Chương 2240: Trở về
Ba ngày sau, trong hang động cấm địa Thanh Dương Thần Điện, ở một gian nhà đá, Dương Khai từ từ mở mắt.
Linh thể thần hồn trở về thân thể, cảm giác lúc này vô cùng kỳ diệu, làm hắn sinh ra cảm giác như được tái sinh.
Hoạt động chân tay một chút, không có gì trở ngài, dù ở trong nhà đá 1 tháng, nhưng tu vi như Dương Khai hiện giờ thì không đến mức xuất hiện tổn thương gì, mà vì trải qua một phen rèn giũa trong thế giới Thần Du Kính, thần thức lại có tiến bộ lớn.
Hắn không vội ra ngoài, mà kiểm tra tình hình hiện tại.
Nhìn vào trong, thức hải một mảnh yên ắng, nhưng mực nước lại tăng hơn một bậc so với tháng trước.
Trước khi vào thế giới Thần Du Kính, cường độ thần niệm của Dương Khai đủ sánh vai Đạo Nguyên tam tầng cảnh, lần này hấp thu được nhiều căn nguyên thần hồn trong thế giới Thần Du Kính, tự nhiên tăng mạnh rất nhiều.
Huống chi, hắn còn thu được một khối Hồn Ngọc tuyệt phẩm, có điều lực lượng Hồn Ngọc sẽ không thể hiện trong thời gian ngắn, đợi ngày sau Ôn Thần Liên sẽ từ từ chuyển giao cho hắn.
Hiện tại, cường độ thần niệm của hắn coi như đệ nhất dưới Đế Tôn cũng không quá, chỉ nửa bước đặt chân vào Đế cảnh, chỉ chờ tu vi đi theo là có thể thuận lợi đột phá chướng ngại.
Ôn Thần Liên, quầng sáng phong ấn Phệ Hồn Trùng vẫn ở yên đó, không có khác thường.
Nhưng mà Dương Khai lại biết mình phải sớm xử lý chúng, vật này đặt trong thức hải, vẫn sẽ là tai họa ngầm, nói không chừng có lúc nào sẽ đột nhiên bùng nổ.
Nhất là khi thần thức bị thương, chuyện này tuyệt đối không thể kéo dài.
Ở trong thức hải còn có một món bí bảo thần hồn, lúc này lại tối sầm, đó là Tử Dương Huyền Quang Tráo mà Cao Tuyết Đình đã đưa. Lúc Dương Khai đối đầu Ban Thanh, đã bị Ban Thanh một chiêu phá hủy linh tính của bí bảo thần hồn này, không thể vận dụng được nữa, phải tĩnh dưỡng mới được.
Trong đầu Dương Khai thoáng sắp xếp những chuyện cần xử lý, lập ra kế hoạch, mới lấy ra lệnh bài cấm chế mà Cao Tuyết Đình đã đưa, mở ra cấm chế nhà đá, đi ra bên ngoài.
Nhìn quanh, không ngoài dự liệu, những nhà đá khác đều không có bóng người.
Hẳn là trong mấy ngày mình ở cùng với Thiên Diễn, mấy người Hạ Sanh đã được Ôn Tử Sam đón về, hiện tại đã đưa đi trị thương rồi.
Thần Du Kính thì vẫn ở trung tâm hang động, chầm chậm xoay tròn, tỏa ra thần quang kỳ diệu.
Nhìn dị bảo này, trong lòng Dương Khai khẽ động.
Lúc này, hắn có thể nhận ra giữa mình và Thần Du Kính có một tia liên lạc.
Loại liên lạc này phát ra từ phong ấn Ôn Thần Liên, bởi vì trong nó có lực lượng của Kính hồn.
- Ngươi đã ra! Trong bóng tối, tiếng người bỗng vang lên.
Dương Khai ngẩn ra, vội chắp tay với bên đó:
- Cao trưởng lão!
Cao Tuyết Đình rõ ràng ở đây chờ Dương Khai, thấy hắn trở về bình yên, gật đầu nói:
- Lần lịch lãm này xảy ra chút vấn đề, suýt nữa làm các ngươi gặp đại nạn, là bổn cung không thể chú ý an toàn của các ngươi.
Nàng là Đế Tôn Cảnh, thản nhiên thừa nhận bản thân sai lầm ở trước mặt Dương Khai, không có ý trốn tránh, làm Dương Khai xúc động.
Hắn hỏi:
- Chuyện này không phải lỗi của Cao trưởng lão, thật ra là Vưu bà bà quỷ kế đa đoan. Đúng rồi, hiện tại Vưu bà bà ra sao?
Cao Tuyết Đình nói:
- Điện chủ sẽ xử lý Vưu bà bà, ngươi không cần để ý.
- Vậy mấy người Hạ huynh đâu rồi? Dương Khai lại hỏi.
- Thần hồn mấy người Hạ Sanh dù bị chấn động một chút, nhưng không đáng lo, chỉ cần nghỉ ngơi vài tháng là sẽ khỏi.
