Chương 3376: Thế giới sụp đổ
Lam Huân lời vừa ra khỏi miệng, đám người mới ý thức được, Minh Nguyệt Đại Đế thế mà cũng ở nơi đây.
Đây cũng giống tình báo Dương Khai lấy được, Tinh Thần cung bởi vì nhận được tin tức Minh Nguyệt Đại Đế, mới một đường truy tung đến nơi đây, bọn hắn cũng suy đoán có phải Đại Đế đã tiến nhập thế giới này hay không, hiện tại xem ra, xác thực như vậy, Minh Nguyệt Đại Đế quả nhiên tiến vào nơi này.
Mà dị tượng trăng tròn giữa bầu trời kia chính là chứng minh tốt nhất.
Nói một cách khác, trong vùng thế giới quỷ dị này hội tụ ba vị Đại Đế, mà lại còn đang ra tay đánh nhau. (thực ra là 4 :V)
Có thể khẳng định, Minh Nguyệt Đại Đế cùng Dạ Ảnh Đại Đế là đối địch nhau, về phần Thiết Huyết Đại Đế là đứng bên nào thì cũng khó nói rõ, nhưng khả năng lớn là liên thủ cùng Minh Nguyệt Đại Đế.
Trên trời cao, hắc ám dần xua tan, đang giằng co cùng quang huy trăng tròn kia, sáng tối cùng va chạm, chính là tự thân pháp tắc của hai vị Đại Đế đánh nhau chết sống.
Nếu đơn đả độc đấu, hai vị Đại Đế này ai mạnh ai yếu thật đúng là khó nói, lẫn nhau tương khắc như thủy hỏa, nhưng lúc này lại nhiều thêm Thiết Huyết Đại Đế Chiến Vô Ngân, lấy hai chọi một, không thể nghi ngờ là Dạ Ảnh Đại Đế phải ăn một chút thua thiệt.
Từ dị tượng giữa bầu trời kia liền có thể nhìn ra, hắc ám kia mặc dù uy thế hùng hồn, lại rõ ràng có phần không bằng quang minh chi uy, bị áp chế một chút xíu, ngẫu nhiên truyền đến một tiếng hét dài, thiên địa vì thế mà chấn động.
Bọn người Dương Khai lẳng lặng quan sát, ngoại trừ không tim không phổi Mạc Tiểu Thất cùng biểu lộ ý vị thâm trường Ngọc Như Mộng, mỗi người còn lại đều thần sắc ngưng trọng.
Bởi vì ai cũng không biết, đến cùng là nguyên nhân gì, để ba vị Đại Đế ra tay đánh nhau trong này.
Nếu như chỉ là bởi vì đệ tử hoặc là hậu nhân của mình bị bắt cũng không đến mức náo thành dạng này, dù sao Đại Đế khai chiến không phải việc nhỏ, vô cùng có khả năng làm cho cả Tinh Giới cũng vì đó chấn động, mà mấy người Lam Huân cùng Lâm Vận Nhi cũng không có chịu bất cứ thương tổn gì, chỉ là bị vây ở thế giới này mà thôi.
Dư ba lượn lờ, khuếch tán tận tới mỗi ngóc ngách thế giới này, không gian tạo nên từng tầng từng tầng gợn sóng, trở nên càng ngày càng không ổn định.
Dương Khai hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Chúng ta cần phải đi."
Lam Huân lấy lại tinh thần, đem ánh mắt thu hồi, nhìn qua Dương Khai nói: "Thế nhưng chúng ta nên đi hướng nào?"
Dương Khai nào biết được cái này, chỉ có thể nhìn Cao Chiêm: "Cao huynh, có phải nên lên một quẻ rồi hay không?"
Vừa rồi Dương Khai thế nhưng là được chứng kiến bản sự Cao Chiêm, ngay cả hướng đi của Ngọc Như Mộng hắn cũng có thể tính ra, tính cái lối ra chắc không khó lắm a?
