Chương 243: Hắn có bệnh không tiện nói ra
Ngay sau đó, Dương Khai bị hắc khí bao quanh, nhếch miệng cười
với hai nàng, ngay cả nụ cười này cũng đầy tà khí, hàm răng trắng muốt trong
đám hắc khí càng tôn thêm vẻ dữ tợn đáng sợ.
Nhìn cặp mắt và nụ cười tà ác đó, cả Lãnh San và Tử Mạch đều
bất động tại chỗ, chân nguyên toàn thân không tự chủ được chìm xuống, không ai
dám tỏ ra chút địch ý nào.
-Ngươi
Đôi mi thanh tú của Tử Mạch chau lại, thật sự không thể hiểu
được rốt cuộc Dương Khai có bị tẩu hỏa nhập ma hay không.
- Nên cho các ngươi
biết thế nào là trừng phạt!
Dương Khai hừ lạnh lùng, hai tay đẩy mạnh ra, Bạch Hổ Ắn và
Thần Ngưu Ắn phát ra
uy lực, hai Thú Hồn xuất hiện.
Việc dùng Thú Hồn được cấu thành từ chân dương nguyên khí
khác nhau rất lớn. Hai Thú Hồn này toàn thân chi là một màu đen, giống như bản
thân Dương Khai, tràn đầy tà khí và sự huyền bí.
Trong tiếng gầm gừ, hai Thú Hồn một tả một hữu lao thẳng tới,
ấn mạnh hai nữ tử xuống mặt đất.
- Bọn ta sai rồi,
ta nghĩ ngươi đã bị tẩu hỏa nhập ma!
Tử Mạch kêu lên hoảng sợ, mặc dù thực lực của nàng cao hơn
Thú Hồn rất nhiều, nhưng vẫn không dám phản kháng, nàng cũng không muốn lại chịu
sự tra tấn đau đớn của thần hồn.
- Cho dù ta có bị tẩu
hỏa nhập ma, các ngươi dám lợi dụng cơ hội sao?
Dương Khai cười lạnh lùng, nếu không hiểu rõ suy nghĩ trong
đầu các nàng thì hắn đã không đối xử khách khí với các nàng như vậy.
Việc hai nàng đang làm bây giờ chi xuất phát từ tự vệ.
Tâm niệm vừa động, hai Thú Hồn liền tản đi, hai nàng vội
vàng bò lên, kiêng dè sợ
hãi.
Thản nhiên nhìn hai nàng, Dương Khai cười nói:
- Tội chết có thể
miễn, tội sống khó tha, các ngươi nói, nên trừng phạt thế nào?
Toàn thân Tử Mạch run lên, cắn môi nói:
- Chi cần đừng giày
vò thần hồn ta thì làm gì cũng được!
- Thật sao?
Dương Khai nhíu mày dò xét.
-ừ!
Tử Mạch gật đầu dứt khoát. Thần hồn bị tra tấn thì sống
không bằng chết. Đó chính là hình phạt ác độc nhất thế gian.
- Ngươi thì sao?
Dương Khai quét ánh nhìn lạnh lùng về phía Lãnh San.
- Ta ta cũng vậy
Lãnh San run rẩy nói.
Dương Khai lạnh lùng nhìn hai nàng, đột nhiên khẽ cười thành
tiếng:
- Vậy thì. Cởi y phục
của mình ra.
Nghe vậy cả hai nàng đều run bắn lên.
Tử Mạch nhanh chóng lấy lại tình thần, chợt cười duyên dáng,
chậm rãi cởi áo ra, đôi mắt long lanh ngấn lệ tràn đầy phong tinh.
Lãnh San thì ngược lại, thân thể cứng ngắc, lúng túng không
biết làm gì.
- Không cởi cũng được,
ba trận tra tấn đến hôn mê, tự chọn đi.
Dương Khai lạnh lùng nói với Lãnh San.
Nghĩ lại thời khắc đau đớn ấy, Lãnh San rùng mình. Thật lâu
sau mới nhắm chặt hai mắt, mặc kệ hai hàng lệ nhỏ xuống, hung hăng nói:
- Nếu một ngày ta
có thể khôi phục tự do ắt sẽ băm ngươi thành trăm vạn mảnh!
