Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 3283: Ông mất cân giò bà thò chai rượu

Chương 3283: Ông mất cân giò bà thò chai rượu


Nên nếu tính ra, mấy vị này còn phải cố gắng cảm tạ Ô Quảng một hồi mới được, không có Ô Quảng đại khai sát giới, bọn họ cũng không có cơ hội thành tựu Vô Thượng Chi Thân.
"Nhưng luôn có cơ hội không phải sao? Chung quy Đại Đế không phải Bất Tử Chi Thân." Thanh Vũ Trúc khẽ mỉm cười, có lẽ nàng thời kì đỉnh cao cũng coi như là mỹ nhân, nụ cười vui tươi, nhưng hình tượng thời khắc này lại hơi không thích hợp lộ ra khuôn mặt tươi cười cho lắm, chỉ vì nó so với khóc càng khó coi hơn, "Ưu thế lớn nhất của ngươi ở chỗ tuổi trẻ."
Dương Khai gật đầu nói: "Tiền bối nói đúng lắm." Hắn tu luyện đến nay mới chừng trăm năm, hơn nữa lấy tư chất của hắn, tu luyện tới Đế Tôn tam tầng cảnh thậm chí khoảng cách nửa bước Đại Đế tuyệt đối không thành vấn đề, tuổi thọ dài lâu, thật đến lúc đó, không hẳn sẽ không có cơ hội đứng trên đỉnh cao.
Thanh Vũ Trúc chầm chậm nói: "Nếu thật sự có một ngày như vậy. . . Ta nói là nếu có một ngày như vậy, ta sẽ nói cho ngươi như nào mới có thể thành tựu Đại Đế."
Dương Khai thân thể rung lên, con ngươi lộ tinh quang, nhìn chằm chằm Thanh Vũ Trúc nói: "Tiền bối biết bí mật thành tựu Đại Đế?"
Đây là vấn đề cho tới nay hắn rất nghi hoặc, hắn cũng chỉ biết muốn thành tựu Đại Đế, phải hiểu rõ thiên địa vĩ lực, cái khác lại hoàn toàn không biết, nhưng Đại Đế cao quý biết bao, dù cho có thể hiểu rõ thiên địa vĩ lực cũng không nhất định có thể thành công, mà bây giờ chỉ mấy câu nói của Thanh Vũ Trúc lại làm cho hắn thấy được vô hạn hi vọng.
Thanh Vũ Trúc nói: "Năm đó nếu ta không bị Ô Quảng ám hại, không hẳn là không có cơ hội, những chuyện tương tự ta từng trải qua một lần, ngươi nói ta có biết hay không."
Dương Khai nhất thời có chút vò đầu bứt tai, lòng ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể sử dụng bạo lực cạy miệng Thanh Vũ Trúc ra, đào ra bí mật, nếu hắn thật có thể hiểu rõ bí mật trở thành Đại Đế, vậy một khi thời cơ đến, hắn nhất định sẽ đi trước người khác một bước.
Nhưng chung quy hắn không phải là loại không có nhân tính như thế, Thanh Vũ Trúc ông mất cân giò bà thò chai rượu, sao hắn lại phải đi tự phạm bản tâm?
Không thể không nói, Thanh Vũ Trúc báo đáp cái này có hơi lớn, tuy rằng nghe tới mờ mịt vô tung, nhưng còn cao quý hơn so với bí bảo kỳ trân.
Hắn cười hì hì nói: "Hiện tại nói cho ta biết không được sao?" Dù biết có hơi không có khả năng lắm, nhưng dù sao cũng phải thử một lần, biết đâu nhân gia thật sự quá mức thiện tâm dốc túi dạy dỗ nữa nha.
Thanh Vũ Trúc chậm rãi lắc đầu: "Thời cơ không tới, nói cho ngươi cũng vô dụng, ngươi vẫn là nên nỗ lực tu luyện đi, cơ hội là cho người có chuẩn bị."
