Chương 1744: Thanh Mộc Tinh
Trong Tinh Vực rất nhiều tinh tu luyện, bởi vì mỗi nơi có pháp tắc thiên địa khác nhau, cho nên giữa nhau vẫn có chênh lệch rất lớn.
Bất luận là linh khí thiên địa hay vật tư sản xuất, hoặc là số lượng võ giả sinh hoạt trên đó cùng với phương diện thành tựu có thể đạt tới, căn cứ theo tinh tu luyện bất đồng, đều có đối lập khác xa nhau.
Nói thí dụ như Thông Huyền đại lục, linh khí thiên địa nơi đó vô cùng mỏng manh, các võ giả chỉ có thể tu luyện đến Nhập Thánh Cảnh là đạt tới cực hạn.
Cũng có trên tinh tu luyện, cực hạn của các võ giả là Thánh Vương Cảnh, Phản Hư Cảnh v. v...
U Ám Tinh tuy rằng linh khí thiên địa mười phần, nhu cầu đủ để võ giả tấn thăng Hư Vương Cảnh, nhưng bởi vì pháp tắc áp chế, võ giả không thể cảm ứng huyền bí Hư Vương Cảnh, cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Ở trong nhiều tinh tu luyện, mấy tinh dồi dào nhất, sẽ được các thế lực lớn dùng làm chủ tinh. Như Thủy Nguyệt Tinh của Hằng La Thương Hội, Kiếm Tinh của Kiếm Minh, Tử Diệu Tinh của Tử Tinh...
Những chủ tinh này về các loại phương diện, đều vượt qua những tinh tu luyện khác.
Mà Thanh Mộc Tinh, chỉ có thể xem như tinh tu luyện bình thường, so sánh với U Ám Tinh cũng không kém lắm, diện tích nhỏ hơn gấp đôi.
Bay tới Thanh Mộc Cung, chiến hạm của Cổ Kiếm Tâm từ từ hạ xuống, phía dưới sớm đã có võ giả Kiếm Minh nghênh đón.
Người cầm đầu là một mỹ phụ, gương mặt dễ nhìn, dáng người yểu điệu thướt tha, thân mặc một bộ trường bào màu đen, bộ ngực đầy đặn như muốn rách áo lồi ra, vòng eo xinh xắn lại bó sát không chịu nổi, cặp chân thon dài thẳng tắp, nụ cười mỉm trên mặt nàng đầy thân thiết nhu hòa, trong hai mắt lóng lánh chứa hàng vạn hàng ngàn phong tình, một khí tức chín muồi thành thục quanh quẩn bốn phía.
Cổ Kiếm Tâm vừa từ trên chiến hạm bước xuống, liền đầy nhiệt tình kêu lên: - Lam di! Đã lâu không gặp!
Mỹ phụ gọi là Lam di cười tủm tỉm nói: - Ra mắt thiếu minh chủ, thuộc hạ cung kính chờ đợi đã lâu!
Nói xong nàng dịu dàng thi lễ một cái, các võ giả sau lưng nàng cũng vội vàng khom người chào hỏi.
- Đều không phải là người ngoài, Lam di khách sáo như vậy làm gì! Cổ Kiếm Tâm cười hì hì nói, xem ra, hắn có quan hệ rất tốt với mỹ phụ này.
- Lễ không thể bỏ được! Lam di cười tươi xinh đẹp, một đôi mắt đẹp dường như có thể nói chuyển ra phía sau Cổ Kiếm Tâm, hướng về phía Tần Vô Hối nhẹ gật gật đầu, xem như chào hỏi. Lúc này mới dừng lại trên người Dương Khai lộ vẻ mặt nghi hoặc.
Bên cạnh Cổ Kiếm Tâm trước nay có những ai, tự nhiên nàng biết rõ, nhưng khuôn mặt của Dương Khai nàng lại rất xa lạ. Thần niệm quét qua, phát hiện Dương Khai rõ ràng chỉ là một võ giả Phản Hư tam tầng cảnh, dĩ nhiên nàng có chút nghi ngờ.