Dương Khai cười ha hả:
- Ta sẽ chờ!
Từng lớp quần áo rơi xuống, thân hình uyển chuyển của hai
nàng lúc này đã hiện rõ trước mắt Dương Khai. Bất kể Tử Mạch hay Lãnh San đều
mười phân vẹn mười, dung mạo xinh đẹp, dáng người xinh xắn đầy đặn. Khuôn ngực
mịn màng, eo thon, cặp mông cong ngạo nghễ, đôi chân thon dài.
Dương Khai không kiêng nể đưa mắt càn quét toàn thân hai người.
Âm thầm so sánh, ánh mắt như phóng hỏa, bụng dưới nóng ran.
Nhanh chóng, trên người hai nàng chi còn lại chiếc áo lót nhỏ,
một cái màu đỏ tươi,
một màu tím nhạt. Một chiếc áo nhỏ bé đó về cơ bản không thể
che lấp được sắc xuân vô hạn, hai hạt đỏ sẫm nhô lên giống như hai quả nho lồi
lên dưới lớp áo lót, khéo léo đẹp đẽ, rõ ràng có thể nhận ra.
Phần dưới cơ thể lại càng diễm lệ hơn, vùng cỏ thơm bị che lại
hơn một nửa, khiến cho người ta có cảm giác quanh co nửa thật nửa ảo, nhìn không
thấu, lại khiến cho người ta mơ tưởng viển vông đủ kiểu.
Ngoại trừ những vị trí quan trọng nhất thì thân hình tuyệt vời
của hai nàng đều khắc sâu trong mắt Dương Khai.
- Còn phải cởi nữa
không?
Tử Mạch khẽ mún môi, hỏi nhẹ nhàng, mặt đỏ ừng lên.
Dương Khai chi muốn giáo huấn các nàng thôi chứ cũng không
dám làm quá.
Dường như hắn đã nhận ra, cô nàng Tử Mạch này không có gì
kiêng nể, mạnh dạn hào phóng, nhưng Lãnh San lại bảo thủ, nếu làm quá mức chi sợ
nàng không chịu.
Mở rộng tầm mắt một chút, lúc này Dương Khai mới khua tay
nói:
-Cút đi!
Tử Mạch lấy làm kinh ngạc, Lãnh San cũng tròn mắt ngạc
nhiên, nghi ngờ nhìn Dương Khai. Cả hai nàng ai cũng nghĩ lúc này có chạy đằng
trời cũng không thoát, càng không nghĩ tên nam nhân đầy tà khí trước mắt kia
chi nhìn không thôi, lại dễ dàng buông tha các nàng như vậy.
Suy nghĩ một chút, Tử Mạch đột nhiên cong môi lên, thâm thúy
nhìn vào phần dưới
háng Dương Khai, ánh nhìn đầy tình ý, hé miệng cười quyến
rũ.
Đối mặt với sắc đẹp ngay trước mắt, trên đời này ngoại trừ
người quân tử chân chính vững lòng thì chỉ có loại người thờ ơ với phụ nữ.
Thì ra hắn
Ha ha ha
Nhanh chóng, trong lòng Tử Mạch được một trận hả hê khoái
chí, không thể kìm lại được, đôi vai rung lên, nhưng ngay lập tức dừng lại, nín
nhịn cực kỳ vất vả.
- Các ngươi còn đứng
đó làm gì? Ta đếm đến ba, nếu các ngươi không đi thì đừng nghĩ đến chuyện rời
khỏi đây nữa!
Dương Khai không cảm nhận được vẻ mặt Tử Mạch liền chau mày
uy hiếp.
Lãnh San như mộng đại xá, vội vàng khom lưng xuống.
- Để quần áo lại,
người cút di!
Dương Khai thản nhiên nói.
Lãnh San liếc nhìn Dương Khai một cái thù hằn, vội che đậy
khu vực quan trọng rồi chạy như bay ra ngoài.
