Chương 1963: Tông chủ
- Có người đến, còn không mau ra tay! Ô Mông Xuyên bỗng nhiên thần sắc lạnh lùng, trầm giọng hét lên.
Dương Khai cũng đã nhận ra lối vào Cốt Lao, có tiếng người đi vào, lập tức không do dự nữa, trực tiếp đi đến bên cạnh Ô Mông Xuyên, đưa tay nắm chặt bí bảo hình nón trên tay phải hắn.
Bí bảo kia chính là dùng Yên Linh Kim chế tạo thành, Dương Khai vừa cầm vào, liền cảm giác tất cả lực lượng trong cơ thể bị áp chế xuống, cũng không thể vận dụng chút nào.
- Dùng thể lực của ngươi! Ô Mông Xuyên nhắc nhở.
Dương Khai gật gật đầu, bắp thịt trên cánh tay nổi lên cuồn cuộn, bạo phát ra lực lượng toàn thân.
Xùy một tiếng, bí bảo hình nón bị rút ra, mang theo một chút máu tươi đen như mực, máu kia sền sệt, nhìn dường như sắp khô cạn, không còn màu sắc vốn có.
Dương Khai làm như vậy, rất nhanh trừ bỏ bí bảo hình nón trên tứ chi Ô Mông Xuyên.
Cho đến lúc này, lão giả bị gắn trên tường mới từ trên vách tường rơi xuống, tê cứng té xuống đất, thở hổn hển yếu ớt, trong miệng không ngừng phát ra tiếng cười quái dị.
Trên người hắn còn bị quấn xiềng xích cũng do Yên Linh Kim chế tạo thành, chắc chắn dị thường, Dương Khai dùng sức dứt ra, phát hiện lại không thể nào dứt đứt, cuối cùng bất đắc dĩ, vận dụng Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí, mới cắt đứt toàn bộ xiềng xích kia.
Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí là công pháp tôi luyện thân thể, không khắc chế với Yên Linh Kim.
Lấy lại được tự do, Ô Mông Xuyên run rẩy đứng lên, nhiễu động của hai tròng mắt xanh mướt kia lại càng nhanh, hắn cúi đầu cười, trên mặt mang một vẻ thù hận điên cuồng và khoái chí: - Chúc Quân Sơn, Biện Vũ Tình, Miêu Kỳ, Đồng Thông! Chuẩn bị đón nhận lửa giận của lão phu chưa?
Trong lòng Dương Khai hồi hộp, tên của bốn người phát ra từ trong miệng của Ô Mông Xuyên, bất ngờ lại chính là tên của tứ đại hộ pháp Bích Vũ Tông. Hiển nhiên là Ô Mông Xuyên và bốn người này có thù hận ngút trời, thậm chí có thể nói Ô Mông Xuyên sở dĩ bị hành hạ như vậy, e rằng cũng chính là do bốn người này ra tay.
Nhưng
Tình huống hiện tại của Ô Mông Xuyên chỉ có thể nói là kéo dài tàn hơi, vừa mới thoát vây liền khoác lác như thế, khiến Dương Khai cảm thấy suy nghĩ của hắn có chút không thiết thực.
Hắn thậm chí có chút hối hận sau khi thoát vây lại không thoát khỏi nơi này ngay thời khắc đầu tiên, lại lãng phí thời gian quý báu vào việc cứu viện lão già này.
Nhưng bây giờ hối hận cũng không giải quyết được gì, Dương Khai nghĩ nghĩ, lên tiếng nói: - Tiền bối, giao dịch của chúng ta hoàn thành, tiểu tử sẽ không lưu lại nơi này thêm nữa, sống chết của ta và người tùy thuộc vào số mệnh của mỗi người.
Khi nói chuyện, hắn liền muốn rời khỏi nơi này.
Ô Mông Xuyên lại cười khẽ một tiếng, liếc mắt nhìn Dương Khai nói: - Sao? Ngươi cảm thấy lão phu không phải là đối thủ của mấy người kia sao?
