Chương 227: Thú hồn kỹ - Bạch hổ ấn,
Ở vị trí chính giữa trong sơn cốc của dị địa vốn có một cái
hố lớn, đây chính là hố do Dương Khai đào lúc tìm kiếm huyết châu. Theo thời
gian đã bị cát bụi phủ lấp phân nửa, chỉ còn sâu không đến một trượng.
Lúc này xung quanh hố sát khí ngút trời, nếu để ý nhìn có thể
thấy được đám sát khí này chia làm hai luồng đang giao tranh kịch liệt.
Hai luồng sát khí chiến đấu giằng co không biết bao lâu,
không bên nào làm gì được bên nào.
Một ngày, hai luồng sát khí này bỗng nhất tề phóng vào giữa,
vô thanh vô tức, rồi trở nên vô hình. Thế giới mờ mịt bỗng nhiên trở nên sáng tỏ,
thiên địa lại một lần nữa trở về vẻ quang đãng.
Một lúc lâu sau, cùng với một tiếng động lớn, một bóng hình
từ trong hố phóng vụt lên không trung, thân mình như linh yến bay lượn rồi nhẹ
nhàng đáp xuống mặt đất.
Rũ một thân bụi đất, hít sâu một hơi, người này lặng yên đứng
nguyên tại chỗ, nhíu chặt mày lại như có điều suy nghĩ.
Dương Khai rốt cục đã xuất quan!
Oán niệm sau khi chết của hai con yêu thú gần như cưỡng chế
hắn xem từ đầu đến cuối một trận chiến có thể xem là long trời lở đất, xưa nay
chưa từng có. Dương Khai nhìn hai con yêu thú kia không ngừng giao phong, không
ngừng bị thương đổ máu, sau đó bám riết không tha, không chút sợ hãi, lần lượt
phóng về phía nhau, lần lượt làm đối thủ bị trọng thương rồi cùng chết.
Đó là một trận chiến dù biết chắc cái chết cũng không ngần
ngại, chưa từng có từ trước đến nay. Đó là trận chiến đánh đổi cả uy nghiêm và
vinh nhục của loài yêu thú.
Trước đó, Dương Khai thậm chí không hề biết yêu thú cũng có
khí phách như thế, không hè thua kém khí phách của loài người. Trận chiến đấu vật
lộn này làm Dương Khai là người duy nhất chứng kiến cũng thấy nhiệt huyết sôi
trào, thu hoạch được rất nhiều điều.
Hơn nữa, sau khi tàn niệm của hai con yêu thú biến mất,
Dương Khai mơ hồ cảm nhận được trong thân thể có thêm một vài thứ gì đó.
Khi còn sống, hai con yêu thú bất phân thắng bại, sau khi mượn
thân thể Dương Khai lại tiếp tục quyết đấu, tiếp tục tâm nguyện. Những thứ này
có thể là tạ lễ của chúng dành cho Dương Khai. Có thể chỉ là cảm ngộ của chính
bản thân hắn, không thể nói rõ được.
Cúi đầu nhìn xuống hai lòng bàn tay mở rộng, sửa sang mớ suy
nghĩ hỗn độn, Dương Khai vận nguyên khí trong cơ thể theo trình tự.
Một lát sau trong cơ thể hắn có tiếng thú gầm truyền tới, một
chưởng tung ra hướng về phía trước, một thân ảnh đỏ rực theo chưởng đó phóng
ra.
Hổ gầm rung trời, đó là một con mãnh hổ thuần túy do nguyên
khí tạo thành, vô cùng sống động. Mãnh hổ uy phong lẫm liệt, khóe miệng hiện ra
hai chiếc răng nanh lạnh lẽo hàn quang, thần tốc hướng về phía trước cắn xé ngạo
mạn.
Đánh tiếp ra một chưởng, một con hùng ngưu một sừng uy vũ
hùng tráng phi ra, rầm rầm giẫm chân lao nhanh trên mặt đất, đè bẹp tất cả chướng
ngại vật phía trước, nghiền nát thành bột mịn, không người nào có thể ngăn nổi.
