Chương 2521: Thượng Cổ Dược Viên
Trong tiểu thế giới mờ mịt tối tăm, linh khí nồng đậm như thực chất, hiện ra quầng sáng màu trắng ngà tràn ngập khắp không gian nhỏ bé này, nhìn thoáng qua, giống như cả không gian đều nhét đầy bông vải.
Toàn bộ tiểu thế giới cũng chỉ có chu vi trái phải mười mấy trượng, dường như không phải thiên nhiên tạo thành mà có dấu vết do người làm.
Cũng không biết là do vị kỳ nhân dị sĩ thượng cổ nào làm ra.
Trong không khí lượn lờ đủ loại dược hương, vô cùng nồng đậm.
Mà trên mặt đất có chu vị mười mấy trượng này thì bị phân chia thành mười mấy mảnh dược viên, đa số đều trống không, chỉ có các mảnh đất phì nhiêu để lại rất nhiều dấu vết đào bới, xem ra những linh dược ở đây đều bị người khác đào đi.
Cái tiểu thế giới này lại là một Thượng Cổ Dược Viên!
Có thể tưởng tượng, trong mười mấy mảnh dược viên vốn trồng không biết bao nhiêu linh hoa dị thảo, trải qua nhiều năm tích góp từng tí một thì có nhiều dược tính cùng dược linh cỡ nào.
Chỉ có hai mảnh dược viên là còn được bảo toàn hoàn hảo, chiếm có hai ba dặm chu vi mà thôi. Mà trong hai mảnh dược viên đó đều là linh hoa dị thảo có dược linh cao tới mười vạn năm, trưởng thành khỏe mạnh. Mùi dược hương nồng nặc trong không khí chính là do hai mảnh dược viên đó phát tán ra.
Bốn phía hai mảnh dược viên này hiện ra một màn sáng màu vàng nhạt, dường như là một tầng cấm chế.
Giờ khắc này, Cao Tuyết Đình đầu tóc rối bù, gương mặt xinh đẹp tái nhợt, khí tức suy yếu khoanh chân ngồi ở một nơi nào đó trong dược viên, nhắm mắt trị thương, Đế Bảo Liệt Dương Kính thì trôi lơ lửng trên đỉnh đầu của nàng, tản ra ánh sáng nhu hòa bao phủ nàng lại.
Trên quần áo trắng như tuyết của nàng, nở rộ từng đóa huyết hoa màu đỏ sẫm, chỗ thắt lưng còn có vết thường dài đến nửa xích nhuộm đỏ cả một góc quần áo.
Nàng giống như vừa mới đại chiến một phen, một thân đế nguyên gần như khô kiệt, cho dù đang trị thương thì thân thể mềm mại cũng không nhịn được run nhè nhẹ.
Mặc dù nơi này có vô số linh thảo diệu dược nhưng lại không cách nào giúp nàng trong thời gian ngắn khôi phục sức lực chiến đấu.
Mà ở ngoài màn sáng màu vàng đó đang có một người cầm một thanh Tinh Tượng Phần Hải Đao trên tay, không ngừng thúc giục đao mang đánh hướng màn sáng. Mỗi một kích đều phát ra tiếng vang rung trời, đánh tới màn sáng không ngừng lung lay, tựa hồ bất kỳ lúc nào cũng có thể vỡ vụn.
Nhưng màn sáng đó cũng không biết là do thần thánh phương nào tạo ra, nhìn như vô cùng yếu ớt nhưng thật ra lại cực kỳ chắc chắn. Mặc cho người cầm trường đao kia đánh lâu như thế nào cũng không có bị phá vỡ.
Màn sáng cấm chế đó dường như trở thành lá chắn lớn nhất ngăn cách giữa người này cùng Cao Tuyết Đình, làm hắn tức giận đến hét to lên như điên cuồng.
Đột nhiên, Cao Tuyết Đình từ từ mở mắt ra, lạnh lùng nhìn về phía người đang công kích cấm chế, thản nhiên nói: - Cứ Thiên Thanh, bổn cung cùng ngươi quen biết cũng có mấy trăm năm, nhưng không nghĩ tới phải đến hôm nay ta mới nhìn rõ bộ mặt thật của ngươi, thật là khiến ta ngoài ý muốn.
Cứ Thiên Thanh nghe vậy cả giận nói: - Tiện chân đừng có nhiều lời, đợi bổn tọa phá cấm chế này xong liền thương yêu ngươi thật tốt!
Đôi mắt đẹp của Cao Tuyết Đình lóe qua một tia chán ghét cùng phẫn nộ, nạt nhỏ: - Người từ bỏ ý niệm đó đi, bổn cung cho dù tự đoạn kinh mạch, tự bạo mà chết cũng không để cho ngươi đụng đến một sợi tóc.
Cứ Thiên Thanh hừ lạnh nói: - Vậy thì phải xem ngươi có cơ hội đó không, ngươi hiện giờ bị trọng thương, ngay cả nhúc nhích thân thể cũng vô cùng khó khăn, chỉ cần phá vỡ cấm chế này, chuyện còn lại không phải do ngươi rồi!
Cao Tuyết Đình cả giận nói: - Bổn cung là trưởng lão của Thanh Dương Thần Điện, hôm nay nếu chết ở đây, ngày sau người cứ đợi Thanh Dương Thần Điện ta đuổi giết tới chết đi!
Cứ Thiên Thanh cười lạnh hừ một tiếng, nói: - Thanh Dương Thần Điện quả thật rất mạnh, thực lực của Ôn Tử Sam Ôn điện chủ bổn tọa cũng vô cùng kính nể, nhưng như vậy thì sao? Thanh Dương Thần Điện các ngươi chỉ có thể tác oai tác quái ở Nam Vực, ở đây là Đông Vực, Ôn điện chủ thần thông có mạnh mấy đi nữa nhưng có thể chạy tới Đông Vực giương oai sao? Rông manh cung không thê ap chê đươc răn ban đia, đạo lý này Cao trưởng lão chẳng lẽ chưa nghe qua. Bổn tọa nếu đã đánh chủ ý vào ngươi thì không sợ Thanh Dương Thần Điện các ngươi tra ra cùng với trả thù!
Cao Tuyết Đình nghe vậy, trong mắt không khỏi lóe lên một tia tuyệt vọng, hiện giờ nàng thân bị trọng thương, chỉ có thể tránh vào trong dược viên này. Cũng may nơi này có cấm chế do đại năng thượng cổ lưu lại, bị nàng khởi động thành công, nhưng do trải qua vô số năm tháng, cấm chế này có thể chịu được bao lâu trong lòng nàng cũng không rõ. Một khi Cứ Thiên Thanh thật sự phá vỡ cấm chế thì nàng tuyệt đối không có lực đánh trả.
Trong lòng âm thầm quyết định chủ ý, nếu cấm chế bị phá vỡ thì nàng lập tức tự bạo. Cho dù là chết cũng không thể hủy hoại một thân trong sạch của mình.
Trong đôi mắt đẹp không thể kiềm chế hiện lên một người có nụ cười bất cần đời và giọng nói lười biếng cùng thái độ luôn khiến người ta tức giận kia. Trong đôi mắt lăng lệ của Cao Tuyết Đình dần dần bị vẻ ôn hòa thay thế.
Được ngươi nuôi lớn thì có quan hệ gì, bắt đầu từ mười tám tuổi, người ta đã không còn là trẻ con rồi.
Đáng hận là mậc dù mình đã tu luyện tới Đế Tôn nhưng ở trong mắt người đó vẫn như cũ chỉ là một tiểu nha đầu, trước giờ chưa từng được đối đãi như một nữ nhân đã trưởng thành.
Nếu có kiếp sau, tuyệt đối không để ngươi nuôi lớn! Nhất định phải lớn lên khỏe mạnh, sau đó làm một nữ nhân, lần nữa đứng ở trước mặt ngươi!
- Tổ huynh, nghỉ ngơi đủ chưa? Nếu là đủ rồi thì qua đây giúp một tay như thế nào? Cứ Thiên Thanh đánh lâu không được, không khỏi có chút nôn nóng, quay đầu nói với một Đế Tôn Cảnh đang xếp bằng điều tức trị thương ở một nơi không xa.
Người này chính là Tổ Hoằng, thành chủ của Khôn Nguyên Thành.
Tu vi ba người ở đây không xê xích nhau bao nhiêu, đều là Đế Tôn nhất tầng cảnh, nếu như thật sự đánh nhau mà nói, thực lực mỗi người cũng sàn sàn như nhau.
Cao Tuyết Đình bị thương nặng như vậy không phải là do thực lực không bằng Cứ Thiên Thanh, mà là do Cứ Thiên Thanh cùng Tổ Hằng hai người lấy nhiều đánh ít.
Võ giả cùng đẳng cấp giao đấu với nhau vốn đã cực kỳ nguy hiểm, Cao Tuyết Đình lấy một địch hai mà có thể làm bị thương một người cũng đã thể hiện được thực lực cường đại của nàng.
Tổ Hoằng lúc này sắc mặt trắng bệch, một đại ấn được điêu khắc vô số mãnh thú đặt ở bên cạnh, khí tức lên xuống không ổn định. Theo hô hấp, máu thịt trên người hắn nhúc nhích, những vết thương cũng dần dần hợp lại, cũng không biết là tu luyện loại công pháp kỳ lạ nào.
Nghe được Cứ Thiên Thanh gọi, Tổ Hoằng mở mắt ra, cau mày nói: - Cứ huynh, trước khi đến đây, huynh cũng không có nói với ta người mà huynh muốn đối phó là trưởng lão của Thanh Dương Thần Điện.
Cứ Thiên Thanh cười nói: - Làm sao vậy? Tổ huynh sợ rồi sao? Thanh Dương Thần Điện quả thật có danh tiếng rất lớn, cùng với Phạm Thiên Thánh Địa ta tương xứng, nhưng... đó là tông môn ở Nam Vực, Tổ huynh sợ cái gì?
Tổ Hoằng nói: - Cứ huynh quả thật không sợ, Phạm Thiên Thánh Địa gia lớn nghiệp lớn, Thanh Dương Thần Điện xác thực rất mạnh, nhưng sau chuyện này, Cứ huynh chỉ cần tránh trong thánh địa, Thanh Dương Thần Điện cho dù là nhận được tin tức cũng không làm gì được huynh. Nhưng Tổ mỗ lại không giống, Tổ mỗ chỉ là thành chủ một phương mà thôi, Ôn Tử Sam Ôn điện chủ đó nếu thật sự chạy đến Đông Vực, Tổ mỗ như thế nào có thể chống lại, chỉ sợ tùy tùy tiện tiện cũng bị đánh thành cặn bã rồi!
Khóe miệng Cứ Thiên Thanh giật một cái, nói: - Tổ huynh không khỏi có chút lo bò trắng răng rồi, chuyện lần này chúng ta làm thần không biết quỷ không hay, càng không nói Thanh Dương Thần Điện có thể nhận được tin tức hay không, cho dù là nhận được cũng không có chứng cớ, Tổ huynh sợ cái gì!
Tổ Hoằng lắc lắc đầu, nói: - Mọi việc cần cẩn thận là hơn, Cứ huynh có núi lớn chống lưng, hướng thụ bóng mát dưới cổ thụ, sợ là không biết chỗ khó xử của những người không môn không phái như ta a!
Cứ Thiên Thanh cười lạnh nói:
- Đã đến lúc này rồi, Tổ huynh không phải muốn nửa đường bỏ cuộc sao?
Tổ Hoằng trầm ngâm nói: - Vậy thì ko đến mức như thế, dù sao ta với huynh liên thủ đánh thương vị Cao trưởng lão kia, cho dù ta muốn thối lui nhưng chỉ sợ cũng không cách nào rút ra khỏi chuyện này.
Cứ Thiên Thanh nói: - Nếu đã hiểu rõ, vậy huynh còn do dự gì nữa?
Tổ Hoằng nói:
- Lúc trước Cứ huynh nói với ta nơi đây có cơ duyên cực lớn, chỗ tốt phân năm năm, Tổ mỗ cũng không có do dự liền đáp ứng nhưng hiện giờ xem ra cái năm năm đó sợ là có chút hữu danh vô thực a!