Dương Khai nhíu nhíu mày, lên tiếng nói: - Không phải tiểu tử không tín nhiệm tiền bối, chỉ là trạng thái hiện tại của người
- Hừ! Ô Mông Xuyên hừ nhẹ một tiếng, khoát tay nói:
- Đi theo sau lão phu, lão phu cho ngươi mở rộng tầm mắt.
Dáng vẻ hắn nhẹ nhàng ung dung, khiến Dương Khai ngạc nhiên một hồi, quả thực không biết hắn tiếp theo sẽ làm gì, nhưng lão già này vắt óc tìm kế để mình cứu hắn ra, e rằng cũng không phải người dễ dàng tìm đến cái chết, Dương Khai cũng chỉ có thể kiềm chế bản thân, theo sau bước chân của hắn.
Không bao lâu, hai người liền tới trước phòng giam nhốt rất nhiều võ giả kia.
Sau khi gặp được Ô Mông Xuyên, những võ giả trước đó chỉ đường cho Dương Khai kia thần tình rối rít kích động, đều tụ tập đến cửa phòng giam, ánh mắt nôn nóng nhìn Ô Mông Xuyên.
Ô Mông Xuyên đứng ở trong hành lang, quan sát bốn phía một hồi, bỗng nhiên, hắn cười một tiếng hắc hắc, hai tay khô như củi chầm chậm mở ra, theo động tác này của hắn, một lực hút kỳ lạ trào ra từ trong cơ thể hắn.
Dương Khai sợ hãi cả kinh, giờ khắc này, hắn lại cảm giác thức hải của mình rung chuyển mạnh, dường như bị thứ gì lôi cuốn, lực thần hồn như muốn thoát ra khỏi cơ thể. Không chỉ như thế, khí huyết trong cơ thể cũng sôi trào khủng khiếp, cả người khó chịu giống như bị lửa đốt vậy.
Sắc mặt hắn đại biến, vội vàng vận chuyển huyền công, áp chế khó chịu của bản thân xuống, dù vậy, hắn cũng ngăn cản cực kỳ vất vả.
Các võ giả bị nhốt trong các phòng giam kia không may mắn như thế, sau khi nhìn thấy tư thế của Ô Mông Xuyên triển khai ra, ngay lập tức liền có người thất kinh kêu lên, ánh mắt mong đợi cùng vẻ cuồng nhiệt trước đó không còn, mà ngược lại như trốn chạy rắn độc vậy, rối rít lùi về phía sau.
Nhưng sau lưng chính là vách tường nhà giam, bọn họ có thể lùi đến đâu?
Từng tiếng hét thảm truyền đến, từng đạo huyết quang từ khắp phòng giam bắn ra, Ô Mông Xuyên mở miệng hút lấy, hút những ánh sáng màu đỏ này vào trong bụng.
Mắt thường có thể thấy được, thân thể khô cạn của hắn đang dần dần trở nên sung mãnh, trường bào bẩn thỉu trên người không có gió mà tự lay động, da thịt lộ ở ngoài dần dần trở nên sáng bóng mỡ màng, tóc trắng thưa thớt trên đầu không chỉ nhanh chóng chuyển thành đen, mà cũng trở nên rậm rạp.
Cả người hắn dường như được rót vào sức sống khó có thể tưởng tượng, lập tức thoát khỏi trạng thái chết, thay đổi thành dáng vẻ sinh cơ cuồn cuộn.
Trong lòng Dương Khai chấn động tột cùng.
Hắn thấy rõ, những tia sáng màu máu đỏ bay bắn ra từ trong phòng giam, rõ ràng là lực khí huyết và tinh hoa sinh mệnh của những võ giả kia, mà giờ khắc này, tất cả đều trở thành tư chất và khí tức mạnh mẽ của Ô Mông Xuyên.
Đây rốt cuộc là tà thuật gì? Lại có hiệu quả nghịch thiên như vậy?