- Vậy thì tốt rồi! Dương Khai thở phào, dù nói trước đó hắn cảm thấy mấy người Hạ Sanh không có vấn đề gì lớn, lúc Vưu bà bà tìm tòi Ôn Thần Liên cũng không hạ độc thủ với bọn họ, nhưng đến giờ mới thật là yên lòng.
- Chuyện chỗ này đã xong, ngươi đi theo ta, điện chủ đại nhân muốn gặp ngươi. Cao Tuyết Đình nói rồi, dẫn Dương Khai ra ngoài, cuối cùng không quên dặn dò:
- Thần Du Kính là bí ẩn lớn nhất của Thần Điện, ngươi biết là được, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài.
- Rõ! Dương Khai nghiêm mặt đáp.
Trên đường, Cao Tuyết Đình im lặng, chỉ bay về phía Vạn Thánh Phong.
Nhưng mà Dương Khai phát hiện nàng nhiều lần muốn nói lại thôi, có vẻ muốn hỏi gì, cuối cùng lại không nói ra.
Dương Khai cảm thấy, nàng muốn hỏi hẳn là chuyện về Thiên Diễn.
Ngay cả Ôn Tử Sam cũng muốn gặp mình sau khi đi ra, cũng là vì chuyện Thiên Diễn.
Trong Thần Du Kính có một vị Đại Đế, điều này quả thật kinh người, chỉ sợ cả Ôn Tử Sam cũng không ngờ tới chuyện này.
Một lát sau, hai người đến chỗ Vạn Thánh Phong, Cao Tuyết Đình ngừng lại ngoài điện, nói với Dương Khai:
- Tự ngươi đi vào, điện chủ đang ở bên trong.
Dương Khai gật đầu, quen đường đi vào trong đại điện.
Bên trong đại điện, chỉ có một mình Ôn Tử Sam, sắc mặt ngưng trọng ngồi đó.
Thấy Dương Khai đẩy cửa đi vào, ánh mắt không khỏi sáng lên, mỉm cười nói:
- Cuối cùng tiểu tử ngươi cũng đã trở lại.
Dương Khai đi lên mấy bước, chắp tay nói:
- Bái kiến Ôn điện chủ, có một số chuyện, chậm trễ vài ngày.
- Ừ, trở về bình yên là được! Ôn Tử Sam vẫy Dương Khai:
- Qua đây, uống ly linh tửu cho dịu bớt.
Vừa nói, hắn vung tay, trước mặt xuất hiện bàn ghế bầu rượu.
Dương Khai ngạc nhiên, nhưng cũng không từ chối, bước tới ngồi xuống trước mặt Ôn Tử Sam.
- Bổn tọa có không ít chuyện muốn hỏi ngươi. Ôn Tử Sam vừa rót đầy rượu cho mình, lại rót một ly cho Dương Khai, không để ý lễ tiết, lại nói:
- Nếu ngươi cảm thấy có thể trả lời bổn tọa, vậy cứ nói hết. Nếu cảm thấy không thể nói, bổn tọa cũng không miễn cưỡng, coi như bổn tọa chưa hỏi, thế nào?
Thái độ của hắn cực kỳ ôn hòa, Dương Khai vội nói:
- Cảm tạ Ôn điện chủ thông cảm.
- Ừ! Ôn Tử Sam gật đầu, không nói nữa, có lẽ đang suy tư phải hỏi từ đâu.
Dương Khai nâng ly, nhấp một miếng, thấy hắn chậm chạp không hỏi, mỉm cười nói:
- Ôn điện chủ, rượu này không sánh được với Hầu Thần Tửu.
Ôn Tử Sam nghe vậy, kinh ngạc nhìn Dương Khai:
- Ngươi gặp được Dĩ Tuyền?
Dương Khai gật đầu nói:
- Gặp được, Dĩ Tuyền tiền bối cũng nói chút chuyện lý thú của ngài với tiểu tử.
- Lão già kia không phải nói cho ngươi biết, bổn tọa bị hắn dùng mấy hũ Tử Hầu Thần Tửu chuốc say? Ôn Tử Sam bĩu môi.
Dương Khai cười nói:
- Thật là vậy.
- Hừ! Ôn Tử Sam hừ lạnh:
- Nếu không phải bổn tọa biểu hiện không chịu được rượu, nói chuyện lung tung, lão già kia làm sao chịu cho ta uống nhiều như thế? Tất cả đều trong kế hoạch của bổn tọa mà thôi!
Dương Khai nghe vậy kinh ngạc, không biết hai vị Đế Tôn tam tầng cảnh sống ở hai thế giới khác nhau này đấu trí đấu dũng một phen, rốt cuộc là ai hơn một bậc.
- Dĩ Tuyền tiền bối vẫn luôn tưởng nhớ Ôn điện chủ, nói mấy trăm năm trước ngài đi qua một lần, liền không lộ mặt nữa, quả thật làm ngài ấy thất vọng, ngài ấy đã chuẩn bị không ít Hầu Thần Tửu, chỉ chờ Ôn điện chủ đại giá quang lâm.