Tử Mạch lại không chút hoang mang, uể oải vươn vai một cái,
để toàn bộ thân thể lộ rõ, một lần nữa ném về phía Dương Khai một cái nhìn quyến
rũ đầy ẩn ý rồi mới xoay người đi, uốn mình như con rắn nước, dáng đi vặn vẹo,
ườn cái mông ngạo nghễ lên đánh qua đánh lại.
Nhìn hai nàng biến mất sau cây đại thụ, lúc này Dương Khai mới
nhắm chặt hai mắt, trấn áp ham muốn trong lòng phát ra.
Hắn thật sự cũng không ngại cùng Tử Mạch cá nước một phen,
dù sao nữ tử này cũng rất phóng khoáng, thực sự chiếm đoạt thân thể nàng thì
nàng cũng không mấy để ý.
Tuy nhiên hai người dù sao cũng là kẻ thù, một khi ồn ào đến
mức quấn lấy nhau, nói không chừng sinh tử sẽ song hành.
Hơn nữa lần trước khi ở ẩn ngoài đảo, nhờ việc ngăn chặn những
ham muốn trong lòng mà tâm tình tăng lên không ít, nên lần này Dương Khai cũng
muốn áp chế một phen.
Thực lực và mỹ nhân, Dương Khai vẫn thiên về thực lực.
Dương Khai ngồi áp chế ham muốn, nâng cao tâm tình. Phía sau
cây đại thụ kia, Lãnh San và Tử Mạch che giấu cơ thể mình, không ai nói với ai
câu nào.
Lần này đánh lén không thành, lại bị tên tiểu tử kia chiếm hết
lợi thế, thật sự là thất bại thảm hại.
Lãnh San hổn hển, sát khí lấp đầy ánh mắt, giơ tay nhổ một
cây cỏ khô, động tác mạnh mẽ, miệng chửi rủa:
- Khốn kiếp, súc
sinh, ức hiếp nữ tử yếu ớt. Định làm cái gì chứ, nhục nhã hôm nay, sớm muộn gì
ta cũng bắt hắn trả gấp đôi!
Tử Mạch không nói gì, lâu sau mới cười nói:
- Ở trước mặt hắn,
chúng ta là nữ tử yếu ớt sao? Thực lực của hắn so với chúng ta thấp mà. Hơn nữa,
cũng là chúng ta gây rối trước, hắn chi hơi đề phòng thôi. Không phải chi là
nhìn một chút thôi sao, sao ngươi lại như vậy.
Lãnh San lạnh lùng liếc nhìn Tử Mạch một cái, oán trách:
- Ngươi không để ý
chút nào à?
- Ha ha
Tử Mạch đột nhiên cười khanh khách, mắt cong như vầng trăng:
- Nếu bị người nam
nhân khác nhìn, chắc ta cũng quan tâm. Nhưng hắn à Cho nhìn nhiều cũng chẳng
sao.
- Hừ, xem ra ngươi
đã cam chịu rồi.
Lãnh San miệt thị.
Tử Mạch vẫn không thèm để ý, ngoắc tay nói:
- Ta nói cho ngươi
bí mật, ngươi biết rồi sau này chắc chắn sẽ không để ý nữa.
- Bí mật gì?
Lãnh San nghi ngờ.
Tử Mạch tiến lên, thì thầm.
Lãnh San nghe xong, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, ánh mắt toát
lên sự vui mừng hả hê và khoái chí.
- Ngươi nói là Hắn
bất lực?
Lãnh San cố nén cười hỏi nhỏ.
- Suỵt, nói ra làm
gì? Ngươi biết là được rồi.
Tử Mạch giơ một ngón tay ra che miệng Lãnh San.
- Làm sao ngươi biết?
Lãnh San không khỏi tò mò, lần đầu có cảm giác thân thiết với
Từ Mạch. Nàng liền nhích người lại gần.
- Cả hai chúng ta
thiếu chút nữa đều cởi hết, vậy mà hắn vẫn thờ ơ. Ngoại trừ bất lực thì còn gì
để giải thích nữa?
Tử Mạch che miệng nói:
- Đổi lại bất kỳ
nam nhân nào, chi sợ không thể chịu được sự hấp dẫn của ta và ngươi. Cho nên, hắn
chắc chắn có bệnh không tiện nói ra!