Dương Khai lập tức liền liên tưởng đến bộ Phệ Thiên Chiến Pháp Ô Mông Xuyên đưa cho mình trước đo. Bộ công pháp kia mặc dù Dương Khai vẫn chưa tìm hiểu tỉ mỉ, nhưng cũng mơ hồ hiểu được đặc tính sử dụng của nó, bí thuật mà Ô Mông Xuyên thi triển vào thời khắc này, chắc chắn chính là Phệ Thiên Chiến Pháp!
Công pháp này không ngờ tà ác quỷ dị đến thế? Có thể cưỡng ép tước đoạt khí huyết lực và tinh hoa sinh lực của người khác để cho mình sử dụng?
Công pháp này không ngờ lại cường đại như vậy? Khiến một người sắp chết trong thời gian ngắn khôi phục lại sức sống.
Đây rốt cuộc là một bộ công pháp như thế nào? Dương Khai không dám nghĩ tiếp nữa.
Nhưng hắn cũng biết, càng là công pháp nghịch thiên, tai hại càng lớn, Phệ Thiên Chiến Pháp này, chắc chắc có tai hại mà bản thân mình vẫn chưa phát hiện ra, hoặc cũng có liên quan đến tính cách tà ác của Ô Mông Xuyên này.
Trong khi hắn suy nghĩ lung tung, dao động lực lượng trong cơ thể Ô Mông Xuyên đã tăng lên với tốc độ không thể tưởng tượng nổi, từ Nhập Thánh Cảnh đến Hư Vương Cảnh, chỉ là trong 3 cái nháy mắt mà thôi, sau đó liền là Hư Vương nhất tầng cảnh, lưỡng tầng cảnh, tam tầng cảnh, Đạo Nguyên nhất tầng cảnh càng ngày càng cao, dường như chưa đến cực hạn.
Lão già này nói mình là một cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh, xem ra đúng là không phải khoe khoang.
- Tông chủ tha mạng, năm đó ta luôn đi theo, hết sức trung thành với ngài, không thù không hận, mặc dù bị nhốt đã nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nhân nhượng cầu toàn, tông chủ ngài vì sao lại hành sự như vậy.
Trong phòng giam, bỗng nhiên truyền tới tiếng kêu kinh ngạc của một võ giả.
Ngay sau đó, bốn phương tám hướng đều vang lên tiếng cầu xin tha thứ. Mà những võ giả kia đều bất ngờ gọi Ô Mông Xuyên là tông chủ!
- Tông chủ? Mi mắt Dương Khai co rụt lại.
Ô Mông Xuyên là tông chủ của tông môn nào? Không phải là Bích Vũ Tông chứ?
Ý nghĩ này chợt hiện lên, khiến Dương Khai giật mình.
Bản năng phủ nhận, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, thật rất có khả năng này.
Bởi vì cho tới bây giờ, hắn cũng không biết rốt cuộc tên gọi của tông chủ Bích Vũ Tông là gì, hắn tới Bích Vũ Tông trong một tháng, cũng tìm hiểu qua tình huống của Bích Vũ Tông, tên tuổi bốn vị hộ pháp cũng sớm tìm hiểu rõ ràng, nhưng vừa hỏi tên tông chủ là gì, những sư huynh kia đều gương mặt kiêng kỵ.
Hắn có lần hỏi Khấu Vũ, Khấu Vũ còn khiển trách hắn một trận, bảo hắn đừng tự gây chuyện, cẩn thận họa từ miệng mà ra
Dương Khai lúc đó vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì, hiện tại xem ra hắn cũng có chút hiểu rõ.
Điều này quả thật thú vị, tông chủ Bích Vũ Tông lại bị nhốt tại nơi sâu nhất của Cốt Lao, còn bị xiềng xích do Yên Linh Kim chế tạo thành trói chặt, hành hạ không còn hình người, nếu không có tương trợ của một võ giả có thể lực đủ lớn mạnh như mình, Ô Mông Xuyên chỉ sợ cả đời cũng đừng nghĩ đến thoát khỏi nơi đó.