- Ha ha ha! Ôn Tử Sam cười ha hả:
- Coi như hắn còn có lương tâm! Ừ... Những năm nay bổn tọa không đi vào, là sợ bà già kia nghĩ nhiêu, chẳng qua giờ bà ta bị bổn tọa nhốt lại, giờ bổn tọa muốn đi thì đi, không biết Hầu Thần Tửu của Dĩ Tuyền có đủ cho bổn tọa uống hay không.
Nói rồi, ánh mắt của hắn bỗng nhiên nghiêm nghị, trầm giọng nói:
- Bổn tọa nghe tiểu Tuyết Đình nói, ở ngoài vương thành Thần Du Quốc, có một vị Đại Đế chợt hiện thân, mang ngươi đi?
- Phải! Dương Khai nghiêm mặt gật đầu.
- Ngươi có thể xác định, đối phương là tu vi Đại Đế?
Ôn Tử Sam cực kỳ nghiêm túc.
Dương Khai trầm ngâm một hồi, nói:
- Tu vi tiểu tử thấp kém, dù nói không thể phản đoán cảnh giới chân thật của đối phương, nhưng thứ cho tiểu tử nói lời mạo phạm Ôn điện chủ...
- Không sao!
- Người kia lợi hại hơn Ôn điện chủ rất nhiều!
Thần sắc Ôn Tử Sam chợt nghiêm.
- Nếu như Ôn điện chủ từng vào Thần Du Kính, cũng biết Dĩ Tuyền tiền bối, vậy cũng nên biết người tên Chu Điển. Đúng rồi, còn có linh thể thần hồn của Vưu bà bà cũng là Đế Tôn tam tầng cảnh. So sánh ra, vị tiền bối đó đã vượt qua tầng thứ của các người.
- Vậy chắc chắn là Đại Đế! Ôn Tử Sam hít sâu một hơi, tràn ngập khó tin:
- Thật khó mà tin nổi, ở chỗ đó lại sinh ra Đại Đế! Nếu chuyện này truyền ra, sẽ chấn động cả Tinh Giới. Đúng rồi, vị tiền bối đó xưng hô thế nào?
- Danh hào Thiên Diễn!
Dương Khai đáp.
- Thiên Diễn Đại Đế! Ôn Tử Sam lầm bầm ghi nhớ, nhìn Dương Khai:
- Thiên Diễn đại nhân mang ngươi đi, là vì chuyện gì?
Ở trong thiên địa này, bất cứ một vị Đại Đế nào đều được người đời thừa nhận tôn kính, cho nên dù cho Ôn Tử Sam chưa gặp qua Thiên Diễn, nói chuyện vẫn tôn xưng đại nhân.
Chẳng những là kính ý với cường giả, còn là tôn kính võ đạo thiên đạo.
- Là vì Phệ Hồn Trùng. Dương Khai đáp, hắn cảm thấy chuyện này không cần phải che giấu, đương nhiên, cũng chỉ giới hạn với Ôn Tử Sam. Vị Ôn điện chủ này dù rằng hành sự đặc biệt, bình thường không quá nghiêm túc, nhưng Dương Khai có thể cảm nhận được, vào lúc mấu chốt ngài ấy vẫn là tiền bối chính trực.
Nếu không phải vậy, hắn làm sao lại chủ động lộ ra tin tức Thần Du Kính với Dương Khai, an bài hắn vào Thần Du Kính lịch lãm.
Còn ban thưởng Tinh Ấn, Ôn Tử Sam hoàn toàn có thể cho Dương Khai đi vào kho tàng lấy 3 món là xong.
Chỉ riêng việc Ôn Tử Sam có thể tiết lộ Thần Du Kính cơ mật tông môn cho Dương Khai, hắn cảm thấy mình cũng không cần phải che giấu gì với đối phương.
- Phệ Hồn Trùng? Ôn Tử Sam nhướng mày, nhưng nhanh chóng chợt nhớ tới, nói:
- Lúc trước ta từng nghe Dĩ Tuyền có nói, trong thế giới đó từng bùng nổ một trận chiến dịch Thánh Chiến, ngọn nguồn hình như là một đám Thánh Trùng, không lẽ...
- Phải, ngọn nguồn chính là Phệ Hồn Trùng, Thiên Diễn tiền bối nhờ tiểu tử mang theo Phệ Hồn Trùng ra khỏi thế giới đó, cho nên chậm trễ vài ngày.
- Phệ Hồn Trùng là khắc tinh của thần hồn! Tuy rằng ta không biết ngươi có cách gì khống chế, hay là Thiên Diễn đại nhân giúp ngươi làm gì, nhưng dù cho ngươi có chí bảo thiên địa Ôn Thần Liên, cũng tuyệt đối không thể sơ sẩy xem thường! Ôn Tử Sam ngưng trọng căn dặn.
Nghe hắn nói thế, Dương Khai liền hiểu được, hẳn là hắn đã nói chuyện với Vưu bà bà, cũng biết về Ôn Thần Liên.