Chương 1620: Uy lực của Đế Bảo
- Thì ra là Lạc Hải tiền bối! Dương Khai làm ra vẻ không biết gì, ánh mắt nhìn về phía Lạc Hải, rồi cau mày hỏi: - Không biết tiền bối có ý gì?
Lạc Hải mỉm cười, không trả lời mà hỏi ngược lại: - Hai vị vội vội vàng vàng như vậy, không biết là muốn đi đâu?
- Tất nhiên là muốn rời khỏi nơi này, quay trở về U Ám Tinh, tiền bối có chuyện gì sao?
- Cũng không có gì. Lạc Hải chậm rãi lắc đầu, nói: - Nhưng đám người Cưu lão, Lôi sư tỷ đều đang đợi vị bằng hữu này, muốn cùng hắn trao đổi một phen. Hai vị không từ mà biệt như vậy, có phải không được tốt cho lắm hay không?
- Quả thật là có chút không hợp lý. Dương Khai khẽ gật đầu, nói: - Tuy nhiên, chúng ta có chuyện đột xuất phải mau chóng trở về U Ám Tinh, nếu đã gặp được tiền bối ở đây, vậy làm phiền tiền bối báo lại một câu, xin thứ lỗi vì trước đó vãn bối không thể tự mình tới cáo từ được.
- Không được! Hiển nhiên là Lạc Hải không đồng ý, nói: - Bọn họ đã đợi không ít ngày, hai người các ngươi nên cùng bổn tọa đi một chuyến.
- Lạc Hải đại nhân nói vậy không được hợp lý cho lắm. Tiền Thông hít sâu một hơi nói: - Có đi hay không là do ta và Dương Khai tự nguyện, không phải là Lạc Hải đại nhân đang muốn cưỡng ép chúng ta đó chứ?
Thông qua Dương Khai lão đã biết được, Lạc Hải không có ý gì tốt đối với Dương Khai, cho nên khi nói chuyện cũng không quá khách khí. Dù sao lão cũng vừa mới đột phá Hư Vương Cảnh, chính là lúc tinh thần đang hăng hái, cho dù đối mặt với Lạc Hải, cũng không nao núng bao nhiêu.
Hai mắt Lạc Hải hiện ra tia điện, liếc nhìn Tiền Thông một cái.
Lập tức Tiền Thông như bị sét đánh, thân thể chấn động, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, liền hiểu rõ chênh lệch giữa lão và Lạc Hải còn rất lớn.
Sau khi dạy dỗ cho Tiền Thông một bài học nhỏ, Lạc Hải ôn hòa nhìn về phía Dương Khai nở nụ cười:
- Các ngươi hãy suy nghĩ kỹ trước khi trả lời cho bổn tọa, ừm, cho các ngươi thời gian mười hơi thở.
Thái độ của hắn rất quả quyết, cứng rắn.
Dương Khai sa sầm mặt xuống, không ngờ một cường giả như hắn lại có thể không biết xấu hổ như vậy.
Tiền Thông và Dương Khai hai mắt nhìn nhau, đều cảm thấy vẻ không ổn trong mắt người kia. Khi Lạc Hải ở trên Thúy Vi Tinh, cho dù là Hư Vương tam tầng cảnh cũng không chắc có thể giữ được hắn, huống chi là Dương Khai và Tiền Thông.
Trong nháy mắt, thời gian mười hơi thở đã hết, Lạc Hải lạnh nhạt hỏi: - Đã suy nghĩ đủ chưa?
Vừa nói xong, khu vực không gian này dường như lại càng trở nên kiên cố, cô đọng hơn, khiến người ta không thể động đậy.
Tiền Thông nhìn về phía Dương Khai, tỏ ý mọi chuyện đều coi hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Dương Khai hít sâu một hơi, trầm giọng nói: - Suy nghĩ đủ rồi.
- A? Vậy đáp án của các ngươi là sao?
- Đi theo...!
Trên mặt Lạc Hải lộ ra nụ cười thỏa mãn.
- ... đó là không thể nào! Dương Khai tiếp lời quát lên.
Thanh âm của hắn vừa dứt, bên ngoài cơ thể Tiền Thông bỗng nhiên tràn ngập ra Vực trường còn hơi yếu. Vực trường kia bao quanh lão, giúp lão chống lại lực lượng của Thúy Vi Tinh, rồi lão lập tức cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi.
