Chương 1823: Cho ngươi hai con đường
- Khốn kiếp, ta giết ngươi! Mộc Vô giận dữ gầm lên, sắc mặt dữ tợn, thánh nguyên tuôn trào, lĩnh vực Hư Vương Cảnh trào ra, bao phủ Dương Khai, đồng thời hóa thành ánh sáng giáng xuống đầu Dương Khai.
Người Thiên Mạc Phủ có tu vi gì, hắn tự nhiên biết rõ, mặc kệ thế nào con trai của mình cũng không thể bị bọn họ đánh chết, khả năng duy nhất là bị tiểu tử này trấn áp, cho nên mới trúng độc thủ.
Thù giết con, không đội trời chung! Mặc dù Mộc Vô kiêng kỵ thực lực của Dương Khai, nhưng lúc này làm sao nhịn được?
Hai tay đẩy ra, lực lượng bành trướng hóa thành thập tự trảm, như trời long đất lở đè xuống Dương Khai, muốn chém hắn làm hai nửa.
- Chỉ có cỡ này? Dương Khai bĩu môi, toát ra thần sắc khinh thường.
Mộc Vô vừa ra tay, hắn liền nhìn ra được, dù cũng là Hư Vương nhất tầng cảnh, nhưng chiến lực chân chính thì kém cỏi hơn bất cứ Hư Vương Cảnh nào mà Dương Khai từng gặp.
Chênh lệch chủ yếu nằm ở trình độ ngưng luyện thánh nguyên, cùng với uy năng Vực tràng.
Ngẫm lại cũng không kỳ quái, võ giả Phệ Linh Tông tăng lên thực lực chủ yếu dựa vào luyện hóa cắn nuốt Phệ Linh Tinh, đây là đường tắt, nhưng tu luyện võ đạo nào có đường tắt gì? Nhanh chóng tăng lên tu vi, trả giá là căn cơ không vững.
Võ giả Phệ Linh Tông, có lẽ dựa vào Phệ Linh Tinh tu luyện đến Hư Vương lưỡng tầng cảnh, thậm chí tam tầng cảnh, nhưng sức chiến đấu chân thật của bọn họ tuyệt đối kém hơn võ giả ngang cấp rất nhiều.
Mộc Vô cũng thế, thánh nguyên hỗn tạp, Vực tràng cũng không được hoàn mỹ.
Năng lượng chữ thập đánh xuống dù khí thế mạnh mẽ, nhưng theo Dương Khai thì lại tràn ngập sơ hở.
Hắn chỉ cúi người rụt tay, đánh ra một quyền nghênh đón.
Quyền kình gầm thét, đánh ngay vào giữa chữ thập.
Rắc rắc rắc... tiếng vỡ giòn giã vang lên, Mộc Vô chấn động mạnh, con mắt muốn lồi ra, tràn đầy thần sắc kinh hãi.
Hắn cảm giác dưới một quyền của đối phương, Vực tràng của mình lại bị đánh vỡ vụn, không còn bảo trì hoàn chỉnh. Năng lượng chữ thập chém xuống cũng cực kỳ yếu ớt, trực tiếp bị đánh tan.
Quá mạnh! Mộc Vô lập tức ý thức được mình không thể ngăn cản được Dương Khai.
Ý nghĩ này còn chưa lướt qua xong, quyền kình còn lại đột phá phong tỏa, trực tiếp đánh vào ngực hắn.
Phụt... Mộc Vô ngã ngửa bay ra sau, phun máu.
- Cái gì?
- Tông chủ sao lại...
- Không thể nào, nhất định là ta hoa mắt!
Mấy Phản Hư Cảnh Phệ Linh Tông đều hô to gọi nhỏ, sắc mặt trắng bệch không chút máu, dụi dụi mắt, muốn biết rốt cuộc có phải ảo giác hay không.
Cường giả Hư Vương Cảnh, từ trước đến nay đại danh từ chiến lực đứng đầu Tinh Vực, nhưng mà tông chủ là Hư Vương Cảnh mà vừa giao chiến với người thanh niên này đã bị đánh bay, hiện thực này làm bọn họ không thể tiếp thụ được.
Trong lòng Mộc Vô run sợ, sau một chiêu, đầu óc nóng lên cũng nhanh chóng nguội lại, biết mình không phải đối thủ của Dương Khai, hắn đã bắt đầu tính toán chạy trối chết.
Chỉ là... trước mắt bỗng nhiên hoa lên, khuôn mặt làm hắn hoảng sợ kiêng kỵ như dán sát vào mũi hắn.
- Ma Nhãn! Dương Khai phun ra hai chữ, sau đó mắt trái co rụt, hóa thành tròng mắt hẹp, bên trong tỏa ra ánh sáng vàng, tràn đầy uy nghiêm.
