Chương 2330: Đạo nguyên tam tầng cảnh
Nguyên lực nhanh chóng trôi đi, tốc độ nhanh vượt xa tưởng tượng, chỉ trong nháy mắt, Dương Khai đã cảm giác mình hư thoát.
Biết là sẽ vậy mà! Dương Khai tràn đầy khổ sở.
Trước kia mỗi lần vận dụng Tịch Diệt Lôi Châu, đều sẽ vắt kiệt sức mình, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất làm Dương Khai không dám tùy ý vận dụng nó. Sử dụng Tịch Diệt Lôi Châu là mua bán một lần, không thành công thì thành nhân, là đòn sát thủ cuối cùng của hắn.
Có lẽ chờ tu vi của hắn lớn mạnh hơn, có thể tự do sử dụng uy lực Tịch Diệt Lôi Châu, tình huống này mới có thể thay đổi.
Nhưng hiện tại thì không được.
Rút cạn lực lượng của Dương Khai mặt ngoài Lôi Châu bắn ra tia sét càng thêm linh động, có được linh tính, vô cùng thần kỳ. Mà tia sét nhìn như nhỏ bé, nhưng lại truyền ra uy năng làm người ta rợn gáy.
- Lần này xem ngươi có chết không! Dương Khai cắn răng quát khẽ, thần niệm vận chuyển, tế ra Tịch Diệt Lôi Châu.
Xẹt...
Tiếng vang nhỏ phát ra, một tia sét nhỏ bé xuất hiện, bắn lên người Thi Khôi.
Rắc rắc rắc...
Tiếng nổ lớn vang lên không ngừng, bằng mắt thường cũng thấy Thi Khôi bị điện giật co rút, trên người tràn đầy sấm sét, điện quang lấp lóe, chỗ nó đứng hình thành một mảnh sấm sét rộng lớn, vô số hồ quang xuyên qua lại, phá hoại thân thể nó.
Mùi khét khó ngửi tràn ra, làm người ta muốn nôn.
Một lát sau, sấm sét tan đi, Thi Khôi ngã ngửa, trên người bốc lên khói xanh.
Dương Khai thấy thế, liền thở phào, người lảo đảo muốn ngã xuống, đằng sau có thân hình mềm mại đỡ lấy, là Lưu Viêm.
- Ta không sao, chỉ là tiêu hao quá lớn, phải khôi phục đã. Dương Khai không chờ Lưu Viêm lên tiếng liền nói, rồi run run ngồi xuống, cả người bủn rủn.
Lúc này nếu có người đánh lén, đừng nói Đạo Nguyên Cảnh, chỉ cần Phản Hư Cảnh thôi là hắn cũng không thể chống trả.
- Ta hộ pháp cho chủ nhân! Lưu Viêm nói rồi, người chợt cứng ngắc.
- Sao vậy? Dương Khai phát hiện dị dạng, vội hỏi.
Nhưng mà Lưu Viêm chưa đáp, hắn liền mở to mắt, tràn đầy hoảng sợ.
Bởi vì hắn nhìn thấy Thi Khôi té xuống, lại bỗng nhiên đứng thẳng, miệng không ngừng gào thét, khí tức càng thêm hung bạo.
- Còn chưa chết? Sắc mặt Dương Khai đại biến, thật không thể tin nổi.
Tịch Diệt Lôi Châu tuyệt đối là đòn mạnh nhất mà hắn có thể đánh ra, nhưng ngay cả như thế cũng không thể tiêu diệt được Thi Khôi, đủ thấy nó mạnh cỡ nào.
Dù cho Dương Khai còn có hậu chiêu, nhưng hiện tại hắn đang suy yếu, làm sao thi triển được?
Mà nhìn mặt ngoài Thi Khôi rách nát, máu thịt cháy khét, các trận đồ ấn trên người đều mờ đi, chỗ nhược điểm mà Dương Khai tìm được cũng bị phá hủy hoàn toàn.
Lẽ ra Thi Khôi bị phá hoại trung tâm trận đồ, nó không còn hành động được mới đúng, nhưng làm sao nó đứng lên được?
Trong lúc hoảng sợ, Dương Khai liền thấy được trên ngực Thi Khôi có chỗ khác thường, ánh mắt run run, cười khổ không thôi, bởi vì nơi đó còn có một trận đồ trung tâm phát sáng!
Chính là trung tâm trận đồ này vẫn tồn tại, bởi vậy Thi Khôi không mất năng lực chiến đấu.
- Chủ nhân! Lưu Viêm cũng bị dọa khiếp, đối mặt kẻ địch mạnh như thế, không còn Dương Khai cùng pháp thân hỗ trợ, chỉ mình nàng không thể chống lại được, nhưng nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, sắc mặt kiên quyết: - Chủ nhân ngài đi trước, ta cầm chân hắn một hồi.