Trong ngụm máu tươi kia chứa đựng bổn mạng tinh nguyên của Tiền Thông, vừa xuất hiện bỗng nhiên chợt biến thành một vòi máu, mang theo khí thế như sét đánh tấn công về phía Lạc Hải.
- Làm càn! Lạc Hải giận dữ quát lên. Chưa từng có người nào dám ra tay trên ở trên Thúy Vi Tinh mà hắn làm Tinh Chủ, Dương Khai và Tiền Thông chính là người thứ nhất.
Lạc Hải nhìn Tiền Thông bằng ánh mắt u ám, nhẹ nhàng vung tay lên, vòi máu tươi đang đánh về phía lão liền "ầm" một tiếng rồi vỡ tung tóe. Cùng lúc đó, Tiền Thông như bị đánh mạnh, lồng ngừng lõm xuống một dấu lớn, hét lên rồi phun ra một đám sương máu.
Trong khoảnh khắc, sắc mặt của lão đã trắng bệch như tờ giấy.
- Đúng là tự tìm đường chết! Ánh mắt Lạc Hải lạnh lùng, cũng không định bỏ qua cho Tiền Thông đơn giản như vậy.
Nếu đã trở mặt, dĩ nhiên hắn sẽ không nghĩ tới việc nương tay. Dù sao nơi này cũng đã sắp tới Tinh Vực, sắp vượt ra khỏi pháp tắc thiên địa của Thúy Vi Tinh, không ai có thể biết được tình hình chiến đấu ở đây.
Dương Khai là mục tiêu lớn nhất của hắn, về phần Tiền Thông, hắn thật sự không để trong lòng.
Hắn liền giơ một ngón tay điểm ra, bỗng nhiên từ đầu ngón tay của hắn bắn ra một luồng ánh sáng trắng nõn chói mắt, tựa như có thứ gì đó đang muốn phóng ra ngoài, nhắm thẳng tới Tiền Thông.
Ầm ầm đùng...
Đúng lúc này, bỗng nhiên truyền đến một trận sấm vang chớp giật, một loại khí tức khiến Lạc Hải biến sắc chợt phủ xuống đỉnh đầu của hắn.
Lạc Hải tái mặt, ngẩng đầu nhìn lên, ngay lập tức đồng tử trong mắt co lại.
Trên đỉnh đầu của hắn, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một đám Mặc Vân. Trong đám Mặc Vân kia có vô số tia lửa điện hình cung đang xẹt qua xẹt lại.
Tia lửa điện hình cung tuy nhỏ, nhưng lại chứa đựng uy lực kinh khủng như muốn hủy diệt trời đất.
Ngay cả Lạc Hải cũng cảm giác hết sức hoảng sợ.
Hắn đột nhiên bừng tỉnh, quay đầu nhìn về phía Dương Khai, phát hiện trên tay Dương Khai đang kẹp một hạt châu màu xanh đậm, thánh nguyên đang được điên cuồng truyền vào trong đó. Mặt ngoài hạt châu lóe lên tia lửa điện hình cung, khớp với tia lửa điện hình cung ở phía trên đỉnh đầu hắn.
Là do tên tiểu tử này ra tay sao? Hạt châu kia là cái gì vậy?
Lạc Hải nhanh chóng khôi phục tinh thần, còn chưa kịp tìm hiểu huyền bí của hạt châu màu xanh kia, thì vô số tia lửa điện hình cung ở phía trên đỉnh đầu hắn bỗng nhiên phóng thẳng xuống, bao bọc toàn bộ khu vực hắn đang đứng lại.
Những tiếng "xẹt, đùng" không ngừng vang lên!
Trong khoảnh khắc, Lạc Hải liền phẫn nộ gầm lên, tiếng gầm xuyên thấu trời xanh, truyền thẳng ra ngoài Tinh Vực.
Tinh Chủ giận dữ, Thúy Vi Tinh chấn động.
Trong giờ phút này, toàn bộ Thúy Vi Tinh như đang muốn nổ tung, mặt đất rung chuyển, trời long đất lở, tựa như sắp xảy ra tận thế vậy.
Hàng tỉ tỉ cư dân trên Thúy Vi Tinh đều tái người đi.
Đám người Cưu lão đột nhiên vùng dậy, trên mặt dồn dập hiện ra vẻ hoảng sợ.