Mộc Vô thoáng cái mù mất, trong ý thức, cảm giác trên bầu trời có một con mắt đáng sợ đang lạnh lùng nhìn mình, dưới ánh mắt này, hắn không dám làm bừa, ngay cả thần hồn cũng rung chuyển không yên.
Ngay khi hắn thất thần, Dương Khai lại ra tay.
Đánh ra một quyền, nện vào đan điền của Mộc Vô, thánh nguyên hùng hồn tràn vào, như ngàn vạn thanh kiếm sắc bén xuyên qua kinh mạch, trong khoảng khắc phá hủy hết kinh mạch của hắn.
Khí thế Hư Vương Cảnh trên người đột nhiên suy sụp.
Chỉ trong 3 nhịp thở, vị tông chủ Phệ Linh Tông này bị Dương Khai phế bỏ tu vi.
Bịch... Hắn như cá chết rơi khỏi không trung, lăn ra đất, không nhúc nhích.
Ục... Ở trung tâm lòng đất, chỉ còn mấy võ giả Phản Hư Cảnh nuốt nước miếng, chiến đấu xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức bọn họ không kịp phản ứng, tông chủ đã bị phế bỏ.
Hiện tại hiểu được tình cảnh của mình, sắc mặt bọn họ đều trở nên khó coi, nhìn Dương Khai giống như ác quỷ, tràn đầy sợ hãi khủng hoảng.
Người thanh niên này có thể chỉ trong 3 nhịp thở phế bỏ tông chủ, nếu muốn giết bọn họ, sợ là chỉ cần động ngón tay mà thôi.
Diệt Thế Ma Nhãn trên mắt trái của Dương Khai vẫn chưa tan, cúi người xách Mộc Vô lên, nhìn vào mắt hắn, thần niệm trào ra, trầm giọng nói: - Bố trí Phệ Linh Trận như thế nào? Nói cho ta biết, ta tha ngươi không chết!
Tuy rằng Dương Khai đã thấy qua đại trận ngôi sao sáu cánh, nhưng không thể nhìn ra được cái gì, hắn lướt qua đạo trận pháp không sâu, cho nên muốn biết phương pháp bố trí, còn phải dựa vào Mộc Vô.
Mộc Vô là tông chủ Phệ Linh Tông, không có lý nào không biết phương pháp bố trí Phệ Linh Trận.
Mộc Vô bị phế bỏ tu vi làm sao chống đỡ được uy năng Diệt Thế Ma Nhãn? Bị thần niệm của Dương Khai đè xuống, lập tức ánh mắt ngây dại, đáp: - Phệ Linh Trận là của vị đại nhân đó kia truyền cho Mộc gia ta, đại nhân bảo không thể nói cho ai khác!
- Đại nhân? Dương Khai nhướng mày, có chút ngạc nhiên, hắn chỉ muốn tìm hiểu nguyên lý hoạt động của Phệ Linh Trận từ Mộc Vô, sau đó mang về U Ám Tinh cho Dương Viêm xem thử, để xem có thể cải tiến chỗ nào, nào ngờ lại kéo ra một vị đại nhân gì đấy.
Có vẻ rất là bí ẩn... Dương Khai thầm nghĩ.
Bỗng nhiên hắn có cảm giác không hay.
Đúng lúc này, ánh mắt ngây ngốc của Mộc Vô đột nhiên xẹt qua một tia sáng, hô to: - Đại nhân cứu ta!
Dương Khai biến sắc, đang muốn rút lùi lại, nhưng tia sáng đó bắn ra từ ánh mắt Mộc Vô, thẳng vào trong thức hải của Dương Khai.
- Hỏng rồi! Dương Khai kinh hãi, vung tay ném Mộc Vô ra, sau đó nhắm mắt lại, linh thể thần hồn hiển hóa trong thức hải.
Trong thức hải, một mảnh yên tĩnh, nhưng ánh mắt Dương Khai lập tức chú ý tới một đoàn năng lượng khác thường.
Năng lượng này trôi nổi trong thức hải, vặn vẹo biến ảo, từ trong đó Dương Khai cảm nhận được khí tức hoàn toàn xa lạ, hơi thở này không phải của Mộc Vô.
Năng lượng không quá mạnh, nhưng Dương Khai lại cảm nhận được nó cực kỳ nguy hiểm.
- Ôn Thần Liên! Không ngờ là Ôn Thần Liên! Bên trong năng lượng đó truyền ra tiếng the thé, nghe ra được là giọng nam, nhưng không phân biệt tuổi lớn nhỏ, lời vừa dứt, năng lượng đó hóa thành hình tượng nam nhân mặc áo bào dài.
Khuôn mặt của hắn mờ ảo, Dương Khai không thể nhìn rõ.
Lúc này, nam nhân đó nhìn chằm chằm vào bảo đảo bảy màu trong thức hải của Dương Khai, thần quang cuồng nhiệt bắn ra từ trong mắt hắn.
