Chương 3534: Mười hai Ma Thánh
Đại Thiên Thế Giới, không thiếu cái lạ, trên đời này luôn luôn có một số chuyện để người ta không thể tưởng tượng.
Dương Khai dời ánh mắt, chỉ vào một vị Ma Thánh khác hỏi: “Đây là ai?”
Tuy chỉ quan sát tình huống bên kia qua một cái gương, nhưng vị Ma Thánh này lại vẫn là bắt mắt nhất, cũng không phải bề ngoài của hắn có đặc thù gì, mà là hắn cho người ta một loại cảm giác không thể nào bỏ qua, Dương Khai liếc qua cái cũng cảm giác thằng này không dễ chọc.
Ba Nhã thần sắc cũng là ngưng túc đến cực điểm, chăm chú phân biệt, mở miệng nói: “Nếu như không nhìn lầm, vị này hẳn là đệ nhất Ma Thánh, Hoang Vô Cực đại nhân.”
“Đệ nhất Ma Thánh?” Dương Khai kinh ngạc, “Mười hai Ma Thánh cũng có bài danh cao thấp?”
Thời gian hắn đến Ma vực cũng không ngắn, lại chưa từng nghe nói qua loại chuyện này, cũng không biết Ngọc Như Mộng bài danh bao nhiêu, Bắc Ly Mạch lại bài danh bao nhiêu.
Ba Nhã bật cười lắc đầu: “Ma Thánh khác cũng không có bài danh cao thấp, nhưng Hoang Vô Cực đại nhân lại được công nhận là đệ nhất Ma Thánh!”
“Thực lực của hắn mạnh nhất?”
“Cũng là lão Ma Thánh có tư cách nhất.” Ba Nhã gật đầu.
Dương Khai chăm chú quan sát hắn, nhớ kỹ khuôn mặt thằng này, lại hỏi: “Hắn là chủng tộc nào?”
“Lực Ma!”
troidu, Dương Khai âm thầm đau răng, Lực Ma sở trường vốn là dùng lực lượng, đây còn là thực lực mạnh nhất, lại là lão đại có tư cách nhất, như vậy thực lực chỉ sợ đã đến một loại trình độ khó có thể tưởng tượng, không biết Tinh Giới có ai có thể chống lại hắn. (Chiến Vô Ngân!)
Sau đó, Ba Nhã chỉ điểm một phen, Dương Khai nhớ rõ từng vị Ma Thánh, kỳ thật Ba Nhã cũng chưa bao giờ gặp qua những Ma Thánh này, chỉ là đặc thù chủng tộc quá rõ ràng, đại danh của rất nhiều Ma Thánh cũng là lưu truyền rộng rãi, Ba Nhã chỉ cần căn cứ theo đặc thù của bọn hắn là dò ra được.
Viêm Ma Xích Diễm, Vũ Ma Phù Du, Thạch Ma Vô Nhân Khảm, Ảnh Ma Vô Hoa, Thi Ma Tổ Liêu, Cốt Ma Thương Mông, Sa Ma U Cầu...
Lại tính cả Mị Ma Ngọc Như Mộng, Tuyết Ma Bắc Ly Mạch, Hồng Ma Hỏa Bốc cùng Huyết Ma Huyết Lệ, Lực Ma Hoang Vô Cực, đây là mười hai Ma Thánh đứng tại đỉnh phong nhất Ma vực, không sót một ai, toàn bộ đều ở đây, mà chủng tộc của mười hai vị Ma Thánh, ngoại trừ Hỏa Bốc, đều là tộc loại cường đại nhất Ma Vực.
Ngưng mắt nhìn cảnh tượng trong gương, Dương Khai nín thở.
Giống như yên lặng trước bão táp, nơi rất xa trên chiến trường, Minh Nguyệt lẻ loi một mình, giằng co cùng mười hai Ma Thánh, thần tình lạnh nhạt, tám phong bất động, rất nhiều Ma Thánh dường như cũng không có ý muốn động thủ trước, mặc dù trên nhân số bọn hắn chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, cũng có lòng tin đem Minh Nguyệt vĩnh viễn lưu lại đây, nhưng Minh Nguyệt liều chết phản kháng, chưa hẳn không cơ hội trọng thương một hai người trong số bọn hắn, vạn nhất còn bị hắn đồng quy vu tận.
Cho nên nhóm Ma Thánh mặc dù chiếm ưu, lại không có một ai ra tay trước. Huống chi, tính toán của bọn hắn cũng không phải phải lập tức chém giết Minh Nguyệt, mà là tận khả năng tiêu hao lực lượng của hắn, làm hậu, chế tạo cơ hội cho nhóm Bán Thánh đánh chết.
Ở giữa thiên địa, một mảnh yên tĩnh, ngay cả hô hấp đều không ra tiếng.
Giằng co như vậy trọn vẹn mấy ngày mấy đêm, Đại Đế cùng nhóm Ma Thánh phảng phất là một bộ Vĩnh Hằng họa quyển trong thiên địa này, vẫn không nhúc nhích, để cho Dương Khai xem mà lòng nóng như lửa đốt.