Lại không ngờ Cao Chiêm chỉ chậm rãi lắc đầu: "Bất lực!"
Dương Khai lại nhìn về phía Ngọc Như Mộng, Cao Chiêm không trông cậy được, cũng chỉ có thể trông cậy vào nữ nhân này, nàng dường như biết chút ít gì, nhưng vô luận Dương Khai hỏi thăm thế nào, nàng cũng không trả lời.
Bốn mắt nhìn nhau, Ngọc Như Mộng thản nhiên nói: "Dương huynh nhìn ta làm cái gì? Thi Tình cũng không biết cái này."
Tiện tỳ a! Dương Khai dám khẳng định nàng tuyệt đối biết, còn dám nghĩ mình là Lý Thi Tình quan danh đường hoàng nói ra những lời này, tức giận, thật muốn xé rách tấm ngụy trang của nàng luôn trong này, trầm giọng nói: "Chúng ta khả năng sẽ chết ở chỗ này, nếu như ngươi biết cái gì, còn xin nhất định phải nói cho ta biết."
Ngọc Như Mộng chậm rãi lắc đầu: "Dương huynh nói đùa, Thi Tình trước đây một mực ngủ mê, đến khi ngươi tới mới được tỉnh lại, đối với chỗ này thật hoàn toàn không biết gì cả."
Lam Huân nói: "Dương sư huynh đừng làm khó dễ Lý sư tỷ, nàng xác thực không biết."
Ngươi bị nàng lừa a! Dương Khai trong lòng gầm thét, nữ nhân này không phải Lý Thi Tình ngươi biết!
Nhưng việc đã đến nước này, Dương Khai cũng không thể làm gì được, chỉ có thể nói: "Vậy phải xem vận khí chúng ta như thế nào, vận khí tốt khả năng có thể sống rời khỏi nơi đây, vận khí không tốt. . ." Dừng một chút nói: "Thì mọi người cùng chết trong này đi."
Sau khi nói xong, hung tợn trừng mắt với Ngọc Như Mộng, Ngọc Như Mộng ngoảnh mặt làm ngơ, trong đôi mắt lại hiện lên một tia ranh mãnh.
Chiến đấu càng kịch liệt, ba vị Đại Đế dường như từ khi vừa ra tay liền triển khai toàn bộ thực lực, không có chút giữ lại nào, để thế giới này càng có dấu hiệu muốn sụp đổ.
Đám người không dám ở nguyên địa lâu, chỉ có thể tiếp tục tiến lên.
Không bao lâu, Dương Khai bỗng nhiên thần sắc khẽ động, ngẩng đầu nhìn phía trước.
"Thế nào?" Lam Huân hỏi, nàng đã nhận ra Dương Khai có chút dị thường.
"Có người!" Dương Khai trả lời, thần niệm cảm giác một chút, "Là người Tinh Thần cung."
"Tiết trưởng lão?" Lam Huân thần sắc chấn động.
Dương Khai gật gật đầu, dưới chân tăng tốc, bay tới hướng bên đó.
Đám người bên kia hiển nhiên cũng đã nhận ra bên này, cũng chạy đến bên này, một lát sau, song phương đụng mặt.
"Công chúa điện hạ!" Tiết Chính Mậu sau khi nhìn thấy Lam Huân, một mặt vui mừng, liền vội vàng tiến lên, ân cần hỏi han, điều tra xem nàng có vết tích thụ thương hay không, xác định nàng bình yên vô sự, lúc này mới yên lòng lại.
Tiêu Vũ Dương đi đến bên cạnh Dương Khai nói: "Ngươi làm sao tìm được bọn họ?"
Dương Khai cau mày nói: "Không biết là ai dẫn ta tới. Bọn hắn trước đây hẳn là trúng bí thuật gì, cho nên một mực ngủ mê không tỉnh."
"Có người dẫn ngươi tới?" Tiêu Vũ Dương nghe vậy ngạc nhiên.