- Là Lạc Hải đại nhân! Trên gương mặt già nua của Lão ẩu họ Lôi hiện lên vẻ hoảng sợ nói.
- Sao hắn lại có thể tức giận đến vậy chứ?
- Ai có thể khiến cho hắn tức giận đến mức đó?
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt thâm thúy nhìn xuyên qua cung điện và tầng mây ngăn cản, tựa như đã cảm ứng được điều gì đó.
- Đế uy! Lê Uyển Ngưng la lên thất thanh, gương mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch.
Những người khác cũng đều run lẩy bẩy.
Bọn họ là Hư Vương Cảnh không sai, bọn họ đứng sừng sững trên cao nhìn xuống chúng sinh, nhưng đối mặt với Đại Đế trong truyền thuyết kia, bọn họ cùng lắm chỉ là con kiến mà thôi! Do vậy, trong tích tắc khi cảm nhận được đế uy kia, mọi người đều khiếp sợ.
Chỉ có điều, tại sao trên bầu trời Thúy Vi Tinh lại có đế uy truyền đến? Hơn nữa còn là đế uy tràn ngập sát ý.
Lạc Hải đã gặp được thứ gì?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, vừa muốn đi theo dõi một phen, lại vừa không dám. Chưa nói tới đế uy tràn ngập sát ý trước đó không phải là thứ bọn họ có thể chống lại, mà chỉ cần ngộ nhỡ lần này đi đụng phải bí mật gì đó mà Lạc Hải muốn che giấu, thì cũng đã không chịu nổi với hắn rồi.
Do vậy, bọn họ chỉ có thể mang vẻ mặt trầm trọng đứng đó, lẳng lặng cảnh giác, chờ đợi.
Trong phạm vi vạn dặm trong tinh không, sấm vang chợp giật, vô số tia lửa điện hình cung không ngừng chớp động qua lại.
Nơi đó dường như đã trở thành thế giới lôi điện!
Sắc mặt Lạc Hải vô cùng u ám, tập trung nhìn chăm chú về một hướng, rồi nghiến răng khẽ quát: - Đế Bảo! Không ngờ lại là Đế Bảo! Tiểu tử, đây chính là ngươi ép bổn tọa, ngươi không chết cũng phải chết!
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, trên tay Dương Khai lại có thứ Đế Bảo nghịch thiên này.
Chỉ có Đế Bảo mới có thể xé rách cấm chế hắn đã bày ra, mới có thể phá vỡ tầng cấm chế này, giúp cho Dương Khai và Tiền Thông bình yên rời đi.
Cái tên Đế Bảo hắn đã nghe nói qua.
Đó chính là bí bảo được Đại Đế sử dụng, nhiễm khí tức của Đại Đế, cho nên mới có thể được xưng là Đế Bảo.
Tuy nhiên trong toàn bộ Tinh Vực, uy danh của Đế Bảo mặc dù lớn nhưng chưa có ai được tận mắt nhìn thấy, không ai biết rốt cuộc Đế Bảo là cái dạng gì. Không ngờ lại có uy năng kinh người bực này.
Lần này Lạc Hải đã đích thân trải nghiệm qua.
Nếu không phải cảnh giới tu vi của Dương Khai không đủ, nếu không phải nơi này vẫn còn nằm trong phạm vi được lực lượng của Thúy Vi Tinh gia trì, thì chỉ riêng một kích kia chỉ sợ cũng đủ làm cho hắn bị thương rồi.
Phản Hư lưỡng tầng cảnh có thể đánh bị thương Hư Vương lưỡng tầng cảnh, chuyện như vậy nói ra thật là hoang đường, nhưng tên tiểu tử gọi là Dương Khai kia sém chút nữa đã làm được.
Nhanh chóng lục lại trí nhớ trong đầu, hai mắt Lạc Hải chợt sáng ngời, lẩm bẩm nói: - Tịch Diệt Lôi Châu, đó chính là Tịch Diệt Lôi Châu trong truyền thuyết!
Mỗi một món bảo vật Đại Đế sử dụng đều có tiếng tăm lừng lẫy, ngay cả bên ngoài cũng biết được một ít. Người bình thường có lẽ không thể nào biết được, nhưng Lạc Hải là chủ nhân của một hành tinh, lại là cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh, đối Tịch Diệt Lôi Châu hiển nhiên là đã nghe qua.
