Chương 1517: Lôi Phong Hạp Cốc.
Từ khi Lôi Đài Tông sáng lập tới nay, Lôi Phong Hạp Cốc luôn là địa bàn của họ.
Khi danh tiếng của Lôi Đài Tông chưa hiển hách, có không ít tông môn muốn khối bảo địa này, ý đồ tấn công chiếm đoạt, lại không đạt được, tất cả trở thành bàn đạp cho Lôi Đài Tông nổi danh.
Trong quá trình này, Lôi Đài Tông lớn mạnh với tốc độ như quả cầu tuyết lăn, cuối cùng trở thành một trong hai thế lực đứng đầu của U Ám Tinh.
Vòng ngoài của Lôi Phong Hạp Cốc, hàng năm bao quanh khí độc, người ngoài căn bản khó có thể lại gần, là phòng ngự thiên nhiên của Lôi Đài Tông. Các đệ tử ra vào, trước đó cũng đều phải uống đan dược giải độc, hoặc là trực tiếp vận dụng trận pháp không gian.
Nếu không, dù là Thánh Vương Cảnh, cũng không chống được uy hiếp của độc kia, nhẹ thì chân tay vô lực, thánh nguyên vận chuyển mất linh, nặng thì trúng độc ngã xuống, trong nháy mắt bị mất mạng.
Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất vì sao Lôi Đài Tông có thể kiên thủ nơi này.
Ngoài phòng vệ thiên nhiên ở bên ngoài này, nghe đồn trong Lôi Phong Hạp Cốc, trận pháp cấm chế lớn nhỏ cũng trải rộng, đếm không hết, bất kỳ người nào dám cả gan xâm nhập, nhất định sẽ chết không toàn thây.
Dương Khai tuy có thể dựa vào chiến hạm, nhưng cũng không dám coi thường, Lôi Phong Hạp Cốc không giống Chiến Thiên Thành, sau khi xông vào, muốn đi ra e rằng cũng khó khăn.
Cho nên sau khi chiến hạm xuyên qua khí độc thiên nhiên bao phủ, Dương Khai liền sai người điều chỉnh chậm lại rất nhiều, vừa dò xét tình cảnh bốn phía, vừa cảnh giác đi tới.
Nhưng khiến hắn cảm thấy không ngờ chính là, qua đoạn đường này, lại không có gặp bất kỳ trận pháp cấm chế gì, thậm chí ngay cả một người sống cũng không nhìn thấy.
Dưới bao phủ của thần niệm, tình cảnh trong phạm vi chu vi trăm dặm không có chỗ lánh thân.
Lôi Đài Tông lớn như vậy nhưng lại là trống rỗng, dường như mọi người đều đã rút lui trước.
Dương Khai chau mày.
Gương mặt Diệp Tích Quân cũng kinh ngạc, tuy nói vài ngày trước nhóm mình như thế chẻ tre, tấn công chiếm Chiến Thiên Thành, hủy diệt Chiến Thiên Minh, thể hiện chiến lực xuất sắc của Lăng Tiêu Tông. Nhưng Lôi Đài Tông dù gì cũng là đại tông môn thanh danh đã lâu, không có lý lại không đấu mà lui như vậy.
Muốn từ bỏ cơ nghiệp tổ tông chiếm cứ hơn vạn năm này, đâu dễ quyết như thế? Lại cần có uy danh như thế nào, mới có thể khiến cho đệ tử cả tông môn nghe lệnh của mình.
Phương Bằng khó đối phó hơn so với Khúc Tranh một chút, trong lòng Dương Khai tự đánh giá.
- Dương Khai, Lôi Đài Tông không ngờ đã bỏ chạy từ trước, chúng ta phải làm như thế nào? Tiền Thông gương mặt không nói nên lời. Vốn cho rằng lần này vẫn sẽ diễn ra như lần trước, nhất định phải trải qua một cuộc chiến đấu ác liệt, nhưng không ngờ lại xuất hiện cục diện như vậy.
- Thú vị! Dương Khai cười lạnh một tiếng.