Hám Thiên Bạch Hổ, Liệt Địa Thần Ngưu! Nhưng giờ phút này, Bạch
Hổ và Thần Ngưu đều do nguyên khí của Dương Khai cấu thành, nhìn có vẻ toàn
thân đỏ sẫm đằng đằng sát khí.
Hai bóng dáng yêu thú hư ảo, như có như không ước chừng chạy
tới mấy trăm trượng mới dần dần hóa thành ánh huỳnh quang, biến mất trong không
khí.
Dương Khai giật mình, rồi chỉ chốc lát cười ha hả, rất hài
lòng với thu hoạch của mình.
Đây đã có thể xem như võ kỹ, tuy nhiên là võ kỹ lấy được từ
tàn niệm của yêu thú.
Hẳn có thể nói là một loại Thú Hồn Kỹ.
Trong thiên hạ có rất nhiều võ kỹ đều hình thành từ việc mô
phỏng hình dáng yêu thú. Ban đầu lúc ở Cửu Âm sơn cốc, Dương Khai đã thấy Văn
Phi Trần của Huyết Chiến Bang triển khai một loại võ kỹ tương tự như vậy. Nhưng
tuyệt chiêu mà Văn Phi Trần triển khai chẳng qua chỉ loáng thoáng hình dáng một
đầu hổ chứ không thấy toàn cảnh.
Và căn bản không thể sánh được với Thú Hồn Kỹ của Dương Khai
bây giờ.
Bất kể là Thú Hồn Kỹ của Hám Thiên Bạch Hổ hay Liệt Địa Thần
Ngưu, khi Dương Khai triển khai đều là toàn bộ chân thân của yêu thú. Hơn nữa
thần thái cũng rất sống động, giống êu thú thật, đương nhiên có thể phát huy lực
sát thương lớn hơn rất nhiều lần so với tuyệt chiêu của Văn Phi Trần.
Có được hai chiêu Thú Hồn Kỹ như vậy, thực lực của Dương
Khai lại được nâng cao.
Hai chiêu này, căn cứ vào hình thái có thể gọi là Bạch Hổ Ấn
và Thần Ngưu Ấn.
Quay đầu nhìn chung quanh, Dương Khai không khỏi nhíu mày.
Nhìn đất cát phủ lấy miệng hố do chính mình đào, hắn biết mình chắc chắn đã bế
quan rất lâu.
- Địa Ma, đã trải qua thời gian bao lâu rồi?
Dương Khai trầm giọng hỏi.
- Hơn nửa năm rồi thiếu chủ.
Dương Khai không kìm nổi hít một hơi, chẳng trách bụng mình
đói ngấu. Nếu không phải là thời gian quá lâu thì mình sẽ không thể nào có cảm
giác này.
Tuy nhiên bây giờ không phải là lúc kiếm ăn. Dương Khai rũ đất
cát trên mình, khoanh chân ngồi xuống, nhớ lại cảm giác cảm ngộ được khi hấp thụ
hai viên huyết châu hơn nửa năm trước.
Một lúc lâu sau mới mỉm cười nói:
- Địa Ma, ta cho ngươi xem một màn ảo thuật.
- Ảo thuật gì?
Địa Ma nghi hoặc khó hiểu.
Dương Khai mỉm cười không đáp, đắm chìm tập trung, làm nổ
bung Dương dịch trong đan điền.
Ước chừng nửa ngày sau, mặt đất bằng phẳng bỗng cuồn cuộn cuồng
phong, thân thể Dương Khai khẽ chấn động, khí thế mãnh liệt kéo lên.
Địa Ma vô cùng ngạc nhiên bởi vì không có bất kỳ dấu hiệu gì
báo trước. Dương Khai đã đột phá một tầng cảnh giới, đạt tới trình độ Ly Hợp Cảnh
lục tầng.
Sao lại như vậy chứ? Hơn nửa năm trước thiếu chủ hấp thu
năng lượng khổng lồ như vậy cũng không có dấu vết đột phá, vẫn duy trì ở trình
độ Ly Hợp Cảnh ngũ tầng. Hiện tại chỉ tĩnh tọa nửa ngày làm sao có thể đột phá?
Hắn cũng không vận chuyển công pháp, không hấp thu bất kỳ năng lượng nào từ trời
đất, nói một cách khác là năng lượng trong người hắn không hề gia tăng chút
nào.
Đột phá như vậy là sao? Địa Ma cũng không rõ.
Địa Ma muốn dò hỏi nhưng Dương Khai vẫn nhắm mắt ngồi yên
như cũ, đành kìm nén nỗi hồ nghi trong lòng lão xuống.
Tiếp qua nửa ngày, khí thế của Dương Khai lại kéo lên một lần
nữa.
Ly Hợp Cảnh thất tầng.
Địa Ma nghẹn họng nhìn trân trối. Sự đột phá của Dương Khai
bây giờ quá sức quỷ dị, vượt qua tầm hiểu biết của lão. Sau khi quan sát hồi
lâu, lão cũng tìm được chút dấu vết để lại.
Nguyên khí trong cơ thể Dương Khai rất khác so với trước đó.
Tuy rằng tổng nguyên khí không thay đổi nhưng bất luận là độ tinh thuần hay độ
dày đặc đều tăng lên nhiều lần.
Đúng là loại biến hóa này mới làm Dương Khai đột phá và tấn
thăng.
Như vậy cũng được sao? Địa Ma chấn kinh hỏi.
Đột phá tới Ly Hợp Cảnh thất tầng, Dương Khai chậm rãi mở mắt.
Số lượng Dương dịch trong đan điền ước chừng giảm bớt một phần ba, số lượng tuy
giảm bớt nhưng năng lượng chất chứa trong đó lại chưa từng thay đổi.
Điều này làm một giọt Dương dịch tinh thuần, hùng hồn hơn rất
nhiều so với trước đó. Nếu dùng Dương dịch triển khai bất kỳ chiêu thức tấn
công nào thì uy lực cũng sẽ lớn hơn, sức sát thương cũng mạnh hơn.
Chẳng khác gì đem tất cả Dương dịch trong đan điền nấu lại một
lượt.
Ly Hợp Cảnh thất tầng là cực hạn của Dương Khai bây giờ,
không cách nào ép chiết xuất nữa rồi.
- Màn ảo thuật này của thiếu chủ thật cao minh, lão nô cũng
được mở rộng rất nhiều.
Địa Ma thấy Dương Khai mở mắt vội vàng nói, mặc dù có chút ý
nịnh nọt nhưng Địa Ma thực tâm khâm phục.
Dương Khai nhếch miệng cười.
Được võ kỹ mới tự nhiên cũng muốn thử một chút.
Ở trong sơn cốc tìm kiếm hồi lâu rốt cục cũng tìm được một
yêu thú ngũ giai.
Thú Hồn Kỹ vừa thi triển thì một hổ một ngưu lao đến cắn xé
tấn công con yêu thú ngũ giai kia không cách nào chống trả. Dương Khai tiến lên
trợ trận, chỉ mất chút thời gian đã giết chết được con yêu thú, thu hoạch được
một viên huyết châu.
Toàn bộ qúa trình vô cùng đơn giản thoải mái đến nỗi Dương
Khai có chút khó tin. Hơn nửa năm trước hắn gặp yêu thú ngũ giai còn phải suy
nghĩ hồi lâu rồi len lén tránh qua, nhưng bây giờ giết bọn chúng chỉ như cỏ
rác. Dù con yêu thú này không phải rất mạnh nhưng vẫn làm cho Dương Khai bừng tỉnh
cảm giác về khoảng cách rất lớn.
Huyết châu thu được không lớn cũng không nhỏ, so với huyết
châu của cao thủ Chân Nguyên Cảnh sau khi chết ngưng tụ thành quả thực không phải
là cùng một cấp bậc.
Đem huyết châu giấu kỹ, sau khi xác định không có ai rình rập
mình thì mới triển khai Dương Viêm Chi Dực nhún người bay lên cao.