- Ha ha ha ha! Là Ôn Thần Liên đã tiến hóa đến bảy màu, tiến thêm một bước là Chí Tôn Ôn Thần Liên. Không ngờ, thật là không ngờ, ở trong mảnh tinh vực này lại còn tồn tại chí bảo thiên địa như thế! Xem ra bổn tọa không tiếc tiêu hao nguyên khí phủ xuống nơi này, quả thật là đúng đắn!
Người này như hoàn toàn không coi Dương Khai ra gì, cứ nhìn chằm chằm vào Ôn Thần Liên, hết sức phấn chấn.
Sau đó hắn lại chấn động, ngây người nhìn bầu trời thức hải,trong mắt bắn ra ánh sáng cuồng nhiệt, kích động nói: - Tinh Đồ, đó là Tinh Đồ mảnh Tinh Vực này. Ha ha ha ha, thật là đi mòn gót sắt tìm không thấy, tới tay mình không tốn chút công. Trời giúp ta! Trời giúp ta! Ha ha ha!
- Các hạ là ai? Ngươi không phải là Mộc Vô? Dương Khai lạnh lùng nhìn hắn, mặc dù đối phương cho cảm giác rất nguy hiểm, nhưng nơi này là thế giới thức hải của hắn, là thiên địa của hắn thống trị, cho nên hắn cũng không sợ hãi.
Lúc này người đó mới nhàn nhạt liếc Dương Khai, ánh mắt lạnh lùng.
Dưới ánh mắt này, hắn có cảm giác như cự long nhìn xuống con kiến, ở trong mắt người đó, bản thân mình cực kỳ nhỏ bé.
Trong lòng Dương Khai chấn động mạnh!
Ý chí võ đạo của hắn vô cùng kiên cường, một đường đi tới, đối đầu toàn là những tồn tại mạnh mẽ hơn hắn, hiện giờ hắn là võ giả Hư Vương Cảnh, dù cho đối mặt Hư Vương tam tầng cảnh cũng không thể làm hắn sinh ra sợ sệt.
Nhưng mà người này...
Dương Khai ổn định lại, xua tan khó chịu, lành lạnh nói: - Xem ra các hạ là vị đại nhân mà Mộc Vô nói.
Bóng người đối diện nhướng mày, như cười như không nói: - Tiểu tử còn trẻ tuổi, chẳng những tu vi không kém, tâm tính cũng rất cao, trong mảnh tinh vực này còn có hạng nhân vật như ngươi, quả thật ngoài ý liệu của bổn tọa. Cho thêm thời gian, tiểu tử ngươi nhất định có thành tựu lớn. Không sai, bổn tọa chính là vị đại nhân mà Mộc Vô nói.
- Nói vậy, ngươi không muốn để Mộc Vô tiết lộ bí mật Phệ Linh Trận, cho nên mới dùng thần niệm bám thân, một khi hắn muốn nói ra bí mật, ngươi sẽ xuất hiện ngăn cản?
- Trẻ nhỏ dễ dạy!
Dương Khai khẽ gật đầu, nghe những lời nói chuyện của đối phương, hắn cũng đoán ra một chút, hồi lâu sau mới bỗng ngẩng lên, mỉm cười nói: - Như vậy xin hỏi vị đại nhân này, ngài có nghe nói qua... cái tên Trùng Đế chưa?
Vừa nói vậy, bóng người kia lại run mạnh, trong mắt bắn ra ánh sáng khiếp người, the thé nói:
- Chỉ là con kiến nhỏ bé, lại biết được sự tồn tại của Trùng Đế đại nhân? Xem ra quả nhiên ngươi không đơn giản.
- Ha ha! Ta hiểu rồi, thì ra ngươi cũng đến từ chỗ đó!
- Ngươi cũng biết được sự tồn tại của Tinh Giới? Người kia càng khó tin nhìn Dương Khai. - Rốt cuộc ngươi là ai.
Lần này cuối cùng hắn nhìn tới Dương Khai.
- Thì ra chỗ đó gọi là Tinh Giới...
Dương Khai có vẻ chợt hiểu, đồng thời còn có một tia hướng tới.
- Ngươi không biết? Bóng người nhướng mày, có chút không hiểu thấu được Dương Khai, không rõ vì sao Dương Khai biết được tên Trùng Đế, nhưng lại chưa nghe nói qua Tinh Giới. Bị Dương Khai phá rối như vậy, hắn bỗng nhiên bực mình, khoát tay nói: - Tiểu tử, ta mặc kệ ngươi từ đầu nghe được danh húy Trùng Đế đại nhân, nếu ngươi gặp được bổn tọa, vậy bổn tọa không tha ngươi được! Bổn tọa cho ngươi hai con đường, một là chết, hai là đầu phục bổn tọa, chắp tay dâng lên Ôn Thần Liên, bổn tọa có thể cân nhắc tha mạng cho ngươi.