Đã được nếm thử uy năng của Đế Bảo kia, lập tức Lạc Hải liền đoán ra, đây chắc chắn là Tịch Diệt Lôi Châu!
Lạc Hải ngoác miệng cười ha hả, dáng vẻ hết sức dữ tợn.
Nếu hắn có thể chiếm được Tịch Diệt Lôi Châu, nhất định có thể phát huy được hơn một nửa uy năng của Đế Bảo, đến lúc đó, cho dù đối mặt với Hư Vương tam tầng cảnh, hắn cũng có lòng tin chiến thắng.
Nhất định hắn có thể trở thành người đứng đầu Tinh Vực!
Tia lửa điện hình cung dần dần yếu bớt, tiếp theo liền biến mất.
Trong tinh không lần nữa khôi phục sự yên lặng!
- Ngươi chạy thoát được sao? Lạc Hải chắp hai tay sau lưng, chậm rãi bước tới phía trước như đang dạo chơi, ngay sau đó, thân người đã ở ngoài trăm dặm, đuổi theo Dương Khai.
Không nói đến việc Hư Niệm Tinh rốt cuộc có ở trong tay Dương Khai hay không, mà chỉ riêng Đế Bảo như Tịch Diệt Lôi Châu thôi, hắn đã vô cùng mơ ước rồi. Lần này bất kể như thế nào, cũng không thể để cho Dương Khai chạy thoát khỏi tay hắn.
Tịch Diệt Lôi Châu hắn muốn, Hư Niệm Tinh hắn cũng muốn!
Chỉ có điều khiến hắn nghi hoặc không hiểu chính là, hắn chỉ có thể cảm nhận được khí tức Dương Khai từ xa mà không hề cảm nhận được khí tức Tiền Thông, như thể lão đột ngột biến mất vậy.
Không chỉ như thế, những đồng bọn của Dương Khai trước đó cũng vậy, dường như đều đột ngột biến mất, ngay cả Lạc Hải cũng không biết bọn họ đi đâu.
Dương Khai cách Lạc Hải khoảng vạn dặm, đang liều mạng điều động thánh nguyên, vừa bỏ chạy vừa ổn định khí tức, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
Tuy rằng nhờ một kích của Tịch Diệt Lôi Châu, hắn đã thành công đánh cho Lạc Hải không kịp trở tay, đột phá phong tỏa của Lạc Hải rồi rời khỏi Thúy Vi Tinh, nhưng cho dù không có lực lượng của Thúy Vi Tinh gia trì, Lạc Hải vẫn là một Hư Vương lưỡng tầng cảnh thứ thiệt.
Muốn thoát chết từ trên tay hắn, rất khó!
Hơn nữa, một kích Tịch Diệt Lôi Châu kia gần như đã hút hết tất cả thánh nguyên trong cơ thể Dương Khai. Bất đắc dĩ, hắn đành phải sử dụng một giọt Kim huyết thuần khiết mới có thể làm cho bản thân có cơ hội thở dốc.
Tịch Diệt Lôi Châu này, nếu truyền thánh nguyên vào trong đó càng nhiều, uy năng mà nó phát ra lại càng lớn, nhưng cho dù đưa cho cường giả Hư Vương tam tầng cảnh sử dụng, cũng tuyệt đối không thể phát huy ra toàn bộ uy năng.
Dương Khai đoán một kích kia của hắn, chỉ sợ chưa phát huy được một phần mười uy năng của Lôi Châu.
Trong đầu nhói lên từng đợt, thức hải quay cuồng, nước biển khô cạn, thậm chí không gian trong thức hải cũng có một vết rạn nứt rất nhỏ, đó chính là biểu hiện khi sử dụng thần thức quá độ.
Thương thế như vậy không thể không nói là nghiêm trọng, nếu như đang lúc bình thường, Dương Khai cũng sẽ không quan tâm lắm, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày, dưới sự tẩm bổ của Ôn Thần Liên, chắc chắn thức hải sẽ được chữa trị trở lại như lúc ban đầu.
Nhưng còn bây giờ, hắn làm gì có thời gian tĩnh dưỡng chứ?
Dương Khai nhét từng nắm đan dược vào trong miệng, chỉ cầu cho trong thời gian ngắn nhất tích tụ được một ít lực lượng thần thức, chỉ có như vậy hắn mới có cơ hội chạy trốn.