Nàng cảm thấy chỉ cần cho Dương Khai một chút thời gian, Dương Khai có thể sửa chữa được trận cơ bình đài kia, từ đó rời khỏi bí cảnh này.
Nói rồi, liền lắc người che trước mặt Dương Khai, nhìn như thề chết bảo vệ hắn.
Dương Khai kéo nàng, Lưu Viêm quay đầu, cười thê lương: - Nô tỳ có thể được được chủ nhân chân thành đối đãi nhiều năm, cũng không uổng một đời này, sau này ngài phải bảo trọng.
- Đừng nói thảm thiết như vậy. Dương Khai chua xót, nhưng vẫn mỉm cười nói: - Ai sống ai chết còn chưa chắc mà.
Ánh mắt Lưu Viêm sáng ngời:
- Chủ nhân còn có hậu chiêu?
Dương Khai không nói, lật tay lấy ra một viên linh đan, nhét vào tay Lưu Viêm, nói: - Vận chuyển lực lượng của nó, còn không được thì chúng ta cùng trốn vào Tiểu Huyền Giới lấy sức.
- Đây là... Lưu Viêm nhìn linh đan trong tay, ánh mắt sáng ngời, khẽ hô: - Đế Tuyệt đan?
- Không sai, đây là Đế Tuyệt đan phong ấn một chiêu của Tuế Nguyệt Đại Đế. Tuy rằng không biết là Tuế Nguyệt Đại Đế luyện chế ra vào thời kỳ nào, nhưng hẳn là uy lực không nhỏ, ngươi thử xem sao.
Viên Đế Tuyệt đan này, lúc trước Dương Khai dùng Thái Diệu đan đổi với người khác ở trong trong Tứ Quý Chi Địa, trong đó tuyệt đối phong ấn một chiêu toàn lực của Tuế Nguyệt Đại Đế, nhưng Dương Khai không rõ uy lực một chiêu này mạnh cỡ nào.
Đế Tuyệt đan không giống Đế Bảo Tịch Diệt Lôi Châu, nó dùng một lần, dùng xong là hết.
Dương Khai bảo tồn nó vẫn không nỡ sử dụng, nhưng cục diện hiện tại, không dùng thì sẽ không có lần sau.
Cầm lấy Đế Tuyệt đan, Lưu Viêm lập tức bình tĩnh lại, hít vào một hơi, cầm Đế Tuyệt đan trong tay, dồn hết lực lượng vào đó.
Thi Khôi đứng dậy lần nữa, có vẻ cứng ngắc, hành động không tiện, đủ thấy Tịch Diệt Lôi Châu không phải không ảnh hưởng tới nó, mà còn ảnh hưởng không nhỏ.
Có lẽ cảm nhận được gì, Thi Khôi gầm khẽ, người bắn như mũi tên về phía Lưu Viêm, còn chưa tới gần, mùi thi thối đã tràn tới, sát khí lạnh lẽo như thực chất bao phủ Lưu Viêm.
Lưu Viêm khẽ run lên, nhưng vẫn không động đậy, lực lượng tuôn trào trút vào Đế Tuyệt đan.
Khoảng cách hai bên nhanh chóng rút ngắn, ngay cả Dương Khai cũng toát mồ hôi, cầm sẵn Huyền Giới Châu trong tay, sẵn sàng kéo Lưu Viêm trốn vào tránh nạn.
Nhìn Thi Khôi nhảy lên đánh tới, cuối cùng Lưu Viêm hành động, nàng bấm tay bắn ra Đế Tuyệt đan, linh đan lập tức hóa thành ánh sáng nghênh đón Thi Khôi.
Thi Khôi đánh ra một đấm, lực lượng đủ phá nát hư không, đánh vỡ nát Đế Tuyệt đan.
Đùng...
Đế Tuyệt đan tan vỡ, đột nhiên trào ra lực lượng thần kỳ, biến thành lực quy tắc, lập tức bao phủ Thi Khôi. Bị lực lượng này ảnh hưởng, Thi Khôi như trúng thuật định thân, từ trên không rớt thẳng xuống, đâm đầu vào đất.
Ầm...
Lực pháp tắc thần kỳ ầm ầm lan tỏa ra xung quanh.
Bên trong sơn cốc, cỏ cây chết héo vì độc thi, lúc này như được bổ sung sinh cơ, toàn bộ sống lại, thoáng cái sơn cốc toàn một màu xanh.
Không chỉ vậy, lực lượng thần kỳ này còn lan tỏa ra xa, nơi đi ngang, tất cả cây cối đều nhảy múa, phát ra vui sướng.
