Chương 2631: Sư huynh biến thành sư thúc
- Vấn Tình Tông phó tông chủ? Dương Khai ngạc nhiên, trong đầu rất nhanh dâng lên một đạo thân ảnh, trầm giọng nói: - Diêu Trác?
Băng Vân gật đầu nói: - Đúng, chính là hắn!
Cơ Dao một mực trầm mặc im lặng ngạc nhiên hỏi: - Ngươi nhận biết Diêu Trác hả?
Dương Khai gật đầu đáp: - Lần trước khi tới Băng Tâm Cốc, có không ít giao thiệp với hắn.
Lần trước hắn tới Băng Tâm Cốc, vừa lúc gặp phải chuyện mai mối giữa Vấn Tình Tông cùng Băng Tâm Cốc hai phái. Vấn Tình Tông thiếu tông chủ Phong Khê coi trọng Tử Vũ, trăm phương ngàn kế muốn có được, làm áp lực bên phía Băng Tâm Cốc. Bên này bị bất đắc dĩ đáp ứng việc hôn nhân.
Lúc đó chính là Diêu Trác dẫn Phong Khê tới Băng Tâm Cốc đón dâu.
Khi đó Diêu Trác là Đế Tôn lưỡng tầng cảnh. Dương Khai bất quá Đạo Nguyên tam tầng cảnh, so ra thực lực sai biệt to lớn.
Nhưng Diêu Trác vẫn bị Dương Khai dùng Băng Vân dùng Đế Tuyệt đan gây thương tích. Trong Đế Tuyệt đan, phong ấn chính là Băng Tuyết Lê Hoa Kiếm bí thuật của Băng Tâm Cốc.
Sau đó, Dương Khai ngay cả nhẫn không gian của Diêu Trác cũng đoạt lấy. Bên trong nhẫn không gian đó, có lễ hỏi do Vấn Tình Tông chuẩn bị, thực tại khiến Dương Khai lúc đó phát một khoản tiền của phi nghĩa.
Đây bất quá là chuyện của mấy năm trước, ký ức của Dương Khai dĩ nhiên hãy còn mới mẻ, cho nên thời khắc này vừa nghe Băng Vân nhắc tới Vấn Tình Tông phó tông chủ, hắn liền nghĩ tới.
Bên kia, Trưởng Tôn Oánh môi rung rung, lén lút truyền âm cho Cơ Dao, nói một lần chuyện đã xảy ra vào mấy năm trước.
Cơ Dao nghe xong cũng một trận không nói nên lời. Nàng chợt phát hiện Dương Khai người này quả thực chính là một người cường đạo. Mấy năm trước bất quá Đạo Nguyên tam tầng cảnh, liền đoạt một cái nhẫn không gian của Đế Tôn lưỡng tầng cảnh. Mà đoạn thời gian trước ở Man Hoang Cổ Địa, lại bắt chẹt vơ vét đại lượng tài phú của tứ đại Thánh Tôn.
Người này chính là người có khiếu trời sanh cường đạo.
- Diêu Trác sao lại đột nhiên tấn thăng Đế Tôn tam tầng cảnh chứ? Dương Khai khẽ nhíu mày.
Mấy năm trước Diêu Trác mặc dù là Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, nhưng muốn đột phá tấn thăng cũng không phải dễ dàng như vậy. Nhất là đến tầng thứ của Đế Tôn Cảnh, thường thường trăm ngàn năm đều không thể đột phá.
Lúc này mới thời gian không bao lâu, tu vi của Diêu Trác theo đạo lý không có khả năng tăng lên nhanh như vậy.
Băng Vân lắc đầu nói: - Cái này ta cũng không biết, có lẽ hắn có cơ duyên của mình. Bà ta buông tiếng thở dài nói tiếp: - Vốn dĩ Băng Tâm Cốc ta cùng Vấn Tình Tông quả thật thế quân lực địch. Nhưng từ sau khi Diêu Trác đột phá đến Đế Tôn tam tầng cảnh, cái thăng bằng đó liền bị đánh vỡ. Ta đánh không lại Phong Huyền cùng Diêu Trác hai người liên thủ, Băng Tâm Cốc dĩ nhiên sẽ bị áp chế. Hơn nữa Vấn Tình Tông lôi kéo những thứ tay chân kia, Băng Tâm Cốc có vẻ có chút thế đan lực cô.