Nền tảng của một tông môn là ở con người chứ không phải cơ nghiệp, chỉ cần bảo đảm các đệ tử không chết, thì chắc chắn sẽ có cơ hội ngẩng cao đầu trở lại, Phương Bằng hiển nhiên am hiểu đạo lý này sâu sắc.
Một quyền mạnh của Lăng Tiêu Tông, lại đánh trúng bông, khiến người cảm thấy uất ức.
- Dù sao đến rồi, không thể tay không mà quay về, phá hủy Lôi Phong Hạp Cốc cho ta. Dương Khai hừ lạnh. - Phương Bằng nếu không cần cơ nghiệp vạn năm này, chúng ta cũng không cần giữ lại giúp hắn.
- Thật tàn nhẫn! Khóe miệng Tiền Thông nhíu một cái.
Mệnh lệnh truyền xuống, tinh pháo không ngừng bắn ra, theo di chuyển của chiến hạm, san phẳng toàn bộ những nơi đi qua.
Tiếng bắn phá kịch liệt ầm ầm vang lên, từ lúc bắt đầu chưa hề ngừng nghỉ, mà nhiều kiến trúc của Lôi Đài Tông, dưới tinh pháo cũng biến thành phấn vụn.
Bỗng nhiên, Dương Khai biến đổi sắc mặt, lộ ra vẻ kinh nghi, thần niệm hướng qua một phía khác dò xét.
Bên kia không ngờ xuất hiện dao động năng lượng, cảm giác không giống như bí bảo, ngược lại giống như số lượng lớn thánh tinh chất đống ở một chỗ.
Là Lôi Đài Tông vội vàng bỏ chạy không mang đi, hay là bẫy?
Nhưng không ai chê thánh tính nhiều, có thể sinh ra dao động năng lượng mãnh liệt như vậy, thánh tinh kia e rằng cũng là số lượng trên trăm triệu, đối với Lôi Đài Tông mà nói cũng là một khoản tài phú xa xỉ.
- Bên kia có một số thứ, ta qua xem chút. Dương Khai đứng lên.
- Tông chủ cẩn thận có bẫy. Diệp Tích Quân nhíu mày.
- Không sao. Dương Khai toét miệng cười. - Có bẫy là chắc chắn, chỉ là ta muốn biết Phương Bằng rốt cuộc đang chơi trò gì, các ngươi đều lưu lại bên trong chiến hạm, ta đi một chút sẽ quay lại.
Nói xong, Dương Khai đã rời khỏi chiến hạm, thân hình thoắt một cái, liền chạy về phía vị trí năng lượng truyền đến.
Không mất quá nhiều thời gian, Dương Khai đã đến trước một tòa cung điện, dưới dò xét của thần niệm, bên trong dường như không có gì.
Trống rỗng, chỉ có một số bàn ghế, nhưng phía dưới cung điện này lại có một gian mật thất, mà trong gian mật thất kia xếp vô số thánh tinh thượng phẩm.
Quả thật con số hơn trăm triệu.
Tài phú khổng lồ như vậy hắn dĩ nhiên không muốn bỏ qua, kẻ tài cao thì gan cũng lớn, cũng không rút lui, đi thẳng vào bên trong cung điện, tìm kiếm một hồi, trong một góc của cung điện tìm thấy một cửa ngầm, đi thẳng xuống dưới.
Một lát sau, Dương Khai đã tới trong mật thất kia, phóng mắt nhìn tới, không khỏi mắt sáng ngời, xác định bốn phía không có chút khả nghi, phất tay, đưa những thánh tinh kia vào trong nhẫn không gian.
Mà đồng thời, bên dưới sở tổng chỉ huy của Lôi Đài Tông ước chừng vạn trượng, có một gian mật thất khác.
Lúc này, trong gian mật thất này có năm lão giả đã rất cao tuổi đang ngồi thẳng, năm người này đều râu tóc bạc phơ, thoạt nhìn rất già nua, dường như trải qua phong sương tàn phá vô cùng, sinh cơ còn lại trong cơ thể không nhiều lắm.