Thảo nào lão già này lại truyền thụ cho mình bí thuật giải trừ cấm chế hữu hiệu như thế.
Hắn nếu thực sự là tông chủ Bích Vũ Tông, đương nhiên là hiểu rõ bí thuật của tông môn mình.
Tiếng cầu xin tha thứ vẫn vang lên từ bốn phía, những võ giả kia đều mặt xám như tro tàn, trong lòng tuyệt vọng, bọn họ vốn tưởng rằng sau khi Ô Mông Xuyên thoát vây, chắc chắn sẽ thả những thuộc hạ cũ của mình ra, rửa sạch sỉ nhục năm đó, nhưng Ô Mông Xuyên lại không như bọn họ mong muốn, ngược lại thi triển Phệ Thiên Chiến Pháp, tướt đoạt khí huyết cùng tinh hoa sinh mệnh của bọn họ, bổ sung sức mạnh cho bản thân.
Khi tín nhiệm và kỳ vọng bị phản bội, bọn họ mới thấy rõ sự tàn nhẫn của Ô Mông Xuyên kia.
- Chân thành của các ngươi, lão phu cảm nhận được, nhưng lão phu giờ này cần lực lượng, các ngươi năm đó nếu nói thề chết theo lão phu, vậy hiện tại lão phu chính là muốn các ngươi thực hiện lời thề năm đó, điều này không quá đáng chứ? Ô Mông Xuyên ngoảnh mặt làm ngơ đối với tiếng hét thảm và cầu xin, chỉ đứng ở đó thúc giục Phệ Thiên Chiến Pháp, lạnh lùng lên tiếng.
Nghe lời này, Dương Khai lạnh sống lưng.
Thượng bất chính, hạ tắc loạn, Dương Khai cuối cùng cũng hiểu rõ võ giả Bích Vũ Tông vì sao lại lừa gạt lẫn nhau như vậy, đồng môn tương tàn, chủ một tông môn đều có đức hạnh thế này, còn có thể trông mong gì ở đệ tử?
Thậm chí có thể nói Bích Vũ Tông sở dĩ có nếp sống như hiện tại, chính là phải quy tội cho lão già Ô Mông Xuyên này.
Tuyệt đối không thể dây dưa cùng hắn quá lâu! Dương Khai trong lòng thầm quyết định chủ ý sau khi thoát khỏi Cốt Lao sẽ rời khỏi Bích Vũ Tông, nếu không với tâm tính Ô Mông Xuyên, nói không chừng một ngày kia sẽ giết chết mình.
Dương Khai cũng không muốn đem an nguy của mình giao phó vào tay người khác.
- Ô Mông Xuyên, ngươi là hậu duệ của Phệ Thiên Đại Đế lại làm xằng bậy, làm xấu mặt Đế Tôn, ta nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi chết không yên! Cuối cùng không chịu nổi, biết rằng cầu xin vô dụng, chắc chắn phải chết, nên lớn tiếng la mắng.
Tin tức này đưa ra, khiến Dương Khai ngẩn người.
Phệ Thiên Đại Đế?
Hắn tuy rằng chưa nghe nói qua nhân vật như Phệ Thiên Đại Đế, nhưng chỉ từ bốn chữ này, liền có thể cảm nhận được phân lượng không bình thường.
Tu vi võ giả chỉ khi đạt tới Đế Tôn Cảnh, mới có thể xưng là đế.
Nhưng cường giả Đế Tôn Cảnh bình thường, căn bản không có tư cách phong hiệu, chỉ có người xuất sắc trong Đế Tôn Cảnh, mới có thể tự phong hiệu cho mình, phong hiệu thường không giống nhau, nhưng thông thường đều là thể hiện một vị cường giả Đế Tôn Cảnh tinh thông pháp tắc nhất, thậm chí là vinh dự trọng đại nhất trong cuộc đời.
Một phong hiệu, là thể hiện một đoạn truyền kỳ, là thể hiện một bộ sử thi, là thể hiện sự vang dội cổ kim.