Dương Khai gật đầu hỏi: - Tiền bối định làm như thế nào? Chẳng lẽ một mực núp ở trong cốc sao?
Băng Vân lắc đầu nói: - Tạm thời cũng không có biện pháp gì tốt, chỉ có thể trước tiên dựa vào đại trận hộ tông bảo vệ một khoảng thời gian.
- Đại trận hộ tông sợ là không duy trì nổi quá lâu. Dương Khai trầm giọng nói.
- Xin chỉ giáo cho?
Băng Vân cả kinh.
Dương Khai đáp: - Trước đó ta cùng với Cơ Dao sư muội ở bên ngoài đụng phải người này, nghe người này nói, Vấn Tình Tông mời một tên Nam Môn đại sư gì đó đang nghiên cứu phá trận, dường như là một chuyên gia trận pháp, tiền bối có từng nghe nói qua người này chưa?
- Nam Môn đại sư... Băng Vân chau mày.
An Nhược Vân lại cả kinh kêu lên:
- Nam Môn Đại Quân!
Tôn Vân Tú cùng Trưởng Tôn Oánh cũng đều là gương mặt xinh đẹp trắng nhợt, dường như biết Nam Môn đại sư đó là ai.
Băng Vân ném ánh mắt hỏi thăm về phía An Nhược Vân. Nàng ta vội vàng nói: - Sư tôn, Nam Môn Đại Quân đúng là một vị đại sư trận pháp, danh vang Bắc Vực, trình độ hết sức rất cao trên một đường trận pháp.
Băng Vân cũng là gương mặt xinh đẹp biến đổi, hỏi: - Người này có lai lịch gì, quan hệ thế nào với Vấn Tình Tông?
Bà ta trước đây rời khỏi Bắc Vực quá lâu, Nam Môn Đại Quân cái tên này thật đúng là chưa nghe nói qua.
An Nhược Vân đáp: - Hắn cùng với Vấn Tình Tông cũng không quan hệ. Theo đệ tử biết, Nam Môn Đại Quân người này xuất thân thảo mãng. Trước kia dường như được một bộ trận pháp kỳ thư, tự học thành tài, cũng không có bất kỳ tông môn bối cảnh. Hơn nữa cũng bởi vì duyên cớ trước kia ăn quá nhiều khổ cực, bị khi dễ, cho nên người này từ trước đến nay thấy tiền mở mắt, chỉ nhận tiền không nhận người, chỉ cần có đủ tài phú, ai cũng có thể thỉnh động hắn.
Tôn Vân Tú cũng gật đầu nói: - Chỉ có điều người này luôn luôn "rồng thần thấy đầu không thấy đuôi", không nghĩ tới Vấn Tình Tông không ngờ đã tìm được hắn, xem ra trả giá cao không nhỏ.
Sắc mặt của Băng Vân cũng nghiêm túc lại, hỏi: - Dương Khai, tin tức này có đúng chứ?
Dương Khai đáp: - Ta cũng nghe hắn nói thôi. Có đúng hay không, tiền bối tự mình hỏi một chút đi.
Khi Dương Khai nói chuyện, đá một đá thẳng tới Phương Minh Huy trên mặt đất, hừ lạnh nói: - Ngồi dậy, giả bộ chết nữa ta cho ngươi chết thật!
Phương Minh Huy nhìn như hôn mê bất tỉnh vừa nghe vậy, cả người kích linh một chút, vội vàng bò dậy, sắc mặt tái nhợt ôm quyền nói: - Bái kiến Băng Vân tiền bối, bái kiến chư vị thần nữ tiền bối. Phương Minh Huy là người của Phương gia ở Song Ngọc Thành, cùng Vấn Tình Tông không có quan hệ gì, chư vị tiền bối minh giám.
Cũng không biết lão ta đã tỉnh lại khi nào, rõ ràng nghe được không ít cuộc nói chuyện trước đó, cho nên mới biết ngồi ở phía trên chính là Băng Vân.
- Cho ngươi nói cái này sao? Cho ngươi nói cái này hả? Dương Khai trên đi tới là một trận quyền đấm cước đá, vừa đánh vừa nói: - Còn dám hồ ngôn loạn ngữ, lập tức bầm thây vạn đoạn.