Dương Khai gật gù, không còn cưỡng cầu, bỗng nhiên vẻ mặt nghiêm nghị lại: "Đến lúc đó vãn bối có thể sẽ phải so sánh hơn thua cùng tiền bối, tiền bối không lo lắng chính mình rước lấy cường địch sao?"
Dù cho thật sự xuất hiện cơ hội gì, cơ hội ấy cũng rất xa vời, không thể như trận chiến Toái Tinh Hải lần trước, vị trí Đại Đế lập tức trống đi mấy cái, nhân vật như thế, chết một vị đều là sự tình chấn động thiên địa.
Vì lẽ đó nên dù cho tương lai có xuất hiện cơ hội, khả năng lớn nhất cũng chỉ là xuất hiện một vị trí, Thanh Vũ Trúc này làm như vậy không khác nào tự tạo cường địch cho chính mình, hơn nữa tên địch nhân này sẽ biết tất cả về nàng.
Thanh Vũ Trúc nghe vậy cười nói: "Đại đạo tranh đấu, không phải ngươi chết chính là ta sống, huống chi, ngươi cho rằng đến lúc ấy chỉ có hai người chúng ta sao? Đến lúc đó trong đất trời phàm là người có tư cách đều sẽ có cảm ứng, nên lúc đó ngươi và ta còn có thể liên thủ một, hai."
"Hóa ra tiền bối nghĩ như vậy." Dương Khai lòng nghi ngờ diệt hết, không thể không thừa nhận, nàng nói rất có lý, thật đến lúc ấy, nhóm lão quái vật tiềm tu ẩn giấu bên trong đất trời này chỉ sợ đều sẽ muốn cùng nhau tiến lên, nhiều một người thiếu một người có gì khác nhau đâu, trái lại còn có thể cùng Dương Khai liên thủ ngăn địch, đến thời khắc sống còn lại phân sinh tử.
Nghĩ tới đây, Dương Khai không chần chừ nữa, ôm quyền nói: "Được tiền bối ưu ái, tiểu tử vô cùng cảm kích, nếu đã vậy, hiện tại chúng ta đi ra ngoài đi."
"Làm phiền." Thanh Vũ Trúc nhẹ nhàng gật đầu, tận lực đè nén âm thanh, nhưng vẫn rõ ràng đang run run, có thể thấy được tâm tình nàng kích động cỡ nào.
Dù sao bị vây ở chỗ này vài vạn năm, nếu còn tiếp tục bị vây khốn thêm một thời gian nữa không chừng sẽ hóa thành một đống xương khô.
Dương Khai biết nàng hành động bất tiện, cũng không có câu nệ, trực tiếp đi qua xin lỗi một tiếng, đưa tay bế nàng lên, vừa chạm tay vào, tựa như ôm một đống xương khô, để Dương Khai thổn thức không ngớt.
Cách Đại Đế cũng chỉ nửa bước, càng lưu lạc đến tình cảnh như thế, những năm này đến cùng ngậm bao nhiêu đắng cay a, huống chi nàng còn là một nữ nhân, cũng không biết làm sao lại gây sự với Ô Quảng, còn chưa kịp đi tranh thủ vị trí Đại Đế đã bị ám hại.
Thôi động Pháp tắc không gian, Dương Khai mở ra một con đường, trong nháy mắt lại trở về bên trong thung lũng.
Nồng nặc Thiên Địa linh khí bốn phía vọt tới, Thanh Vũ Trúc càng là không nhịn được rên rỉ một tiếng, ánh mắt vẩn đục lập tức phóng ra hào quang kinh người, bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu năm không có cảm nhận được Thiên Địa linh khí, trong hư không kia, chỉ có vô tận hư vô cùng hỗn độn, nếu nàng không có thần công hộ thể, nhất định không thể kiên trì được nhiều năm như vậy.