Lãnh San nghe xong, gật đầu lia lịa, vẻ mặt đồng ý.
- Đây là điều tối kỵ
với bất kỳ nam nhân nào!
Tử Mạch xem ra hiểu biết không ít, lại có Lãnh San ưng thuận,
nhẹ giọng bàn bạc:
- Nhưng dù thế nào
cũng không được nhắc đến trước mặt hắn, nếu không chắc chắn sẽ bị họa sát thân.
- ừ, ta sẽ không đề
cập tới.
Lãnh San liên tục gật đầu, lại nói:
- Nhưng nếu hắn có
bệnh này thật, lúc trước ngươi quyến rũ hắn, chẳng phải không được sao?
Tử Mạch khẽ cười nói:
- Chính vì hắn có bệnh
nên mới muốn quyến rũ hắn chứ! Chúng ta bây giờ không có cách gì trị hắn, quyến
rũ hắn, nhìn hắn khó chịu, nhưng không cách nào giải phóng, như vậy chẳng phải
trả thù sao?
Lãnh San lúc này mới bừng tỉnh, thần sắc cũng tỏ ra muốn thử,
khâm phục nhìn Tử Mạch nói:
- Ngươi biết nhiều
thật!
Tử Mạch liếc một cái cáu giận:
- Tiểu đề tử, nữ tử
Thiên Lang Quốc bọn ta không bảo thủ như người Đại Hán các ngươi!
- Vậy ngươi và nam
nhân.
Lãnh San nói xong, mặt đỏ bừng lên.
Tử Mạch cũng có chút ngượng ngùng:
- Không có! Ta vẫn
chưa gặp được nam nhân có thể chinh phục ta!
Lãnh San bĩu môi phản đối:
- Vậy ta mới không
tin!
Ngồi tu luyện hai ngày liên tiếp, đầu tiên là Dương Khai chống
lại những cám dỗ trong lòng, tâm tinh nâng lên không ít, tiện thể tu luyện Nô
Thú Án. Tuy rằng không thể dung hợp được Bạch Hổ Án và Thần Ngưu Ấn nhưng cuối
cũng vẫn tim được một tia cảm giác, thuần thục hơn trước kia nhiều.
Hai ngày này, Dương Khai hao phí năng lượng rất nhiều, nhưng
năng lượng mà Ngạo Cốt Kim Thân cất giữ lại sâu không đáy, tiêu hao như vậy cơ
bản không hề hấn gì.
Hai nàng Tử Mạch và Lãnh San lúc này đang ngồi giữa một bầy
yêu thú, trên người
vẫn chi mặc một chiếc áo lót nhỏ.
Hình phạt Dương Khai giành cho các nàng vẫn chưa kết thúc.
Thực lực cả hai không thấp, đương nhiên không sợ giá rét,
nhưng với bộ dạng này thì thật sự xấu hổ, cho nên Tử Mạch đưa vài chục yêu thú,
xếp ba vòng trong ba vòng ngoài để che cho hai nàng.
Hai ngày này, hai nàng bàn bạc rất nhều, làm thể nào để trả
thù Dương Khai, làm cho hắn khổ không thể tả, thống khổ khôn xiết. Trò chuyện một
chút, lại cùng chung một mối thù khiến cả hai thân nhau hơn.
Âm thanh từ bên Dương Khai vang lên, Tử Mạch sừng sốt, chợt
thở nhẹ một hơi nói:
- Rốt cuộc hắn cũng
có chút lương tâm.
Trong khi nói chuyện, chi thị hai con yêu thú chạy qua, mang
quần áo đến cho mình và Lãnh San.
Chờ lúc hai người đã ăn mặc chinh tề, Dương Khai mở mắt như
không hề hấn gì.
Hai nàng sợ hãi, cậu thiếu niên này mấy ngày trước đã tiêu
hao không ít nguyên khí, cuối cùng cũng có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, nhưng bây
giờ lại khôi phục như lúc đầu, không thấy mệt mỏi chút nào.
Nam nhân bí ấn, hai nàng thầm nghĩ!!