Vách núi cao vạn trượng, nếu để cao thủ Chân Nguyên Cảnh bay
qua thì cũng phải tốn khá nhiều công sức, nhưng có Dương Viêm Chi Dực rồi thì
khác.
Ngắn ngủi có nửa canh giờ, Dương Khai đã rời khỏi sơn cốc.
Nửa ngày sau, bụng đói sôi lên cũng là lúc Dương Khai tìm thấy
một cây ăn quả, hắn hái rất nhiều trái cây, ngồi dưới cây ăn vội vã.
Vừa ăn Dương Khai vừa suy tư hành động tiếp theo. Tự mình đi
vào nơi này không bao lâu liền bế quan hơn nửa năm, cũng không biết thế cục nơi
này đã phát triển như thế nào.
Hơn nữa theo như trước đó quan sát thì nơi này cũng không có
bao nhiêu linh thảo dược thảo mà chỉ có vô tận yêu thú.
Hơn nữa Tẩy Hồn Lộ và Lưu Viêm Dịch đều là đồ tốt, nếu có cơ
hội cũng nên thu thập một chút. Tẩy Hồn Lộ có tác dụng rất lớn với mình, còn
Lưu Viêm Dịch có hay không cũng được.
Đáng tiếc, Dương Khai cũng không biết đi tới nơi nào mới có
thể tìm được hai thứ này.
Đang trầm tư, Dương Ngai bỗng làm một động tác, giương tai
nghe ngóng.
Hắn nghe được tiếng sói tru từ phương xa truyền đến, dường
như còn có cả tiếng đánh giết.
Trong lòng gợn lên suy nghĩ, Dương Khai vội vã hái một ít
trái cây nhét vào túi càn khôn, sau đó triển khai bộ pháp nhanh chóng chạy tới
hướng phát ra âm thanh. Hắn phải tìm được người nào đó để thám thính tình huống
phát sinh trong thời gian mình bế quan.
Chỉ bằng thời gian uống một tách trà, Dương Khai đã tới chỗ
xảy ra chuyện.
Bí mật leo lên một cây đại thụ quan sát hướng đó. Sau khi
nhìn rõ thế cục, thần sắc Dương Khai không khỏi chấn động.
Bên kia có hai người một nam một nữ đang ra sức chiến đấu,
hơn nữa lại là hai người mà hắn quen biết.
Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ của Ánh Nguyệt Môn.
Vây quanh bọn họ là một đám yêu thú chừng hơn mười con, hơn
nữa lại không cùng một loại mà là nhiều loại yêu thú cùng tập trung lại, trong
đó đa số là yêu thú tứ giai.
Nếu chỉ như vậy mà nói, Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ không đến
mức luống cuống ứng phó. Trong đám yêu thú này còn có ba con yêu thú ngũ giai.
Có yêu thú ngũ giai áp trận, hai người Trần Học Thư và Thư
Tiểu Ngữ ngay cả hợp lực chiến đấu cũng không thể phá vây. Hai người bị đám yêu
thú vây xung quanh đã dùng hết cách, bộ dạng chật vật.
Trên người Trần Học Thư cũng không ít vết thương, trên chân
trái có một vết máu đỏ sẫm. Thư Tiểu Ngữ cũng thở hồng hộc, bộ ngực sữa phập phồng,
mồ hôi đua nhau chảy.
Hai sư huynh muội này thực lực cũng không thấp, đều là cao
thủ Chân Nguyên Cảnh, uy lực của các loại võ kỹ triển khai cũng không tầm thường,
mặc dù thân bị uy hiếp nhưng tạm thời không đến mức bị giết. Chỉ có điều xem ra
bọn họ đã chiến đấu với yêu thú trong thời gian không ngắn, thể lực tinh thần đều
đã bị tiêu hao đáng kể.
Thư Tiểu Ngữ cũng chỉ là một nữ tử, thể lực có chút kém hơn,
không theo kịp. Nếu như không vì Trần Học Thư thường xuyên cứu viện thì e rằng
nàng đã sớm bị thương.