- Bên ngoài gió lớn, đi vào trước rồi nói sau! Cổ Kiếm Tâm cũng không có lập tức giới thiệu lai lịch Dương Khai cho mỹ phụ biết, mà chỉ nói một câu.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Lam di lóe sáng một cái, hé miệng cười nói: - Dạ, mời thiếu minh chủ tới bên này!
Nói xong, liền đi trước dẫn đường.
Thanh Mộc Cung là một kiến trúc mang tính tượng trưng của Thanh Mộc Tinh, là tổng đà của Kiếm Minh thiết lập trên Thanh Mộc Tinh, để quản lý địa phương Thanh Mộc Tinh.
Dương Khai mặt không đổi sắc đi theo phía sau, quan sát nhiều một chút mỹ phụ gọi là Lam di kia.
Tuy rằng hắn không có phóng ra thần niệm cẩn thận dò xét, nhưng xem từ thân mỹ phụ này tạo cảm giác cho hắn, rõ ràng đối phương là một vị cường giả Hư Vương Cảnh!
Ngẫm lại cũng đúng, Thanh Mộc Tinh cực kỳ trọng yếu với Kiếm Minh, nơi này có một vị cường giả Hư Vương Cảnh trấn giữ cũng là chuyện bình thường. Mỹ phụ Lam di này hẳn là một võ giả Hư Vương nhất tầng cảnh, bởi vì khí tức trên người nàng không xê xích bao nhiêu so với Lệ Minh Hải, lại xa xa không bằng tầng thứ của Lạc Hải trước kia.
Thanh Mộc Cung chiếm diện tích rất lớn, vào bên trong, chờ những người không có nhiệm vụ tản đi, lúc này Cổ Kiếm Tâm mới giới thiệu Dương Khai một phen.
Thông qua Cổ Kiếm Tâm giới thiệu, Dương Khai mới biết mỹ phụ này tên là La Lam, đúng như hắn phỏng đoán là tu vi Hư Vương nhất tầng cảnh.
- Lam di là Tinh chủ của Thanh Mộc Tinh, phụ trách hết thảy sự việc của Kiếm Minh ở chỗ này! Cổ Kiếm Tâm nói.
- Tinh Chủ? Dương Khai hơi biến sắc mặt.
- Ha ha... Dương huynh không cần bất ngờ! Cổ Kiếm Tâm dường như sớm biết Dương Khai sẽ có phản ứng như thế nào, lại cười nói: - Tinh chủ này không phải là loại Tinh Chủ như huynh biết, chỉ là một cách xưng hô mà thôi!
- Thì ra chỉ là cách xưng hô a! Lúc này Dương Khai mới bình thường trở lại. Dù sao trong phạm vi hiểu biết của hắn, bất kỳ một vị Tinh Chủ nào đều là cường giả Hư Vương tam tầng cảnh, dường như cũng chỉ có Hư Vương tam tầng cảnh, mới có bản lãnh mới có tư cách luyện hóa căn nguyên tinh tú.
Lạc Hải có thể trở thành Tinh Chủ của Thúy Vi Tinh, chẳng qua là vận may cho phép, mà mình có thể trở thành Tinh Chủ của U Ám Tinh là nhờ có Dương Viêm giúp đỡ.
La Lam mới chỉ là Hư Vương nhất tầng cảnh, nếu nàng có thể trở thành Tinh Chủ, vậy chỉ có thể nói nàng có cơ duyên lớn lao!
Bất quá nếu chỉ là một cách xưng hô, thì cũng không có gì lớn lao, bất kỳ Hư Vương Cảnh được Kiếm Minh phái tới quản lý Thanh Mộc Tinh nơi này, hết thảy đều có thể xưng là Tinh chủ.
Tinh chủ này chỉ là một loại chức vị, một cách xưng hô, không có ưu thế của Tinh Chủ chân chính nên có.
- Bộ dáng tiểu huynh đệ rất bất ngờ như vậy, chẳng lẽ trước kia từng gặp một vị Tinh Chủ? La Lam có trực giác bén nhạy trời sinh của nữ nhân, từ biến hóa trên nét mặt Dương Khai lập tức suy đoán ra một vài thứ.
- À... Mấy năm trước, ta ở trên Thúy Vi Tinh có may mắn một lần thấy qua Lạc Hải đại nhân! Dương Khai thuận miệng giải thích một câu.