Dương Khai rõ ràng cảm giác được thân thể Thanh Vũ Trúc khẽ run, cũng có thể hiểu được tâm tình của nàng, cố ý nói tránh đi: "Nơi đây là Nam vực La Sát Môn, tiền bối chắc là chưa từng nghe qua, nhưng môn phái này mới vừa gặp đại kiếp nạn, cao thủ trong môn tử thương vô số, ta có chút giao tình với một người trong này, nên tới đây đảm nhiệm khách khanh trưởng lão, tận lực che chở một, hai, nếu tiền bối không chê thì tạm thời ở đây tu dưỡng, đợi sau khi thoáng khôi phục lại tính toán sau?"
"Thân này kéo dài hơi tàn, tùy ý là được." Thanh Vũ Trúc đúng là không ngần ngại chút nào, chỉ là tham lam hô hấp lấy không khí bốn phía.
Dương Khai nói: "Tiền bối nếu không ngại, hãy để ta an bài."
"Chờ một chút." Đang lúc Dương Khai muốn rời đi nơi này, Thanh Vũ Trúc bỗng nhiên vỗ vỗ cánh tay của hắn.
Dương Khai không biết ý gì, cũng đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Lúc này ánh bình minh cũng đã lên. Đợi một hồi lâu, ánh sáng ôn hoà mới chậm rãi bao phủ đại địa, Thanh Vũ Trúc ngóng nhìn phương đông, nhớ lại thời gian những ngày ấy, trong mắt vừa đau khổ lại có chút kích động nói: "Không nghĩ tới ta còn có cơ hội nhìn thấy cảnh tượng này."
Dương Khai yên lặng, vốn tưởng rằng nàng có chuyện gì cần xử lý, ai biết cố ý lưu lại chỉ để nhìn mặt trời mọc, chỉ có thể nói mặc kệ sống mấy vạn năm, nữ nhân vẫn là nữ nhân a.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Dương Khai là thật tâm khâm phục nàng, đổi lại là mình bị vây ở kẽ hở hư không mấy vạn năm, dù cho có thủ đoạn bảo vệ tính mạng, chỉ sợ tính cách cũng phải đại biến, điên cuồng lên, nhưng Thanh Vũ Trúc không như vậy, có thể thấy được tâm tính cùng nghị lực cực mạnh của nàng, Dương Khai không nghi ngờ chút nào, chỉ cần cho nàng khôi phục được trình độ đỉnh cao, đến thời điểm đại đạo chi tranh, tự mình có phải là đối thủ hay không, hay là cả đất trời không người là đối thủ của nàng.
Nhưng vậy thì như thế nào? Thanh Vũ Trúc đều không ngại đem bí mật lớn nhất chia sẻ ra, Dương Khai một đại nam nhân sao lại e ngại? Chúng ta người trong võ đạo, tự hiểu rõ chính mình, kiên quyết tiến thủ mới là lẽ phải.
Ngóng nhìn phương đông, Dương Khai trong lòng hào hùng vô hạn, cùng Thanh Vũ Trúc một phen giao lưu, để hắn cảm thấy có chút bức thiết, cơ hội xác thực dành cho người có chuẩn bị, tuy nói cơ hội kia mờ mịt chẳng biết lúc nào mới có thể đến, nhưng trước đó mình phải có tư cách tranh đấu cùng anh hùng thiên hạ mới được, nếu ngay cả tư cách đều không có, dù cho cơ hội tới, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó vụt qua.
Vì lẽ đó thực lực mới là then chốt tất cả, phải đem tu vi tự thân tăng lên mới có tư cách tham gia cạnh tranh.
Bồi tiếp Thanh Vũ Trúc ngắm mặt trời mọc trong chốc lát, Dương Khai liền dẫn nàng về tới La Sát Phong.
Nhiễm Y Nhu cùng Vu Khả Nhân thấy Dương Khai ôm một nữ nhân gầy thành da bọc xương trở về, đều sợ hết hồn, chủ yếu là hình tượng hiện tại của Thanh Vũ Trúc quá mức doạ người, nhưng cũng không dám hỏi nhiều cái gì, được Dương Khai sai sử, cung kính mà đem nữ nhân kia sắp xếp vào trong một gian sương phòng.