Phương Minh Huy không tránh khỏi, cực kỳ chính xác bị trúng vài cái, vẻ mặt đưa đám nói: - Đại nhân muốn ta nói gì thì ta sẽ nói cái đó!
Dương Khai hừ nói:
- Băng Vân tiền bối có mấy lời muốn hỏi ngươi, thành thật trả lời, bằng không ngươi chờ coi.
- Dạ dạ dạ! Phương Minh Huy không ngừng gật đầu.
Tuy nói lão ta đã dự liệu được kết quả của mấy tên Phương gia đệ tử khác, nhưng thời khắc này lại ngay cả nửa điểm tâm tư báo thù đều không sinh ra được. Ai bảo thực lực của lão ta thấp kém, người nào làm cho bọn họ chủ động lẫn vào trong đại chiến của hai phái.
Băng Vân nhìn Phương Minh Huy, hỏi:
- Chuyện Nam Môn Đại Quân là thế nào?
Phương Minh Huy vẻ mặt đau khổ nói: - Tiền bối, chuyện này ta cũng không rõ lắm a. Tiểu nhân chỉ nghe người khác nói, Phong Huyền tông chủ... Ừ, lão thất phu kia mời một tên Nam Môn đại sư đến đây, đang nghiên cứu phá trận, ngắn thì nửa tháng, lâu thì một tháng, nhất định có thể phá trận. Đến lúc đó phía ngoài 100 ngàn đệ tử khuynh sào mà vào, đạp Băng Tâm Cốc thành đất bằng phẳng.
- Ngươi biết chỉ có những điều này hả? Băng Vân nhíu mày.
Phương Minh Huy đáp: - Tiền bối minh giám a, thực lực của mấy người Phương gia ta không cao, mặc dù nhất thời hồ đồ đầu phục Vấn Tình Tông, nhưng cũng chỉ là phụ trách tuần tra ở vòng ngoài. Chuyện cơ mật quan trọng bọn ta thật không biết a, cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Băng Tâm Cốc.
Dương Khai nói: - Lúc trước, lão ta còn nói Vấn Tình Tông phát một cái Chiêu Mộ Lệnh, hứa không ít chỗ tốt, chiêu mộ một số võ giả tới dốc sức.
- Chuyện này ta đã biết. Băng Vân gật đầu:
- Nếu không một cái Vấn Tình Tông, làm sao có thể có 100 ngàn đệ tử?
Băng Tâm Cốc đệ tử mới không đủ vạn người mà thôi. Mấy năm này lớn có nhỏ có chiến đấu đánh ngã xuống, cũng tổn thất không ít. Giờ đây đã không được bảy ngàn. Bảy ngàn đối 100 ngàn, chỉ riêng số người này liền khiến người ta tuyệt vọng, đừng nói chi là Vấn Tình Tông còn chiêu mộ không ít cường giả, còn có hai vị Đế Tôn tam tầng cảnh.
Đại trận hộ tông một khi thật sự bị phá, Băng Tâm Cốc coi như xong rồi, đến lúc đó đệ tử có thể trốn ra sinh thiên chỉ sợ không có mấy người.
Thế cục nghiêm trọng, khiến mọi người trong đại điện đều sắc mặt ứ đọng lại.
Các nàng vốn tưởng rằng có đại trận hộ tông ở đó, Vấn Tình Tông cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, giờ này lại hiểu rõ đây chỉ là chỉ theo ý mình mà thôi.
Dương Khai ngẫm nghĩ một lát rồi nói: - Băng Tâm Cốc gặp kiếp nạn này khó khăn, nguyên nhân căn bản vẫn trên người ta, nếu ta ra mặt...
Phong Huyền sở dĩ không tiếc nâng lên hai phái đại chiến, tới Bắc Vực thế cục không để ý, đơn giản chính là muốn vì con trai của mình Phong Khê báo thù rửa hận, mà người giết Phong Khê chính là Dương Khai. Dương Khai cảm thấy, nếu mình chủ động lộ diện, hẳn có thể dẫn dắt người của Vấn Tình Tông rời đi. Đến lúc đó tình thế nguy hiểm của Băng Tâm Cốc cũng liền tự sụp đổ.
- Không thể! Hắn lời còn chưa nói hết, Băng Vân liền lắc đầu.