Mặc dù không tại bên trong chiến trường, nhưng Dương Khai cũng biết càng là kéo dài, cơ hội Minh Nguyệt chạy trốn lại càng nhỏ, tuy nói giằng co được vài ngày, nhưng mấy ngày nay Minh Nguyệt căn bản không thể khôi phục, mười hai Ma Thánh tuyệt đối đều tập trung khí cơ trên người hắn, chỉ cần hắn hơi chút lộ ra sơ hở, liền lập tức nghênh đón công kích như vũ bão, hắn nhất định phải thời thời khắc khắc tập trung tinh thần, mới có thể ứng đối khốn cục như vậy, dưới tình huống như này, tinh khí thần của hắn bao giờ cũng không ngừng tiêu hao, làm sao có thể khôi phục được?
Ngay cả Dương Khai ở ngoài đứng xem đều minh bạch đạo lý rõ ràng như vậy, thân ở trong vòng xoáy trung tâm, Minh Nguyệt sao không biết? Muốn phá cục, Minh Nguyệt nhất định phải mạo hiểm làm, mới có thể có một đường sinh cơ, cứ giằng co như vậy mãi, tình cảnh của hắn chỉ càng ngày càng không ổn.
Chợt, Minh Nguyệt bắt đầu chuyển động, chậm rãi nâng lên một tay, dựng thẳng chưởng trước ngực, bấm pháp quyết, bên ngoài thân lập tức bịt kín bởi một tầng hào quang nhu hòa.
Mà ngay lúc hắn có động tác, toàn bộ các Ma Thánh cũng đều là thần sắc tề động, trong cơ thể mỗi người đều ma khí trùng thiên.
Trên mặt kính, Huyết Lệ nhoáng một cái, hóa thành một đạo huyết quang giết tới Minh Nguyệt. Huyết quang chớp mắt đã tới, bỗng hóa thành một Huyết Võng, hướng vào đầu Minh Nguyệt mà chụp xuống.
Minh Nguyệt tay kia nắm chặt trong hư không, một thanh trường kiếm do ánh trăng ngưng tụ thành liền nắm ở lòng bàn tay, nhìn cũng không nhìn, một kiếm cắt tới.
Huyết Võng một phân thành hai, xẹt qua bên cạnh Minh Nguyệt, một lần nữa ngưng tụ ra thân ảnh Huyết Lệ, há miệng nhổ tới Minh Nguyệt một chùm huyết vụ.
Minh Nguyệt không rảnh chú ý hắn, sau lưng xuất hiện một vòng trăng tròn, dần bay lên trên đỉnh đầu, ánh trăng phổ chiếu, huyết vụ nhanh chóng bốc hơi, cùng lúc đó, hắn đã kiếm ra như rồng, nguyệt kiếm hóa thành một mảnh Kiếm Vũ.
Từng đoàn từng đoàn tiểu cầu đỏ thẫm đã bay tới trước mặt, Hỏa Bốc thừa dịp Huyết Lệ dây dưa đã đánh lén đến, Dương Khai thấy rõ, nguyên một đám tiểu cầu đỏ thẫm kia là do Hỏa Bốc từ xa đánh ra, tốc độ nhanh vô cùng.
Võng kiếm cùng tiểu cầu đỏ thẫm va chạm thành một khối, lập tức phát ra ầm ầm nổ mạnh, tiểu cầu bạo liệt ra, trông như một đám Hồng Ma tự bạo, hào quang trùng thiên bao phủ Minh Nguyệt.
Hưu hưu hưu...
Ba đạo quang mang xếp theo hình tam giác, từ phương xa phóng tới, Vũ Ma Phù Du thi triển Vô Thượng tiễn thuật.
Một Cốt ma toàn thân là xương khô, cao lớn vô cùng từ phía dưới tới gần, lúc tới gần, hàm răng đóng mở, phát ra tiếng vang răng rắc xoạt.
Bão cát lên, Ảnh Ma đã ẩn nấp thân hình của mình, trên người Thạch Ma nổi lên đá sáng bóng, đi đầu xông vào trước nhất, dùng phòng ngự cường hãn của bản thân làm khiên, ngăn lại Minh Nguyệt vạn trượng Nguyệt Hoa.
Gió lạnh gào thét, bông tuyết bay múa, mỗi một mảnh bông tuyết đều là một lưỡi dao sắc bén, dưới cuồng phong tàn sát bừa bãi, xoáy như vũ bão, một bên khác càng có ánh lửa trùng thiên ấn chiếu thiên địa, Viêm Ma Xích Diễm quanh thân Liệt Diễm đốt cháy.
......
Dưới một chiêu của Minh Nguyệt, mười hai Ma Thánh đều cùng xuất thủ, xa xôi trên chiến trường, chỉ một thoáng lại long tranh hổ đấu.
Cảnh sắc bên trên mặt kính lắc lư lợi hại, các loại hào quang tràn ngập trong đó, liên tiếp từng tiếng vang bạo liệt đinh tai nhức óc.
Dương Khai đã thấy không rõ thế cục bên kia như thế nào, hai tay cầm chặt ma kính, mặt sắc mặt ngưng trọng đến đáng sợ.
Ba Nhã tò mò quay đầu nhìn hắn, nghĩ nghĩ, trấn an nói: “Mười hai vị đại nhân đều ở bên kia, Thánh Tôn nhất định sẽ không có chuyện gì, Đại Vương không cần lo lắng quá mức.”
Dương Khai trầm mặc không nói, hắn lo lắng không phải Ngọc Như Mộng, hắn lo lắng chính là Minh Nguyệt!
Lúc trước nhóm Ma Thánh có thể đánh Minh Nguyệt thành trọng thương, vây ở Trụ Thiên đại lục, hôm nay tự nhiên cũng có thể, hơn nữa, so với ngày đó, đội hình hôm nay còn cường đại hơn, tình cảnh Minh Nguyệt thật là khiến người lo lắng.
Chiến đấu vừa mới bắt đầu liền không có dấu hiệu đình chỉ, ngẫu nhiên, cảnh sắc trong ma kính hơi ngừng lại, Dương Khai mới có thể chứng kiến một ít tình huống mơ hồ.
Đều không ngoại lệ, đều là Minh Nguyệt bị vây công, giật gấu vá vai, tình huống một lần nghiêm trọng hơn một lần.
Lấy ít địch nhiều, có thể làm được đến loại trình độ này đã là cực kỳ khó được, nhưng dù là liều chết, lại có bao nhiêu sinh cơ?
Trong lòng Dương Khai đang liên tục tính lấy thực lực của mình, nếu mình xông lên có thể giúp được cái gì,nhưng lại để cho Dương Khai cảm thấy nản lòng thoái chí, hắn đem toàn bộ át chủ bài ra, chỉ sợ cũng chưa thể tiếp cận chiến trường bên kia!
Móng tay đã cắm sâu vào trong thịt, máu tươi nhuộm hồng cả ma kính, sắc mặt dữ tợn như muốn ăn thịt người.
Bọn người Ba Nhã cũng đều cảm nhận được tâm tình ác liệt của Dương Khai, đều im lặng là vàng, không có đứa nào dám mở miệng quấy rầy. :V
Thời gian chậm rãi trôi qua, Ngọc Như Mộng ngẫu nhiên gián đoạn công kích, Dương Khai mới có thể qua ma kính chứng kiến một chút tình huống chiến trường, Minh Nguyệt sớm đã toàn thân đẫm máu, vết thương chồng chất, sắc mặt trắng như tờ giấy, mặc dù không đích thân tới, Dương Khai cũng có thể cảm nhận được uy năng bí thuật thần thông Minh Nguyệt thi triển ra không lớn bằng lúc trước.
Trái lại, những Ma Thánh kia ứng đối càng nhẹ nhàng như thường, thiên phú thần thông của mười hai Ma Thánh tất cả không giống nhau, phối hợp hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, mỗi thời mỗi khắc đều có hai ba vị vây tụ bên cạnh Minh Nguyệt tạo quấy nhiễu, tiếp theo do những Ma Thánh tinh thông công kích từ xa ra tay đả thương, huyết rơi vãi trời cao.
Càng có Ảnh Ma Ma Thánh Vô Hoa xuất quỷ nhập thần, mỗi lần đều có thể tại thời điểm Minh Nguyệt không thể nào phòng bị mà lộ ra thân ảnh, lưu lại vết thương trên người hắn.
Vòng trăng tròn treo ở sau đầu Minh Nguyệt đã đục ngầu mờ nhạt, rốt cuộc đã không thể tách ra hào quang như trước đó.
Thiên địa nứt vỡ, trong hư không hiện ra từng đạo vết rách lớn vô cùng, như thiên địa vỡ ra miệng rộng, đùa cợt con sâu cái kiến vô năng.
Cũng không biết qua bao lâu, bên trong chiến trường vô cùng hỗn loạn kia, Minh Nguyệt bỗng ha ha cười khẽ một tiếng, thanh âm không lớn lại truyền khắp nơi: “Được chư vị Thánh Tôn coi trọng như thế, khuynh sào mà chống đỡ, Minh Nguyệt rất cảm thấy vinh hạnh, là táng thân nơi đây cũng không tiếc, chỉ là... Mạng Minh Nguyệt ta cũng không phải chư vị muốn lấy là có thể lấy!”
Dứt lời, một đoàn hào quang tràn ngập thiên địa, để cho mặt ma kính đều chỉ có một màu trắng rừng rực, ngay sau đó, khí tức khiếp người từ nơi cực kỳ xa xôi truyền tới, quét ngang tứ cực.
Dương Khai ngẩng đầu hướng lại bên kia, sắc mặt tái nhợt, cả người càng là lung lay sắp đổ.
Minh Nguyệt đây là bị bức đến bước đường cùng, muốn tự bạo sao?
Một vị Đại Đế, nếu không thật sự bị bất đắc dĩ, sẽ không kiên quyết lựa chọn phương thức như thế chấm dứt tánh mạng của mình, lúc này, Dương Khai chỉ cảm thấy có người nắm lấy trái tim của mình, nặng nề đến không thở nổi.