Chương 1449: Sơn cốc dược viên.
Khổng Văn Đống bỏ mình không có bao nhiêu huyền niệm, tuy rằng tu vi cảnh giới của bản thân lão ta không kém hơn so với thiếu phụ kia, nhưng lấy một địch bốn, thiếu phụ lại ung dung thi triển ra uy lực của Huyền Âm Tồi Tâm Cổ. Hơn nữa Dương Khai từ bên cạnh tập kích, lão ta cho dù có bản lãnh bằng trời cũng khó chạy thoát một kiếp. Lão ta nỗ lực chống đỡ thời gian một nén nhang, liền bị bốn người liên thủ đánh thần hồn câu diệt.
Băng Tâm Cốc thiếu phụ nói không sai, trong cơ thể của Khổng Văn Đống quả nhiên có Càn Thiên Lôi Hỏa những thứ này. Càn Thiên Lôi Hỏa của lão ta cùng lão giả áo bào đen không sai biệt, đều là một loại ngọn lửa đen kịt, trong ngọn lửa còn có lôi hồ nhún nhảy, vô cùng quỷ dị. Sau khi Khổng Văn Đống chết, Càn Thiên Lôi Hỏa đương nhiên là bị khí linh hỏa điểu nuốt vào trong bụng.
Sau khi chiến đấu kết thúc, hiển nhiên là chia chiến lợi phẩm. Bốn cái nhẫn không gian trên tay địch nhân không thể bỏ qua, Dương Khai không khách khí chút nào thu lấy nhẫn không gian của Khổng Văn Đống thuộc về mình, về phần ba chiếc còn dư lại, tùy tiện ba cô gái của Băng Tâm Cốc xử trí. Đối với chuyện này, thiếu phụ kia tuy rằng thoạt nhìn có chút bộ dáng hơi chần chừ, nhưng cũng không nói thêm gì.
Dù sao chuyến này nếu không có Dương Khai xuất thủ, các nàng chẳng những sẽ không hề thu hoạch, ngược lại còn có thể có thể nguy hiểm đến tánh mạng, tối thiểu, tình cảnh của cô gái có thực lực thấp nhất đó rất nguy hiểm.
Khí linh hỏa điểu xoay trên đỉnh đầu của Dương Khai, vui sướng kêu to. Dường như sau khi nó thôn phệ hai đạo Càn Thiên Lôi Hỏa, tâm tình của nó rất tốt. Ngay lúc hướng về phía khí linh hỏa điểu, đôi mắt đẹp của thiếu phụ toát ra có chút ý kiêng kỵ.
Dương Khai bản lãnh như thế nào, nàng không thể quan sát ra ít nhiều, nhưng trong cơ thể của con khí linh hỏa điểu đó phát ra linh khí dao động mạnh mẽ lại rõ ràng. Đây là một con khí linh có thể lấy lực địch lại cường giả phản hư tam tầng cảnh! Thiếu phụ trong lòng âm thầm phán đoán.
- Tiểu huynh đệ, thiếp ở chỗ này xin đa tạ, nếu không có có ngài trượng nghĩa xuất thủ, tỷ muội thiếp chỉ sợ khó tru diệt Hỏa Diệu tông tặc tử này. Trên mặt thiếu phụ dâng lên nụ cười sáng rỡ, trên miệng nói lời cảm tạ. Dương Khai cười một tiếng, thản nhiên nói:
- Phu nhân nghiêm trọng rồi, chỉ là theo như nhu cầu thôi, huống chi, bọn hắn còn hạ thủ với ta trước. Tuy rằng thiếu phụ này lúc vừa rồi vận dụng Huyền Âm Tồi Tâm Cổ bao phủ bản thân mình ở trong đó, nhưng không biết là vô tình hay là cố ý, Dương Khai cũng không chuẩn bị trở mặt cùng các nàng ở chỗ này.
Bất quá sự uy hiếp cùng đề tỉnh nhất định vẫn cần, nếu không người ta qua cầu rút ván, cũng là một chuyện phiền phức. Huyền Âm Tồi Tâm Cổ đó có uy lực không tầm thường, đối phó rất phiền toái. Nếu không cần thiết, Dương Khai không muốn cùng Băng Tâm Cốc ba người này nổi lên xung đột gì.