Đợi khi hai nữ lui ra, Dương Khai mới nói: "Tiền bối tạm thời ở đây tu dưỡng, như có nhu cầu gì, cứ việc nói cho ta biết."
Thanh Vũ Trúc không chút nào làm ra vẻ nói: "Có thể cho ta mượn chút Nguyên Tinh cùng linh đan hay không? Sau ta sẽ trả lại ngươi."
Với Dương Khai, việc khẩn cấp trước mắt chính là mau chóng tăng cao thực lực, sớm chuẩn bị sẵn sàng, mà Thanh Vũ Trúc tất nhiên là phải nhanh khôi phục thực lực, Dương Khai cũng không biết nàng bị vây mấy vạn năm, tu vi có bị tụt xuống hay không, có lẽ có thể bị giảm, nhưng đại nạn không chết tất có hậu phúc, với nghị lực cùng quyết tâm của nàng, khôi phục lại cũng sẽ không khó khăn.
Nàng nói hào hiệp, Dương Khai cũng không bắt bí, lấy một viên không gian giới trống không, xếp vào mấy triệu Thượng phẩm Nguyên Tinh cùng một ít linh đan cho nàng.
Thanh Vũ Trúc cảm kích cảm ơn.
Ngay lúc Dương Khai vừa đi ra cửa, đụng ngay Đào Oánh Nhược vội vàng chạy tới.
"Trưởng lão." Đào Oánh Nhược vừa chắp tay, ánh mắt liếc nhìn trong điện, hiển nhiên là nhận được một chút tin tức, tới đây xem rõ ngọn ngành.
Dương Khai nói: "Đại Trưởng lão tới thật đúng lúc, có việc cần nói với các ngươi một tiếng."
Đang muốn cùng Đào Oánh Nhược nói tới sự tình của Thanh Vũ Trúc, để Đào Oánh Nhược biết ngày sau Thanh Vũ Trúc sẽ ở bên trong La Sát Môn điều dưỡng, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, liền nghe được Thanh Vũ Trúc truyền âm: "Gọi nàng đi vào một chút."
Dương Khai ngơ ngẩn, mỉm cười nói: "Đại Trưởng lão vào đi thôi, vị tiền bối kia như có chuyện muốn nói với ngươi."
"Tiền bối. . ." Đào Oánh Nhược sợ hãi cả kinh, dưới cái nhìn của nàng, Dương Khai đã là cao cao tại thượng, nhưng có thể khiến Dương Khai xưng là tiền bối, chẳng lẽ người bị hắn mang về kia lại là một vị Đế Tôn tam tầng cảnh?
Nhưng căn cứ Nhiễm Y Nhu cùng Vu Khả Nhân báo cáo, người kia hình như hành động bất tiện, hơn nữa khí tức phù phiếm, cả người càng gầy thành da bọc xương, người như vậy có tài cán gì mà trở thành tiền bối của Dương Khai?
Trong lòng nghĩ như thế, cũng không dám thất lễ, cáo lỗi với Dương Khai một tiếng rồi vội vã đi vào.
Dương Khai cũng ở bên ngoài lẳng lặng chờ đợi.
Nhiễm Y Nhu cùng Vu Khả Nhân đi tới, cùng nhau quỳ rạp xuống bên chân, thấp giọng nói: "Trưởng lão thứ tội." Đều cúi đầu phục tùng, có vẻ rất là điềm đạm đáng yêu.
Dương Khai ngạc nhiên mà cúi đầu nhìn các nàng, tâm tư xoay một cái, thấy buồn cười, đoán chừng có lẽ hai nàng là sợ mình trách cứ việc các nàng mật báo cho Đào Oánh Nhược, nhưng dù không có các nàng, Dương Khai cũng muốn đi tìm gặp Đào Oánh Nhược một chuyến, dù sao nơi này là La Sát Môn, mình thực sự không nên vô duyên vô cớ tùy tiện mang một người tới.
Đỡ các nàng lên, tùy tiện trấn an vài câu mới làm cho các nàng yên tâm.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất