Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 262: Mỹ nữ, hoàn cảnh khó khăn nhỉ

Chương 262: Mỹ nữ, hoàn cảnh khó khăn nhỉ


Tử Mạch đã lĩnh giáo sâu sắc sự lợi hại của Vũ Thừa Nghi rồi, không
hổ là cao đồ xuất thân từ Cửu Tinh kiếm phái, lần đó Xích Huyết cười con yêu thú lục giai truy sát hắn cả một tháng trời mà chẳng làm gì được
hắn, như vậy thì Từ Mạch lại càng không phải đối thủ của hắn.
Tử Mạch nghiến chặt răng, nói khẽ:
- Nếu ta giao Nô Thú Pháp cho ngươi, thì ngươi có chịu thả ta đi không?
- Ta có thể cho ngươi sự sảng khoái!
Sắc mặt Vũ Thừa Nghi vô cùng cay nghiệt.
Tử Mạch biến sắc, lạnh lùng nói:
- Ta đưa cho ngươi thứ ngươi cần mà ngươi vẫn muốn đuối cùng giết tận ư? Ngươi
có còn chút nhân tính nào không vậy?
Vũ Thừa Nghi cười lên u ám:
- Nhân tính? Thắng làm vua, thua làm giặc, mắc gì ta phải nói chuyện nhân tính với ngươi?
Hắn đang nói thì chợt biến sắc, cặp mắt sáng quắc lên. Trong nháy mắt, có
mấy luồng kiếm khí ập đến, phóng vào mặt đất cách chân hắn một thước.
Thấp thoáng âm thanh kiếm khí xuyên qua vật gì đó, chợt có vết máu đỏ sẫm ứa trên mặt đất mấy con Khống Hồn Trùng mà Tử Mạch lén tung ra.
-Tiện nhân!
Vũ Thừa Nghi gầm lên, tuy hắn vẫn luôn đề phòng cô ả trông yểu điệu của Thiên
Lang Quốc này, nhưng không ngờ lại suýt nữa tráng kế. Nếu hắn không đủ cảnh giác, bị đám trùng này chui vào người sẽ gay to.
- Ngươi tự chuốc lấy đấy nhé. Ta sẽ bẻ gãy hết chân tay ngươi, khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!
Sát khí nổi hừng hực trên gương mặt Vũ Thừa Nghi, hắn huơ trường kiếm lên,
cả thân mình nép trong ánh kiếm, lao đến Tử Mạch như tên bắn.
- Khốn kiếp!
Tử Mạch nghiến răng chửi thầm trong bụng, đụng độ tên máu lạnh Vũ Thừa Nghi này, cô ả quả thật cũng hết cách.
Tử Mạch vội vàng tránh né nhát kiếm kinh hồn đó, trong lúc dịch chuyển, cô vung
tay lên, mấy lười dao hình thù kỳ lạ theo đó bay ra.
Trường kiếm của Vũ Thừa Nghi vung lên vài đường hòng ngăn cản mấy lười dao nọ, đánh lên cả mảng lửa đốm lập lòe.
Tử Mạch tái xanh mặt mày, cắn răng chống đờ. Khó khăn lắm mới tránh được những chỗ hiểm, còn bả vai lại bị kiếm khí quẹt trúng.
Cô kêu lên đau đớn, bờ vai mảnh dẻ đã thấm đấy một màu đỏ thẫm.
Hoàn toàn yếu thế nhưng Tử Mạch cũng không chịu ngồi chờ chết. Cô chĩa lưng
về phía Vũ Thừa Nghi, phân tán toàn bộ Khống Hồn Trùng còn lại xuống
đất, hy vọng đám trùng này có thể xơi tái Vũ Thừa Nghi một phen.
Nhưng Vũ Thừa Nghi vừa rồi suýt nữa thì mắc bẫy, lúc này hắn nào dám sơ suất?
Kiếm quang dấy lên một luồng ánh sáng như dải lụa, phá nát cả một vùng đất
rộng mười mấy trượng. Kiếm khí vừa vung lên, tất cả Khống Hồn Trùng đều
bị tiêu diệt gọn ghẽ.
Khống Hồn Trùng được gieo vào trong cơ thể
người thực sự rất mạnh, chẳng sợ bất cứ cái gì ngoài sợ nóng. Nhưng
trước khi chui vào trong cơ thể người thì chúng bất quá cũng chi là lũ
sâu bọ, kiếm khí của Vũ Thừa Nghi đủ sức diệt gọn bọn chúng.
Tử
Mạch mặt cắt không còn hột máu, mất đi quân cờ ẩn là Khống Hồn Trùng, cô thực sự không biết nên đối phó thế nào với Vũ Thừa Nghi. Đang lo âu thì bỗng một tia kinh ngạc nồng đậm chợt lướt qua mắt cô, Tử Mạch nhìn về
sau lưng Vũ Thừa Nghi, gương mặt tràn trề nét phấn khởi và vui mừng.
Chi một chút thay đổi nhỏ trên sắc mặt cũng không thoát khỏi con mắt của Vũ Thừa
Nghi.
Hiểu ra có điều bất thường, Vũ Thừa Nghi trầm sắc mặt xuống, không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, hắn vung trường kiếm lên cho đòn tấn công cuối
cùng.
Chẳng đợi hắn phóng thích chiêu kiếm ra, sau lưng hắn chợt có
một luồng sát khí khóa chặt lấy hắn, Vũ Thừa Nghi nhíu chặt mày, với tay vung kiếm đi, Mạn Thiên Kiếm Ảnh phong tỏa cả một phạm vi rộng lớn.
Trong ánh lấp loáng của kiếm quang, một bàn tay đỏ bừng thò ra, quyền phong quét đến, Mạn Thiên Kiếm Ảnh vang rền tiếng nứt vỡ.
Một bóng người đáp xuống.
Vũ Thừa Nghi bay vọt ra mấy mươi trượng rồi mới quay lại nhìn về hướng
người này, khi đã nhìn rõ gương mặt người nọ, hắn không khỏi kinh ngạc:
- Là ngươi!
- Hê hê, không ngờ được đúng không?
Dương Khai nở nụ cười quái đản nhìn Vũ Thừa Nghi một cách hứng thú.
Lúc trước khi đang khổ luyện ở kỳ địa, hắn đã một lòng muốn tim cho ra tên
Vũ Thừa Nghi này để xử gọn, nhưng sau đó lại đụng độ Xích Huyết rồi đuổi theo hắn đến vùng sương trắng, vô tình làm lờ mất cơ hội.
Nhưng nào ngờ lại gặp hắn ở đây, đúng là đi mòn gót tìm chẳng thấy thì con mồi lại tự tìm đến nộp mạng.
Nén cơn vui mừng trong lòng xuống, Dương Khai quay sang nhướn mày với Tử Mạch, bộ dạng ngả ngớn:
- Mỹ nữ, hoàn cảnh khó khăn nhi!
- ừm, ngươi mà đến muộn một chút là khỏi còn nhìn thấy ta nữa rồi!
Tử Mạch trợn mắt nhìn hắn, nhưng trong lòng thì lại mừng thầm.
Tách khỏi Dương Khai đã mấy tháng nay gặp lại, Từ Mạch cũng chẳng biết nên
có cảm tưởng như thế nào, cô vốn nghĩ cả đời này sẽ không còn gặp lại
hắn và cũng không phải lo bị hắn dày vò thần hồn.
Nhưng hiện giờ, quỹ đạo đời người của cả hai lại một lần nữa giao nhau. Song lần này Tử
Mạch không hề lo thần hồn của mình sẽ bị chi phối, mà ngược lại còn vui
sướng nữa. Dầu sao tính mạng của cô cũng tạm bảo toàn rồi, còn về những
cái khác thì nếu còn sống thì sẽ tính sau.
Dương Khai nghiêng đầu sang nhìn cô từ trên xuống dưới:
- Cô là nhân tài Sâm La Điện cơ mà, sao lại đến nông nỗi này vậy?
- Ngươi thì biết cái gì!
Tử Mạch nghiến răng,
- Ngươi hãy cẩn thận gã này, hắn mạnh lắm đó, chân nguyên tinh thuần, khủng khiếp hơn ta rất nhiều.
- Không mạnh thì hắn không phải là Vũ Thừa Nghi rồi!
Dương Khai cười khẩy.
Còn về phần chân nguyên tình thuần hơn Tử Mạch âu cũng dễ hiểu. Chắc chắn
Vũ Thừa Nghi có Lưu Viêm Dịch, đã nuốt thứ bảo bối tôi luyện nguyên khí
này vào rồi, chân nguyên của hắn không tình thuần mới lạ.
- Không ngờ hạng háo sắc như ngươi cũng sống sót trở ra được, số ngươi kể ra cũng đỏ nhĩ!
Vũ Thừa Nghi nhìn Dương Khai đầy khinh miệt, giống hệt lần đầu gặp nhau,
vẻ mặt hắn lạnh băng, hờ hững khinh khi.
- Nếu số ta không đỏ thì đã bị sư đệ ngươi giết từ lâu rồi.
Ánh mắt Dương Khai như lười đao sắc bén.
- Ngươi đã biết ta muốn lấy mạng ngươi thì không nên tự dâng thân mình ra trước mặt ta chứ! Vận số của một người không phải lúc nào cũng tốt đâu.
Vũ Thừa Nghi bình thản, không hề dao động vì cái chết của Tề Kiếm Tinh.
- Muốn đánh thì đánh đi, bọn đàn ông các người sao lắm lời vậy!
Vừa rồi Tử Mạch phải nếm không biết bao nhiêu ngón đòn của Vũ Thừa Nghi, giờ
Dương Khai đã xuất hiện thì lập tức như hồi sức, ráo riết đòi xoay chuyển tình thế.
Cô ả biết rõ sức mạnh của Dương Khai, có hắn giúp đờ, cả hai liên thủ thì thừa sức áp chế Vũ Thừa Nghi.
- Nói đúng lắm!
Dương Khai gật đầu.
- Ta cũng có ý đó!
Vũ Thừa Nghi lạnh lùng hừ một tiếng, chậm rãi nâng kiếm lên.
- Dương Khai, ngươi ở một bên hiệp trợ, để ta đối phó với hắn!
Tử Mạch nghiêm nghị nói.
- Không, cô hiệp trợ cho ta!
Dương Khai đáp gọn lỏn, câu nói còn chưa dứt thì hắn đã lao về phía Vũ Thừa
Nghi, nội thể hắn đang yên đang lành bỗng thình lình bỗng phát tán một
luồng sóng dữ dội ngang tàng.
-Ngươi...
Nét kinh ngạc thoáng qua ánh mắt Tử Mạch, cô hãi hùng thể hội sức ép đến từ Dương Khai.
Hắn đã thăng lên Chân Nguyên Cảnh rồi? Lúc tách ra vào bốn tháng trước, hắn chi mới bước lên Li Hợp Cảnh bát tầng. Bốn tháng không gặp mà đã vọt
lên Chân Nguyên Cảnh. Tốc độ đột phá này... quá nhanh.
Song nghĩ lại, Tử Mạch thấy thư thái hẳn, hắn là một tên khác thường, có thể đột phá
nhanh đến vậy cũng chẳng có gì lạ.
Trong nháy mắt, Dương Khai đã áp sát Vũ Thừa Nghi. Vũ Thừa Nghi triển khai
chiêu thức, kiếm khí dâng trào, sát khí đằng đằng. Dương Khai tung ra
song quyền nhanh như chớp giật. Hắn xoay chuyển, tung tẩy giữa Mạn Thiên Kiếm Ảnh, quanh người hắn toát lên hơi nóng hừng hực, tựa như ngọn đuốc sống đang bùng cháy.
Thiên địa năng lượng hỗn loạn, cuồng phong nổi
lên tứ phía, Tử Mạch nheo mắt lại, có lòng muốn tương trợ nhưng lại
không biết nhúng tay vào bằng cách nào!
Hai người này vừa bắt đầu đã tung hết toàn lực, không chút nương tay. Tất thảy sát khí và hơi thở đều giao hòa cùng nhau, Tử Mạch có kiên quyết xen vào chi tổ nếm đòn
phản kích từ hai bên thôi.
Cô nào dám liều mạng như vậy?
Dương Khai bảo cô hiệp trợ xem ra cũng chi là lời nói khách sao thôi, Từ Mạch lúc này chi có thể đứng một bên quan sát, đến tư cách áp trận còn chẳng có nữa là.
- Gã đàn ông thối tha!
Tử Mạch cười mếu máo, nhưng cũng quyết đoán, lướt về sau cả trăm trượng nhẹ nhàng như tơ liễu, rồi mới dừng lại.