Hắn bây giờ chỉ muốn nhanh chóng đi vào bên trong Đế uyển. Cho nên hắn một mực không thu hồi khí linh, là muốn khí linh tạo áp lực với đối phương, tránh cho thiếu phụ này nói không giữ lời. - Đúng rồi, phu nhân vẫn chưa giải thích một chút với ta, tại sao hai người của Hỏa Diệu tông đều tu luyện có Càn Thiên Lôi Hỏa bí thuật như vậy? Dương Khai nghi ngờ hỏi.
- Ha ha, thì ra là tiểu huynh đệ đang nghi ngờ vấn đề này. Thiếu phụ cười cười, cũng không có ý tứ che giấu, êm tai nói:
- Thật ra loại bí thuật này bên trong Hỏa Diệu tông có rất nhiều người tu luyện, cũng không chỉ là hai người bọn hắn. Chỉ cần võ giả có thực lực hơi cao một chút đều có tu luyện loại bí thuật này, tuy nhiên uy lực lớn nhỏ lại không phán xét được.
- Ha? Sao bọn họ làm được như vậy?
Dương Khai rất cảm thấy hứng thú, Càn Thiên Lôi Hỏa rất có ích lợi đối với khí linh. Đáng tiếc bốn người Hỏa Diệu tông ở chỗ này, chỉ có Khổng Văn Đống cùng lão giả áo bào đen người mang Càn Thiên Lôi Hỏa, còn dư lại hai người cũng không có, bây giờ nghe thiếu phụ vừa nói như vậy, đương nhiên lưu tâm.
- Rất đơn giản, bên trong Hỏa Diệu tông có một đóa Càn Thiên Lôi Viêm, coi như là gốc rể lập tông của bọn họ. Dựa vào Càn Thiên Lôi Viêm, lại phối hợp với bí thuật, Hỏa Diệu tông cao tầng võ giả có thể tu luyện ra Càn Thiên Lôi Hỏa, lúc đối địch có thật nhiều diệu dụng. Thiếu phụ nhẹ nhàng giải thích rõ, ngay sau đó lại dường như tùy ý hỏi một câu:
- Tiểu huynh đệ hỏi như vậy, xem ra cũng không phải là xuất thân Xích Lan Tinh?
- Ừ, ta không phải Xích Lan Tinh. Dương Khai cũng không phủ nhận, nhưng cũng không có ý tứ muốn giới thiệu lai lịch của mình, nhẹ nhàng gật gật đầu nói:
- Thì ra là thế, Càn Thiên Lôi Viêm... Tuy rằng cùng Càn Thiên Lôi Hỏa chỉ kém một chữ, nhưng đây dù sao cũng là gốc rễ lập tông của Hỏa Diệu tông, cũng là cơ sở để đám người Khổng Văn Đống tu luyện ra Càn Thiên Lôi Hỏa. Nếu như khí linh có thể thôn phệ một đóa Càn Thiên Lôi Viêm đó, vậy nó ắt hẳn có được chỗ tốt ra sao? Dĩ nhiên, cái ý niệm này chỉ lóe lên một cái rồi biến mất trong đầu của Dương Khai.
Trước đó không nói Xích Lan Tinh không biết ở vào một vị trí nào của tinh vực, Dương Khai không khả năng vô duyên vô cố chạy tới. Lại nói Hỏa Diệu tông của người ta cũng không phải có thể một thân một mình xâm nhập. Từ tu vi của Khổng Văn Đống suy đoán, tông môn này vô cùng có khả năng có cường giả cấp Hư Vương trấn giữ!
- Quên đi, trước không nói cái này nữa. Dương Khai lại toét miệng cười:
- Phu nhân, chúng ta bây giờ có phải nên đi xem một chút động phủ bí ẩn hay không? Bên trong nói không chừng có không ít thứ tốt!
- Ha ha, đây hẳn nhiên. Thiếu phụ khóe miệng hơi nhếch lên, tuy rằng lòng tràn đầy không tình nguyện, nhưng cũng không thích đổi ý hiệp nghị đạt thành trước đó cùng Dương Khai. Nàng trước đó không coi vào đâu thực lực của Dương Khai, cảm thấy sau khi chuyện thành công ích lợi phân phối do mình nói.