- Lạc Hải sao... La Lam than một tiếng: - Mấy năm trước? Xem ra tiểu huynh đệ đã từng đi tham gia Huyết Ngục thí luyện rồi chăng?
- Có!
- Dương huynh ngay cả Huyết Ngục thí luyện đều đã tham gia ư? Cổ Kiếm Tâm lập tức khiếp sợ, ngạc nhiên nhìn Dương Khai.
Như thế xem ra, Dương Khai có thể có thành tựu như vậy, đều không phải chỉ là vận khí tốt mà thôi, trước đó hắn từ Dương Khai biết được, một lần Đế Uyển mở ra Dương Khai đã đi vào, không ngờ cũng từng đi vào Huyết Ngục thí luyện.
Liên tiếp từ trong hai đại hung địa mà toàn thân trở ra, không có chút bản lãnh, chỉ trông vào vận may là không được.
- Bội phục, bội phục! Cổ Kiếm Tâm liên tục ôm quyền, trên mặt đầy ý kính nể phát từ đáy lòng.
- A a... Dương Khai nhếch khóe miệng không nói gì.
- Đáng tiếc... sau Huyết Ngục thí luyện không tới hai năm, dường như Lạc Hải đã bị người giết chết... chuyện này đúng là chấn động cả Tinh Vực đấy! La Lam cảm thán nói.
- Chuyện này bổn thiếu chủ cũng nghe nói, thật không nghĩ tới, người như Lạc Hải không ngờ cũng có thể bị giết, cũng không biết rốt cuộc ai làm?
Dương Khai giữ ý trầm mặc, trên mặt điềm tĩnh không đổi sắc, không nao núng.
- Đúng rồi Lam di, lần này lúc ta đến đây, bị Lệ Minh Hải dẫn người phục kích!
Cổ Kiếm Tâm đổi đề tài, nói.
- Cái gì? La Lam mặt hoa thất sắc kêu lên: - Thiếu chủ có bị thương không?
- Thương thế đã lành, nhờ có Dương huynh rút dao tương trợ, nếu không, chỉ sợ ta chạy trời không khỏi nắng!
- Hắn? La Lam liếc nhìn Dương Khai, vô cùng kinh ngạc. Tuy rằng nàng không rõ lắm trong đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng nếu Cổ Kiếm Tâm nói là Dương Khai tương trợ mới thoát khỏi nguy hiểm, dĩ nhiên nàng sẽ không nghi ngờ, nghiêm túc nói: - Đa tạ đại ân của tiểu huynh đệ, thiếp tất có báo đáp!
- Tiền bối khách sáo rồi! Ta cùng với Cổ huynh cũng là vừa gặp như cố tri, chuyện nhỏ không đáng nhắc tới! Dương Khai khiêm tốn nói.
- Chuyện nhỏ... La Lam sắc mặt cực kỳ cổ quái.
Bị một cường giả Hư Vương Cảnh mai phục đánh lén, cũng không phải là chuyện nhỏ gì, gần như nàng có thể tưởng tượng được lúc đó có nguy hiểm kinh người biết bao, không may một cái, chỉ sợ thời khắc này Cổ Kiếm Tâm cũng không đứng ở trước mặt mình, mà sớm đã táng thân trong một góc Tinh Vực không người nào biết.
- Còn tên khốn Lệ Minh Hải kia đâu? La Lam lại đưa mắt nhìn sang Cổ Kiếm Tâm, sắc mặt lạnh lùng, trong đôi mắt xinh đẹp phun ra sát khí: - Hắn lại dám làm ra chuyện như vậy, trong Tinh Vực chắc chắn không có chốn để hắn sống yên ổn!
- Hắn đã chết!
Cổ Kiếm Tâm trầm giọng nói.
La Lam há hốc cái miệng nhỏ nhắn, một hồi lâu mới hỏi: - Chết như thế nào?
Cổ Kiếm Tâm nhìn Dương Khai.
La Lam dời ánh mắt kinh ngạc nghi hoặc nhìn Dương Khai.
Dương Khai cười cười, gương mặt cả người lẫn vật vô hại nói: - Thừa dịp hắn đánh với Cổ huynh khí thế bừng bừng, ta đánh lén hắn một cái!