Nhưng năm người bọn họ, mỗi người đều là cường giả Phản Hư tam tầng cảnh!
Năm người ngồi ở năm góc, ở giữa có bố trí sẵn một trận pháp, trận pháp kia vô cùng huyền diệu, dường như có khí tức cực kỳ nguy hiểm truyền ra.
Tiếng thở của bọn họ cũng không có, một thân thánh nguyên cũng là ẩn giấu vô hình, ngồi ngay ngắn trong đó, như năm thi thể.
Nhưng khi Dương Khai đi vào mật thất kia, trong nháy mắt năm người dường như đều cảm nhận được, tất cả đều mở mắt.
- Ngươi đến rồi! Một lão giả mặt vàng trong đó lẩm bẩm một tiếng.
- Quả thật đến rồi, lá gan thật lớn. Một lão ẩu khuôn mặt già nua khác khẽ gật đầu.
- Nếu đến, vậy thì ra tay đi! Người thứ ba thản nhiên nói.
- Chiến Thiên Minh vô lực ngăn cản chiến hạm cấp Hư Vương, Lôi Đài Tông ta có lẽ cũng đỡ không nổi, nhưng muốn cơ nghiệp vạn năm này, cũng không biết hắn còn mạng để nắm lấy không.
- Khà khà, có Huyền Âm Thập Phương Đại Trận, hắn dù lấy được, cũng không còn mạng để dùng.
- Chuyện phiếm không cần nói nhiều, chư vị sư đệ sư muội, mấy trăm năm qua cùng mọi người gặp gỡ và biết nhau, là vinh hạnh của lão phu, giờ này chúng ta cũng đến chúng ta phải chia tay, hy vọng chư vị thượng lộ bình an! Lão giả mặt vàng lên tiếng đầu tiên lại cất tiếng nói.
Hắn dường như rất có uy tín, một lời nói ra, những người khác đều biểu hiện trang nghiêm.
Lão ẩu kia nhìn hắn, trên mặt cười mỉm: - Sư huynh cũng vậy.
Lão giả mặt vàng trên mặt lóe lên một chút hồi tưởng, nhưng rất nhanh thần sắc trở lên kiên nghị, trong miệng khẽ quát một tiếng: - Khai trận!
Lời vừa nói xong, hắn điên cuồng thúc giục thánh nguyên của bản thân, rót vào trong Ngũ Giác Đại Trận trước mặt.
Bốn người khác cũng giống như vậy.
Ngũ Giác Đại Trận kia chợt bạo phát hào quang chói mắt, theo sự tăng cường của tia sáng, văn lộ đại trận giống như sống vậy, bắt đầu xoay tròn, càng ngày xoay càng nhanh.
Theo vận chuyển của đại trận, sắc mặt năm người trở nên tái nhợt vô cùng, sinh cơ vốn là sót lại không nhiều lắm đang nhanh chóng mất đi.
Đại trận này dường như chẳng những có thể hấp thu thánh nguyên của bọn họ, đến sinh cơ đều bị hấp thu.
Tiếng hét lớn truyền ra, năm người dốc toàn lực.
Rất nhanh, đại trận rung lên một cái, trận đồ bay nhanh xoay tròn kia bỗng nhiên thoát khỏi vị trí đó, bay hướng lên trên, trong chớp mắt chìm vào trong bùn đất không nhìn thấy nữa.
Thấy cảnh này, tất cả năm cười đều mỉm cười, nhưng cũng nằm tê liệt trên mặt đất, mỗi người đều gầy thành da bọc xương, dường như không lâu nữa sẽ rời khỏi thế gian.
Đồng thời trong lúc đó, trong mật thất chất đầy thánh tinh kia, động tác Dương khai chợt ngừng lại, chân mày nhăn lại.
Hắn trong nháy mắt sinh ra lòng bất an.
