũng không nên làm khó bọn họ. Nếu quả thật là bọn họ gây nên, vậy nhất định là chúng muốn nhắm vào ngọc lưu ly Thiên Huyễn rồi, hừ, ta sẽ chờ xem, rốt cuộc là người nào có lá gan lớn như vậy, lại dám động thủ trên đầu thái tuế!
- Vâng! Vị trưởng lão kia nhận lệnh, lập tức lui xuống.
Cách đó không xa, Doãn Tố Điệp nghe được động tĩnh chạy đến, nghe vậy liền cười hi hi rồi đuổi theo vị trưởng lão kia, dáng vẻ như muốn bẩm báo chuyện gì đó.
Mà ở bên này, một thiếu phụ khác, dáng người uyển chuyển, ăn mặc như thiếu nữ hướng về phía Cung Tinh Hà nói: - Môn chủ tạm thời bớt giận, thật ra muốn dò xét cấm chế trong lòng đất, ngoại trừ Toản Sơn Thú ra, còn có một biện pháp khác.