Dương Khai cùng Lưu Viêm cũng bị lực lượng này bao phủ.
Lực lượng này nhập vào khắp người, khiến cho Dương Khai như được rót vào sức sống, tinh thần phấn chấn, thương thế bị Thi Khôi đánh trúng cũng nhanh chóng khôi phục.
- Đây là... Lưu Viêm tròn mắt kinh hô.
- Pháp tắc mùa xuân! Dương Khai cũng khiếp sợ vô cùng, mắt sáng ngời, hiểu được đây là căn nguyên pháp tắc.
Hắn không dám bỏ qua, vội tập trung cảm ngộ.
Đây là lực lượng pháp tắc của Tuế Nguyệt Đại Đế lĩnh ngộ, vô cùng thâm ảo, đánh ra Đế Tuyệt đan, chẳng khác gì bản thân Tuế Nguyệt Đại Đế đánh ra, nếu có thể nhờ nó hiểu ra một chút, nhất định có thu hoạch.
Lúc này, Dương Khai mặc kệ không để ý kết cục của Thi Khôi thế nào, tập trung chìm đắm tâm thần vào trong lực lượng pháp tắc kỳ diệu.
Pháp tắc mùa xuân lan tỏa, làm cho sơn cốc một mảnh xanh biếc, nhưng nháy mắt, luồng hơi nóng khó chịu bao phủ, làm cho người ta như ở trong ngày mùa hè nóng nhất, bên tai loáng thoáng có tiếng ve kêu, mặt trời nóng bỏng, khô nóng khó chịu.
Pháp tắc mùa hạ!
Trong lòng Dương Khai chợt hiểu, càng cảm thấy đây là cơ duyên không thể bỏ qua.
Trong sơn cốc đột nhiên nổi lên gió thu xào xác, lá đỏ rụng đầy đất, hương thơm quả chín, khí tức thu hoạch tràn đầy.
Pháp tắc mùa thu!
Gió lạnh đột nhiên rít gào thổi tới, xung quanh lạnh lẽo thấu xương, nhìn ra, là một mảnh tuyết trắng, thế giới màu trắng, giữa trời đông giá rét, ngay cả mãnh thú chịu rét cũng nấp vào trong hang, không dám ra ngoài.
Pháp tắc mùa đông!
Bốn loại pháp tắc xen lẫn nhau, nối liền chặt chẽ, tháng tháng năm năm, không ngừng luân hồi, tạo thành lực lượng đặc biệt quấn quanh sơn cốc, khiến người ta mất đi khái niệm thời gian, dường như chỉ là chớp mắt, lại như đã qua ngàn vạn năm...
Dương Khai chìm đắm vào trong đó, không thể rút ra được.
Bị lực lượng bốn mùa ảnh hưởng, hắn không ngừng chứng kiến bốn mùa xuân hạ thu đông giao nhau, hồn nhiên quên mất mình đang ở đâu, đang làm gì, chỉ biết nếu bỏ qua lần cơ duyên này, tuyệt đối sẽ là tổn thất.
Không biết đã bao lâu, tiếng răng rắc vang lên, cả người Dương Khai chấn động, kinh mạch cùng đan điền lập tức mở rộng lớn ra, nguyên lực tuôn trào chảy trong đó.
Khí thế cực mạnh, lấy hắn làm trung tâm lan tỏa ra ngoài!
Thăng cấp!
Thăng cấp Đạo Nguyên tam tầng cảnh.
Động tĩnh thăng cấp làm Dương Khai hồi thần, hắn lập tức nhìn Thi Khôi ngồi gần đó, những chuyện xảy ra liền hiện ra trong đầu.
Sắc mặt hắn đại biến, đứng lên, cảnh giác nhìn Thi Khôi không động đậy.
- Chủ nhân! Lưu Viêm thấy thần sắc của hắn không đúng, vội hô lên.
- Đã qua bao lâu? Dương Khai cau mày, kinh dị hỏi.
- Cái gì bao lâu? Lưu Viêm mờ mịt.
- Từ lúc ngươi đánh ra Đế Tuyệt đan đến giờ, đã bao lâu rồi?
Lưu Viêm không hiểu sao, đáp: - Ngay mới vừa rồi, ta đánh ra Đế Tuyệt đan, chủ nhân liền ngồi xuống, sau đó... bỗng nhiên liền đột phá.
- Vừa mới? Dương Khai há to miệng, hắn rõ ràng cảm giác đã qua thật lâu, nhưng nghe Lưu Viêm nói chỉ mới có một lát?
Hắn kinh hãi, liền ý thức được mình bị lực lượng bốn mùa ảnh hưởng, sinh ra ảo giác.