Suy nghĩ trong đầu vẫn chưa kịp chuyển, bỗng nhiên từ dưới chân truyền đến một cỗ năng lượng dao động mãnh liệt, ngay sau đó một trận đồ lớn bắn ra từ phía dưới, trực tiếp bao trùm toàn gian mật thất, từng văn lộ trận pháp kia dường như hóa thành cây sắt kiên cố, biến mật thất này thành một cái lồng giam.
Dao động năng lượng cuồng bạo truyền ra từ bốn phía, hào quang chói mắt từ vô số thánh tinh phía dưới bắn ra, khiến lòng người cuốn theo cảm giác bất an.
Dương Khai dường như có phát giác, vung tay mạnh một cái, bay đi vô số thánh tinh, lộ ra một khối tinh thạch màu đỏ cao bằng nửa người được che giấu bởi đống thánh tinh. Thời khắc này, trong tinh thạch đỏ kia tản ra ánh sáng chói mắt, dao động năng lượng cuồng bạo kia cũng chính là truyền ra từ bên trong nó.
- Huyền Bạo Tinh! Khóe mắt Dương Khai lộ vẻ kinh hoàng, hiểu ra khẽ noi: - Thì ra là như vậy!
Lôi Đài Tông hao tốn hơn trăm triệu thánh tinh, bố trí ra một gian mật thất như vậy, khiến người khác mặc dù hiểu rõ trong đó có bẫy, cũng không thể không đi vào.
Là người đều có dục vọng tham lam!
Nhưng một khi đi vào chỗ này, liền trúng gian kế của Lôi Đài Tông.
Trận đồ trước không có gì sát thương, chỉ là tác dụng trói buộc mà thôi, vây mình ở chỗ này, còn chiêu sát thương chính lại là những Huyền Bạo Tinh giấu ở phía dưới thánh tinh!
Những thứ này cũng tính là vật quý hiếm, năng lượng bên trong cực kỳ không ổn định, hơi chạm vào sẽ bộc phát ra, tình huống bình thường không có tác dụng gì lớn, cũng bởi vì khan hiếm, vì vậy võ giả rất ít dùng nó.
Thật là vất vả cho Lôi Đài Tông, cũng không biết từ nơi nào tìm được một khối lớn như thế này, hơn nữa không chỉ là một khối này, dưới che giấu của thánh tinh kia, ít nhất có bốn năm chỗ đều lộ ra ánh sáng đỏ.
Năng lượng bạo động như vậy, cho dù là cường giả Hư Vương Cảnh đích thân tới chỗ này, cũng không chắc chịu nổi, huống hồ là Dương Khai.
Lôi Đài Tông quả nhiên đánh giá cao mình!
Suy nghĩ trong đầu biến chuyển, ánh sáng đỏ càng thêm mãnh liệt, ngay sau đó, tiếng nổ tung cuồng bạo truyền ra, khiến trời đất đều rung lên, toàn gian mật thất không sót lại chút gì.
Cột sáng thông thiên màu đỏ phun ra từ trong lòng đất, chọc thẳng lên trời, sở chỉ huy tổng của Lôi Đài Tông cũng biến thành phế tích dưới bạo động mãnh liệt.
Làn sóng đánh vào bốn phía, nơi đi qua, cát bay đá chạy, trời trăng không ánh sáng.
Mấy chục người bên trong chiến hạm đều trợn mắt há hốc mồm, con ngươi run rẩy.
Dù là Diệp Tích Quân cũng thất sắc, cũng may lòng nàng cũng là cứng cỏi, nhìn thấy làn sóng kinh khủng kia đánh về chiến hạm, vội vàng kêu lên: - Mở toàn bộ phòng hộ!
Rất nhanh, bên ngoài chiến hạm có một màng phòng hộ bảo vệ.
Cuồng phong gào thét, làn sóng nổ tung nuốt tươi chiến hạm, lực đạo to lớn cuốn nó chuyển động, hung hăng ném về phía vách núi cạnh hẻm núi.
Trong chiến hạm, mỗi người đều đứng không vững, gương mặt kinh hãi như sắp chết, rối rít thúc giục thánh nguyên hộ thể, tế ra bí bảo bảo vệ.