Nhưng sau khi trải qua một cuộc chiến đấu như vậy, nàng mới biết ý nghĩ của mình có chút độc tài. Đối phương không phải là hạng người mình có thể tùy ý bóp dẹp chà xát vo tròn, hơn nữa rõ ràng đối với mình cũng ôm một chút lòng cảnh giác.
Nếu không con hỏa điểu kia cũng sẽ không luôn luôn lượn quanh trên đầu của hắn. Vừa nghĩ đến đây, thiếu phụ thở dài khe khẽ, cũng không muốn sinh thêm nhiều chuyện phiền phức, dẫn đầu bay vút qua vị trí chỗ sơn cốc kia. Hai cô gái khác cũng theo thật sát.
Sau một chút thời gian không lâu, một nhóm bốn người lần nữa đi tới trước cấm chế của sơn cốc. Cấm chế vẫn duy trì bộ dáng lúc trước, quầng sáng kia thỉnh thoảng lóng lánh một chút, rõ ràng là bị dấu vết sau khi công kích lưu lại, nhưng khoảng cách bị phá còn kém trên một đoạn.
- Tiểu huynh đệ tinh thông trận pháp chi đạo sao? Băng Tâm Cốc thiếu phụ quay đầu nhìn Dương Khai hỏi.
- Không hiểu! Dương Khai quyết đoán lắc đầu. Nếu là đổi thành Dương Viêm ở chỗ này, phá giải cấm chế thế đó chỉ sợ không cần thời gian mười mấy hơi thở, nhưng hắn lại không có bản lãnh của Dương Viêm. Thiếu phụ bật cười khanh khách:
- Vậy thì không có biện pháp rồi, tỷ muội của thiếp cũng không có điều nghiên qua trận pháp, muốn phá trận, chỉ có thể cứng rắn.
Nàng nói như thế, dẫn đầu lấy ra một thanh trường kiếm sáng bóng giống như băng ngọc chế tạo mà thành, rót vào thánh nguyên bên trong nó, ngưng xuất kiếm mang bổ tới cấm chế. Hai cô gái khác của Băng Tâm Cốc cũng ngay xuất thủ sau đó.
Dương Khai dĩ nhiên không nhàn rỗi, nhưng mà hắn không dùng bí bảo. Không phải hắn không muốn, mà là bí bảo công kích của hắn chỉ có một thanh Long Cốt Kiếm Tích Thúy mà thôi, không thể tùy tiện cho người khác thấy. Chỉ có thể lợi dụng Ma diệm tự thân, ngưng tụ ra từng đạo công kích, đánh về phía cấm chế.
Thoạt nhìn cũng thanh thế không yếu, nhất là giữa sự biến ảo nóng lạnh luân phiên của Ma diệm, càng sinh ra sự phá hủy khó có thể tưởng tượng đối với cấm chế. Cho nên lực đạo công kích của hắn ngược lại cũng không kém gì ba cô gái khác. Trong lúc nhất thời, chỉ có động tĩnh của bốn người đồng loạt ra tay đánh cấm chế phía trước sơn cốc, ầm ầm bên tai không dứt. Cấm chế dù có chắc chắn đi nữa, cũng không đỡ được sự công kích điên cuồng như vậy.
Huống chi, những cấm chế này cũng không biết là mấy vạn năm trước để lại, mặc dù ở thời kỳ toàn thịnh phòng thủ kiên cố, nhưng sau khi trải qua nhiều năm như vậy uy năng sớm đã giảm đi.
Cho dù như thế, bốn người liên thủ cũng công kích mãnh liệt lâu tới nửa ngày, mới hoàn toàn phá đi ngăn trở ở cấm chế phía trước! Trong lúc đó, ba nữ nhân của Băng Tâm Cốc rõ ràng có chút lo lắng đề phòng, sợ lại có cường địch gì tới đây. Họ chờ đến sau khi cấm chế bị phá, không khỏi sắc mặt mừng rỡ, sau khi nhìn nhau, do thiếu phụ dẫn đầu, nhanh chóng chạy đi tới bên trong.
Dương Khai thả ra thần niệm dò xét một phen, sau khi xác định bên trong không có ít nhiều hung hiểm, cũng đi theo. Đây là một cái sơn cốc hình hồ lô, cửa vào hẹp, bên trong lại cực kỳ rộng rãi. Xuyên qua đường nhỏ giữa núi dài đến mười mấy dặm, cảnh tượng ập vào mi mắt của mọi người khiến mọi người đều trở nên sửng sốt, đồng loạt sợ run ở tại chỗ.