Đám người An Nhược Vân, Tôn Vân Tú cùng Trưởng Tôn Oánh rối rít lên tiếng khuyên can.
Băng Vân nói: - Tuy nói nguyên nhân gây ra là ngươi, nhưng Vấn Tình Tông hắn đánh Băng Tâm Cốc ta chủ ý cũng không phải một ngày hai ngày. Ngươi cũng biết Vấn Tình Tông Vấn Tình Vô Thượng Công là chuyện gì xảy ra. Đệ tử tu luyện công pháp này trong Vấn Tình Tông không phải số ít. Mà Băng Tâm Cốc ta phần nhiều là nữ đệ tử tư sắc tư chất không tầm thường, đúng là lô đỉnh cao nhất cho công pháp tu luyện của bọn họ. Cho nên cho dù ngươi thật sự ra mặt, Vấn Tình Tông cũng sẽ không dễ dàng dừng tay. Thế cục phát triển trở thành như bây giờ, bọn họ không thể không tiêu diệt Băng Tâm Cốc ta, ngươi ra mặt cũng vô ích.
Bà ta nói cũng có đạo lý, khiến Dương Khai không khỏi khẽ thở dài một tiếng.
Băng Vân đứng lên nói: - Băng Tâm Cốc ta tuy rằng thế đan lực cô, nhưng Vấn Tình Tông muốn diệt tông môn ta cũng là chuyện không phải dễ dàng như vậy. Dương Khai ngươi không cần phải lo lắng, nếu đã tới, vậy cứ ở mấy ngày đi. Tử Vũ, dẫn Dương sư thúc của ngươi đi nghỉ ngơi.
- Dạ! Tử Vũ lên tiếng, nhìn Dương Khai nói: - Dương sư thúc, mời.
Dương Khai gật đầu, biết Băng Vân các nàng còn có chuyện cần thương nghị. Hắn một người ngoài cũng không nên tiếp tục lưu lại, liền theo Tử Vũ đi ra ngoài.
Dọc theo đường bước ra ngoài, phong cảnh bên trong Băng Tâm Cốc tuyệt mỹ mê người, đẹp không sao tả xiết.
Đi một đoạn, Tử Vũ bỗng nhiên hé miệng cười nói: - Mấy năm trước còn là sư huynh, giờ này lại thành sư thúc rồi.
Dương Khai ngẩn ra, nói: - Tử Vũ cô nương nếu không ngại, chúng ta cùng kể về chuyện của mình đi.
Mấy năm trước lúc hai người biết nhau, Dương Khai đúng thật xưng hô với Tử Vũ là sư muội. Giờ đây một câu nói của Băng Vân lại làm cho bối phận của hắn lên một cấp bậc.
Tuy nhiên điều này cũng không kỳ quái, Dương Khai cùng Cơ Dao chung sống, bình bối luận giao. Tử Vũ là vãn bối của Cơ Dao, vậy dĩ nhiên được gọi Dương Khai một tiếng sư thúc.
Tử Vũ lắc đầu nói: - Khó mà làm được, để tổ sư biết, không thể nào không dạy dỗ ta.
Nàng dừng một chút, nói: - Đúng rồi, còn phải cám ơn Dương sư thúc trong Toái Tinh Hải giúp ta bận rộn lớn. Nếu không có sư thúc dẫn đi những người xấu đó, Tử Vũ sợ là không thể thuận lợi tấn thăng như vậy.
- Chuyện nhỏ mà thôi, không cần lo lắng. Dương Khai mỉm cười.
Hai người nói chuyện, liền tới đến một chỗ trong sân nhỏ. Tòa nhà nhỏ tinh xảo thanh lịch. Trong viện một gốc cây cây hồng mai ngạo tuyết lăng sương, một cái đường đá cũng rải thật chỉnh tề.
- Dương sư thúc, tới Băng Tâm Cốc chớ khách khí, nếu có gì phân phó cứ gọi là được rồi. Tử Vũ dẫn Dương Khai vào trong viện mở miệng nói.
- Ừ, ngươi đi giúp đi, ta tự đi được rồi. Dương Khai gật đầu.
Tử Vũ cáo lỗi một tiếng, lúc này mới rời đi.
Dương Khai quay đầu nhìn chung quanh, khi đó mới đẩy cửa mà vào, khoanh chân ngồi tu luyện trên bồ đoàn.