Dương Khai gật đầu nói: "Bây giờ nghĩ lại, người dẫn ta qua hoặc là Minh Nguyệt đại nhân, hoặc là Thiết Huyết đại nhân! Nếu không ta cũng sẽ không thuận lợi tìm tới bọn hắn như vậy."
Tiêu Vũ Dương nghe vậy trầm ngâm một chút, gật đầu nói: "Nói có lý."
Hẳn là Minh Nguyệt Đại Đế hoặc là Thiết Huyết Đại Đế phát hiện vị trí bọn người Lam Huân, nhưng có chuyện quan trọng khác tại thân, không tiện mang những bọn tiểu bối này theo trên người, liền dẫn Dương Khai tới, giao chuyện này cho hắn.
"Tiêu trưởng lão, còn có một chuyện khác cần cáo tri chư vị." Dương Khai thần sắc bỗng nhiên nghiêm lại.
"Cái gì?" Tiêu Vũ Dương cùng những người khác cùng quay đầu trông lại.
Dương Khai môi rung rung mấy lần, cuối cùng mở miệng nói: "Chúng ta nên mau chóng tìm phương pháp rời khỏi nơi này, nếu như ta đoán không lầm, mấy vị đại nhân kia lại tiếp tục đánh như vậy, thế giới này sẽ phải hỏng mất."
Nguyên lai là cái này, Tiêu Vũ Dương bật cười, việc này Dương Khai không nói bọn hắn cũng đã nhận ra.
Tiết Chính Mậu nói: "Chúng ta cũng vẫn luôn tìm kiếm lối ra, đáng tiếc không thu hoạch được gì, các ngươi bên này có manh mối gì?"
Dương Khai chậm rãi lắc đầu.
Cái này khiến đám người không khỏi thần sắc ảm đạm, bọn hắn cũng không có phát hiện gì, Dương Khai bên này cũng không có manh mối, vậy làm sao ra ngoài?
Tiêu Vũ Dương nói: "Ngươi đã tinh thông Không Gian pháp tắc, chẳng lẽ không thể xé rách không gian nơi đây, mở ra một cái cửa ra sao?"
Dương Khai lắc đầu nói: "Làm không được, đây dù sao cũng là một cái tiểu thiên địa độc lập, có pháp tắc cùng giới bích riêng của mình, bằng vào tạo nghệ trên lực lượng không gian bây giờ của ta, là không có cách nào xé rách giới bích thiên địa này, dù xé rách ra được, cũng chỉ có thể tiến về một nơi khác mà thôi, không thể xác định sẽ trở lại Tinh Giới."
Tiết Chính Mậu nói: "Nếu như thế, vậy cũng chỉ có thể chậm rãi tìm, chúng ta nếu có thể tiến đến, vậy dĩ nhiên có thể ra ngoài." Ngẩng đầu quan sát bầu trời, thanh âm ngưng trọng nói: "Hi vọng tới kịp."
Vung tay lên: "Đi."
Một đám người vội vàng đuổi theo.
Cũng không biết là vô tình hay là cố ý, Ngọc Như Mộng đi phía sau cùng, sánh vai cùng Dương Khai bay ra.
Bên tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm của nàng: "Ngươi vừa rồi muốn nói thật về ta sao?"
Dương Khai liếc mắt nhìn lại: "Đúng thì sao?"
Ngọc Như Mộng khóe mắt khẽ cong, nở nụ cười: "Vậy vì sao không làm?"
"Liên quan gì đến ngươi!" Dương Khai oán hận trả lời.
"Liền biết ngươi không nỡ." Ngọc Như Mộng cười càng vui vẻ hơn.
Dương Khai hừ lạnh một tiếng: "Bây giờ sinh tử chưa biết, nói ra cũng không có ý nghĩa gì, nếu là có thể tìm tới lối ra rồi đi ra ngoài, ta nhất định đem chân tướng ra cáo chúng, ngươi chờ chịu chết đi."
Ngọc Như Mộng nói: "Vậy đến lúc đó ngươi cũng không nên thương tâm."
"Ngươi xuân thu đại mộng đi thôi." Dương Khai giận, đột nhiên tăng tốc, lập tức đem nàng hất ra.
Nhìn chăm chú bóng lưng hắn, Ngọc Như Mộng trong mắt lóe lên mỉm cười, không nhanh không chậm theo ở phía sau.
Thời gian trôi qua, một ngày một đêm sau, tâm tình mọi người đều trở nên nôn nóng bất an, chỉ vì tìm thời gian dài như vậy, vẫn không tìm được lối ra.
Mà ba vị Đại Đế chiến đấu cũng đã kéo dài suốt một ngày một đêm, để toàn bộ thế giới này long trời lở đất, không gian bên trong khắp nơi đều là kẽ hở hư không.
Dương Khai dẫn đường phía trước, chỉ vì nếu không có hắn dẫn, bất kỳ người nào đều không dám phi hành lung tung trong môi trường này, không cẩn thận sẽ xông vào trong khe hẹp hư không, hoặc là bị kẽ hở nhỏ bé vô hình cắt qua thân thể, chết oan chết uổng.
Một đoạn thời khắc, giữa thiên địa bỗng nhiên chói sáng lên hào quang.
Tất cả mọi người không tự chủ được mà ngừng bộ pháp, ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy phía trên thiên khung kia, tấm màn đen to lớn cùng hào quang trăng tròn đụng vào nhau, lẫn nhau trừ khử vô hình, cùng lúc đó, từng đợt tiếng vang ầm ầm truyền đến, điếc tai phát hội.
Đại địa rạn nứt ra từng đạo to lớn vô cùng, giống như khe rãnh, hư không cũng giống như một tấm gương bị đánh nát, từng vết nứt điên cuồng lan tràn ra bốn phía, sông lớn ngược dòng, dãy núi phân giải.
"Không tốt!" Tiêu Vũ Dương la thất thanh.
Suy đoán trước đó thành sự thật, mảnh thế giới này không chịu nổi ba vị Đại Đế kịch liệt giao phong, nhất định sẽ hỏng mất, mà tất cả dị tượng này đều chẳng qua là bắt đầu mà thôi.
"Tất cả tới đây!" Tiết Chính Mậu hét lớn, lúc này cũng không có công phu đi tìm kiếm cửa ra gì nữa, chỉ có thể cố thủ nguyên địa, tập trung nhân lực đối kháng lại thiên địa chi uy này, có lẽ còn có thể kéo dài thêm một lúc, nếu không nhất định chỉ có một con đường chết.
Mọi người cũng đều ý thức được điểm này, cùng nhau hội tụ lại bên cạnh hắn, Đế Nguyên phun trào, mười mấy 20 người cùng một chỗ hành động, cố gắng duy trì an ổn vị trí đang đứng, không để cho vài chục trượng xung quanh này bị ảnh hưởng đến.
Dương Khai quay đầu nhìn lại Ngọc Như Mộng, ánh mắt phun lửa, truyền âm nói: "Ngươi có phải muốn mọi người chết ở chỗ này mới vui vẻ hay không?"
Ngọc Như Mộng phong khinh vân đạm trả lời: "Người khác chết sống, có liên can gì với ta? Về phần ngươi, thân phụ Không Gian pháp tắc, ngươi sẽ chết trong này sao?"
"Tiện nhân!" Dương Khai giận mắng.
Ngọc Như Mộng ngây ngốc một chút, sau đó cắn răng nói: "Ngươi gọi ta là gì?"
"Ngươi, là, cái, tiện, nhân!" Dương Khai gằn từng chữ đáp lại.
Long tộc Nhị trưởng lão hắn cũng còn mắng thẳng mặt, một Ngọc Như Mộng lại coi là cái gì?