La Lam lập tức có chút nói không ra lời, thật lâu, mới nhoẻn miệng cười: - Tiểu huynh đệ đúng là giấu tài không để lộ nha!
- Lúc ấy hắn có điểm rất đắc ý vênh váo sơ suất! Dương Khai nhún vai nói.
Thấy dáng vẻ tùy ý của Dương Khai, La Lam lập tức biết hắn không muốn nhiều lời về đề tài này, nên rất biết điều nói: - Lệ Minh Hải tự tìm đường chết, không trách được người bên ngoài! Tuy nhiên lần này thiếu chủ có thể thoát hiểm cũng là được quý nhân tương trợ, ngày sau không thể lỗ mãng như vậy!
- Biết rồi! Cổ Kiếm Tâm nghiêm túc gật đầu: - À, Lam di! Lần này ta mang Dương huynh đến đây, chủ yếu là muốn nói với Lam di một chuyện!
- Chuyện gì?
- Dương huynh muốn xây dựng một tòa hành cung ở Thanh Mộc Tinh, cần một địa phương diện tích 100 ngàn dặm, Lam di có vị trí nào thích hợp hay không?
- 100 ngàn dặm thôi...
La Lam trầm tư một chút, mở miệng nói: - Địa phương thật ra có rất nhiều, bất quá không biết tiểu huynh đệ thích vị trí dạng gì? Như vầy đi, ngày mai chúng ta lấy ra bản đồ của Thanh Mộc Tinh, tiểu huynh đệ tự mình lựa chọn, như thế nào?
- Tốt, vậy làm phiền tiền bối!
- Tiểu huynh đệ không cần khách sáo, tiểu huynh đệ cứu thiếu chủ một mạng, địa giới 100 ngàn dặm này đối với Kiếm Minh mà nói, cũng không coi vào đâu!
- Vậy tiểu tử xin cáo từ trước, ngày mai trở lại làm phiền tiền bối!
Dương Khai biết Cổ Kiếm Tâm dẫn hắn đến đây, chính là để gặp mặt La Lam một lần, thuận tiện thương nghị chuyện địa bàn 100 ngàn dặm kia, kế tiếp khẳng định bọn họ cũng có chuyện cơ mật quan trọng cần trao đổi, mình lưu lại sẽ không thích hợp lắm.
- Ta đưa huynh đi! Cổ Kiếm Tâm đưa Dương Khai ra ngoài, ra hiệu.
Phía ngoài, có tỳ nữ dẫn Dương Khai đi tới một chỗ phòng riêng trong Thanh Mộc Cung nghỉ ngơi.
Chờ Dương Khai đi rồi, La Lam mới phóng ra thần niệm cảm giác một phen, sau đó phất tay một cái, mở ra các cấm chế trong phòng, bảo đảm không người nào có thể theo dõi chỗ này, lúc này mới nghiêm túc nói: - Thiếu chủ, thanh niên kêu Dương Khai kia... có thể tin được không?
- Ừm, theo ta quan sát suốt lộ trình, hắn không có dây dưa với Kiếm Minh ta, hắn xuất hiện ở địa điểm Lệ Minh Hải mai phục, cũng chỉ là vô tình gặp mà thôi, bởi vì trước đó khi hắn đi ngang qua, bị Lệ Minh Hải đánh lén một cái!
- Bị Lệ Minh Hải đánh lén, không ngờ hắn không chết?
La Lam hơi biến sắc, nói.
- Ta cũng không cách nào tưởng tượng, rốt cuộc hắn làm thế nào hóa giải! Cổ Kiếm Tâm chậm rãi lắc đầu: - Bất quá thực lực của hắn cường đại, quả thật không thể nghi ngờ. Lúc nãy hắn nói như vậy, chẳng qua là cho ta mặt mũi mà thôi, Lệ Minh Hải sở dĩ chết, gần như có thể nói là sức một mình hắn, mặc dù có hiềm nghi đánh lén ở trong đó, nhưng... Lam di sống lâu như vậy, có từng nghe nói qua có chuyện Phản Hư Cảnh có thể giết chết Hư Vương Cảnh hay không?