Cứ Thiên Thanh sửng sốt, nói: - Làm sao có thể như vậy? Nơi này là Thượng Cổ Dược Viên, vô số kỳ hoa dị thảo, đợi sau khi giải quyết xong tiện nhân này, toàn bộ linh dược ta với huynh mỗi người một nửa là được, uy tín của Cứ mỗ không lẽ huynh còn không tin sao?
Tổ Hoằng toét miệng cười, nói: - Linh dược có thể phân một nửa, còn phần xử nữ nguyên âm lực thì sao... Cứ huynh như thế nào chia một nửa cho ta?
Cứ Thiên Thanh nghe vậy, biểu tình không khỏi trở nên cổ quái, kinh ngạc nói: - Cái này làm sao mà chia?
Nguyên âm lực không giống với những thứ khác, căn bản không thể phân chia.
Tổ Hoằng đột nhiên nói: - Cứ huynh bị vây ở Đế Tôn nhất tầng cảnh đỉnh phong nhiều năm, Tổ mỗ nghe nói ít năm trước huynh vì tăng lên tu vi, hình như tu luyện một môn công pháp song tu, hấp thu nguyên âm lực của không ít nữ tử, ngay cả hai đệ tử thân truyền của huynh cũng không bỏ qua. Hôm nay nếu như để huynh hấp thu vị Cao trưởng lão này thì Cứ huynh có phải sẽ đột phá gông cùm xiềng xích tấn thăng Đế Tôn lưỡng tầng cảnh không?
Bị Tổ Hoằng vạch trần riêng tư của mình, mặt già của Cứ Thiên Thanh ít nhiều cũng có chút nhục nhã, nhất là hắn nói đến chuyện ngay cả hai đệ tử thân truyền của mình cũng không có bỏ qua...
Chuyện này vô cùng bí mật, cũng không biết Tổ Hoằng như thế nào biết được.
- Ý của Tổ huynh, ta đại khái hiểu được một chút. Cứ Thiên Thanh gật gật đầu, có chút khó chịu hừ nhẹ một tiếng, nói: - Tổ huynh muốn ra điều kiện thì cứ nói ra là được, ta với huynh tương giao cũng không ít năm, không cần quanh co lòng vòng như thế.
Tổ Hoằng nghe vậy nhướn mày, cười ha hả nói: - Cứ huynh bớt giận, Tổ mỗ cũng chỉ là có gì nói đấy thôi, nếu thật sự có thể giúp Cứ huynh đột phá gông cùm thì Tổ mỗ tự nhiên sẽ toàn lực giúp đỡ. Đế Tôn Cảnh tu luyện vô cùng gian khổ, muốn đột phá một tầng đều khó như lên trời. Cứ huynh nếu có thể tấn thăng lên Đế Tôn lưỡng tầng cảnh cũng là may mắn trời ban cho, sao có thể là do sử dụng những linh đan diệu dược này được.
- Nói tiếng người đi! Cứ Thiên Thanh có chút không kiên nhẫn nói.
Tổ Hoằng sắc mặt ngượng ngùng, nói: - Linh dược ở nơi này, Tổ mỗ muốn phân thành ba bảy! Huynh ba, ta bảy!
Sắc mặt Cứ Thiên Thanh lập tức trầm xuống, cả giận nói: - Khẩu vị của Tổ huynh ngươi có chút lớn rồi? Linh dược nơi này, mỗi một cây đều có vạn năm dược linh, đều là linh dược Đế cấp, cũng không biết là vị đại năng thượng cổ nào trồng, rất nhiều linh dược sớm đã thất truyền tuyệt tích, mang ra ngoài đều là bảo vật chạm tay có thể bỏng. Huynh không ngờ vừa mở miệng liền muốn chia bảy thành? Nếu không ngươi lấy ba thành, vị Cao trưởng lão này thuộc về ngươi, ta lấy bảy thành như thế nào?
Tổ Hoằng cười híp mắt nói: - Ta lấy vị Cao trưởng lão này làm gì, mỹ nhân mặc dù tốt nhưng cả người đều là gai, Tổ mỗ hưởng thụ không nổi a. Hơn nữa, nói giá trên trời, trả giá xuống đất, đây không phải là ta đang thương nghị với Cứ huynh sao?