Ở phía trước, có vài mảnh ruộng thuốc, bên trong đó, trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo, mặc dù trải qua vô số năm, cũng không có người xử lý, nhưng diệu dược của những linh thảo ấy vẫn sống thật tốt như cũ. Liếc nhìn lại, tối thiểu cũng có chừng hơn một ngàn cây. Cả bên trong sơn cốc, tràn ngập các loại mùi dược hương.
Nơi đây lại là một chỗ vườn thuốc ẩn giấu! Dương Khai không bởi vậy mà lộ ra ý mừng rỡ cùng phấn chấn. Còn Băng Tâm Cốc tam nữ biểu hiện cũng tốt không kém, từng người một hô hấp dồn dập, trong đôi mắt đẹp toát ra quang thải khác thường.
Dù sao nơi này tối thiểu có mấy vạn năm không người đặt chân, nói cách khác, ở chỗ này dược liệu mặc dù cấp bậc dù thấp, vậy cũng có mấy vạn năm dược linh! Niên hạn cao như vậy, cho dù là dược tài phổ thông, cũng là vật vô giá, khó trách các nàng sẽ kích động như thế.
Riêng là thu hoạch trước mắt như vậy, đã làm cho các nàng chuyến đi này không tệ. Tuy nhiên thiếu phụ dẫn đầu cũng không bị sự dụ dỗ trước mắt choáng váng đầu óc, mà quay đầu nhìn về Dương Khai hỏi:
- Tiểu huynh đệ ngươi xem...
- Ừ, trước tiên đào đi, đợi đào được xong rồi, mọi người lại phân phối xong. Dương Khai toét miệng cười, rất là tự nhiên.
- Như thế rất tốt! Thiếu phụ hơi gật gật đầu, cùng hai cô khác nhìn nhau, lập tức phân tán ra, bắt đầu đào dược liệu. Tuy nói đào được dược liệu cũng có rất nhiều chỗ cần chú ý, dược liệu có chút trân quý lúc đào được chỉ cần sơ sót một cái liền có thể khiến cho dược tính giảm đi. Nhưng mọi người dù sao đều là võ giả phản hư cảnh, ở phương diện này đương nhiên đều rất có kinh nghiệm, cũng không cần Dương Khai nói thêm gì nửa. Về phần chuyện kiếm lời về túi tiền riêng trong đó như vậy, đại khái cũng sẽ không phát sinh.
Thần niệm của Dương Khai không hề cố kỵ thả ra bên ngoài cơ thể, ba cô gái cho dù có ý định này, đoán chừng cũng ngượng ngùng. Các nàng đào được dược liệu, Dương Khai đương nhiên cũng sẽ không nhàn rỗi. Hắn đi tới từng mảnh một ruộng thuốc, từng gốc cây một dược liệu tinh tế đào xuống, vô luận là thủ pháp hay tốc độ đều nhanh hơn rất nhiều so với ba cô gái.
Đối với hắn thân là luyện đan sư mà nói, những chuyện này sớm đã thông thạo. Càng đào được Dương Khai càng là phấn chấn, bởi vì bên trong vườn thuốc ẩn giấu này, hắn chẳng những gặp được rất nhiều linh thảo diệu dược sớm đã tuyệt tích, càng có thật nhiều loại ngay cả hắn cũng không nhận ra được.
Những dược liệu này không thể nghi ngờ có giá trị to lớn. Cấp bậc ngược lại thật ra có tốt có xấu, từ cấp thánh vương đến cấp hư vương đều có, hơn nữa cấp bậc dù có thấp, cũng không dừng lại ở dược linh mười phần. Mặc dù là dược liệu cấp thánh vương cấp bậc thấp nhất, cũng có thể luyện chế được đan dược tuyệt hảo.
Dương Khai cực kỳ mừng rỡ, hiện giờ trình độ thuật luyện đan của hắn trong lần bế quan trước đó đã tấn thăng đến trình độ luyện đan sư hư cấp thượng phẩm, muốn tiến hơn một bước, cũng chỉ có luyện đan nhiều hơn, tốt nhất là mang vật liệu cấp hư vương luyện tập.