Trong trận chiến, Vũ Thừa Nghi ngạc nhiên ra mặt, hắn căn bản không ngờ cái
tên trong mắt hắn chi là rác rưởi, phế vật này lại có sức giao chiến với hắn. Biết bao nhiêu kiếm ảnh đều bị quyền phong hung bạo của hắn diệt
gọn. Chiêu thức của đối phương lúc khép lúc mở, còn kiếm chiêu của hắn
thì linh động mờ ảo, mỗi người mỗi vẻ, trước mắt chẳng ai gây khó dễ
được ai!
Chi trong thời gian nửa chén trà ngắn ngủi, hai bên đã
giao thủ mấy trăm chiêu, chân nguyên vỡ òa khắp chốn. Vũ Thừa Nghi càng
đánh càng kinh hãi, còn Dương Khai lại càng đáng càng điên cuồng, hưng
phấn ra mặt, trông chẳng khác nào con yêu râu xanh vớ bẫm phải một mỹ
nhân tuyệt sắc lõa thể.
Ầm...
Hai người đột nhiên tách ra.
Vũ Thừa Nghi kêu lên, bay ngửa ra, khóe miệng ứa một chút máu.
Dương Khai cũng bị thương, bụng hắn bị trường kiếm của Vũ Thừa Nghi rạch một vết rất dài, máu cứ đổ lênh láng.
Cả hai đều lùi lại hơn ba mươi trượng mới dần dần đứng vững được.
- Ha ha! Đã lắm!
Tuy bị thương đến đổ máu nhưng Dương Khai vẫn cười sặc sụa.
Thế mới là chiến đấu đúng nghĩa, khiến người ta sảng khoái vô bờ, một cuộc
chiến giữa những người đàn ông muốn ngừng tay nhưng không thể bỏ cuộc
chơi. Tuy đối phương là tên Vũ Thừa Nghi mà hắn căm ghét và thù hằn,
nhưng Dương Khai không thể không thừa nhận rằng y rất có bản lĩnh.
Suy cho cùng hắn cũng là cao thủ Chân Nguyên Cảnh bát tầng, đơn cử độ tinh
thuần và hùng hậu của chân nguyên đã ắt đứt Dương Khai rồi!
- Ngươi lợi hại lắm!
Vũ Thừa Nghi nhìn đau đáu vào Dương Khai, ánh nhìn có phần đau đớn, tựa hồ không chịu tin rằng tên đệ tử tông phái nhị đẳng này lại có thể đấu một trận ngang sức với
mình.
- Quá khen!
Dương Khai lãnh đạm sắc mặt.
- Ta thừa nhận lúc trước đã từng khinh thường ngươi! Xem ra sư đệ ta
chẳng phải chết vì tai nạn mà là chết trong chính tay ngươi.
Vũ Thừa Nghi chậm rãi xoay trường kiếm, rồi lại vung kiếm lên.
- Ngươi phái hắn đến đánh lén ta, hẳn đã có thể nghĩ đến điều này rồi.
- Ngươi thừa nhận là tốt rồi!
Vũ Thừa Nghi tiếp tục vung kiếm.
- Muốn báo thù à? Dương Khai cười nhạt.
- Hắn chết là tại hắn kém cỏi, chẳng trách ai được! Nhưng hôm nay ngươi
dám đối đầu với ta thì đừng hòng sống sót rời khỏi đây!
Gương mặt Vũ Thừa Nghi chợt hằn lên nét cuồng bạo, hắn lạnh lùng quát lên:
- Tôn nghiêm của Cửu Tinh Phái ta không dễ đạp lên đâu! Kể cả các công tử của Bát đại gia Trung Đô cũng chỉ có thể ngường vọng ta, ngươi thì
chẳng là cái thá gì hết!
- Kiếm Thân!
Một tiếng quát âm trầm
vang lên, từng luồng kiếm khí phân li quanh người Vũ Thừa Nghi đột nhiên kêu rang ràng, hóa thành thực thể, xoay vần quanh hắn.
Chiêu thức này vẹn toàn cả công kích và phòng ngự, Dương Khai từng lĩnh giáo một
lần từ Lưu Kiếm Tinh, giờ lại được Vũ Thừa Nghi thi triển, trông lại càng ngoạn mục hơn.
Tuy nhiên bên trong Kiếm Thân hỗn loạn này có ẩn chứa một lực sát thương cực lớn.
- Tới đây mà chịu chết, ta sẽ cho ngươi một cái chết thật khoan khoái!
Vũ Thừa Nghi đột nhiên phấn khích như uống phải xuân dược, hắn chĩa trường kiếm về phía Dương Khai, vênh váo rú lên.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất