Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 3539: Đại Đế vẫn

Chương 3539: Đại Đế vẫn


Thân là Huyết Ma Bán Thánh, Nguyệt Tang tinh thông am hiểu nhất tự nhiên là đủ loại bí thuật Huyết tộc, nhưng hôm nay hắn không dám tùy tiện thi triển, bởi vì vô luận hắn thi triển ra bí thuật gì, pháp thân đều có thể dùng Phệ Thiên chiến pháp nuốt sạch, thi triển ra, lại càng để cho tình cảnh của hắn không ổn.
Chết tiệt, rõ ràng là phục kích không sơ hở tý nào, sao lại thành ra thế này.
Hắn bao giờ cũng muốn thoát khốn, nhưng bí bảo này có lực lượng trấn áp khó có thể tưởng tượng, lại có pháp thân cản tay, hắn căn bản không cách nào được toại nguyện, để cho một tên chỉ là Trung phẩm Ma Vương vây khốn hắn thời gian dài như vậy, quả thực chính là sỉ nhục.
Đúng lúc này, Nguyệt Tang bỗng lần nữa cảm giác được khí tức một mực trấn áp bốn phía lộ ra một sơ hở, hắn vui mừng quá đỗi, mặc dù không biết tại sao Dương Khai lại ngay lúc này phạm phải trí mạng sai lầm, Nguyệt Tang đoán chừng hắn cũng đến cực hạn rồi, dù sao tu vi đối phương còn tại đó, có thể kiên trì thời gian dài như vậy đã là khó được.
Không chút do dự, Nguyệt Tang phun sương mù, không tiếc hao tổn bổn mạng tinh huyết cũng phải tách ra khỏi Pháp thân, thừa cơ hội cả người hóa thành một đạo huyết quang phóng tới lỗ hổng ra ngoài.
Pháp thân không chặn kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn chạy ra khỏi Sơn Hà Chung.
Cùng lúc đó, Dương Khai quay đầu ra một hướng khác.
Vừa rồi, trong nháy mắt đó, hắn bỗng có một loại cảm giác tim đập nhanh, giống như có chuyện cực kỳ đáng sợ gì đã xảy ra, chính là vì một khắc tim đập nhanh này, mới khiến cho hắn hơi dừng lại, lộ ra sơ hở để cho Nguyệt Tang thoát khốn.
Bản năng Dương Khai cảm thấy hẳn là Minh Nguyệt đã xảy ra chuyện. Bởi đã không còn cảm thấy khí tức Minh Nguyệt!
Mặc dù hắn một mực bị vây trong huyết quang đại trận, nhưng khí tức Đại Đế vẫn có thể hơi chút cảm giác, nhưng
ngay vừa rồi, khí tức đó đã không còn, triệt để chôn vùi trong cảm giác của hắn.
Nguyệt Tang thoát khốn lại để cho hắn vội vàng hoàn hồn, nhưng lúc này cũng đã là vu sự vô bổ, lập tức, Dương Khai phẫn nộ tột đỉnh.
Phản kích trong tưởng tượng không có xảy ra, cũng không thấy bóng dáng Nguyệt Tang, hắn đã triệt để biến mất trong biển máu, không biết là đào tẩu hay là ẩn nấp.
Huyết Hải phiên cổn, co rút lại về một hướng.
Cùng lúc đó, Nguyệt Tang mượn nhờ Huyết Hải yểm hộ hướng bỏ chạy, sắc mặt oán độc cắn răng mắng gì đó, hắn đường đường một Huyết Ma Bán Thánh, đi phục kích một tên trung phẩm Ma vương, cuối cùng lại rơi xuống tình cảnh như vậy, oán hận trong lòng quả thực tột đỉnh, kiêng kị pháp thân cường đại, hắn không còn dám quay lại đối phó Dương Khai nữa, thầm nghĩ tranh thủ thời gian trốn càng xa càng tốt, miễn cho lại bị Dương Khai dùng Sơn Hà Chung vây khốn, thêm một lần như vậy nữa, mạng của hắn có thể sẽ phải để lại đây rồi.
Có huyết quang đại trận yểm hộ, hắn tin mình chạy được, về phần Dương Khai, cũng chỉ có thể sau này rồi nói.
Một đám hào quang sáng ngời xé rách Vô Biên Huyết Hải, một thanh Nguyệt Hoa trường kiếm chém tới, lặng yên không một tiếng động.
Vốn là trọng thương tại thân, Nguyệt Tang biểu lộ trên mặt lập tức triệt để cứng lại.
...
Trong Huyết Hải, Dương Khai thu hồi Sơn Hà Chung, còn không đợi hắn thở một hơi, bên tai chợt nghe pháp thân kinh hãi thét một tiếng: “Cẩn thận!”
Cùng lúc đó, một cảm giác sởn hết cả gai ốc lan tràn toàn thân, Dương Khai trợn tròn mắt, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nguyệt Tang chính đang vẻ mặt âm lãnh vọt tới mình, sát cơ tràn trề.
Không chút do dự, Dương Khai một quyền đảo ra phía trước, quyền phong đến, hư không nứt vỡ.
Ngoài dự kiến, ngay khi Dương Khai đánh ra một quyền này, vừa bổ nhào tới trước mặt mình, Nguyệt Tang lại không chút phản kháng, ngược lại còn mở ra hai tay chủ động nghênh đón, trên mặt còn lộ ra một nụ cười như trút được gánh nặng, sát cơ vốn gần như ngưng thành thật chất kia cũng tan thành mây khói.
Dương Khai trái tim mạnh co rút lại, bản năng cảm giác có chút không đúng, nhưng muốn thu tay lại đã không còn kịp rồi.
Răng rắc một thanh âm vang lên, nắm đấm kia trực tiếp xuyên qua ngực Nguyệt Tang, quyền kình bạo phát, lồng ngực bị tạc ra một lỗ thủng, quyền kình ăn mòn vào cơ thể, khiến cho huyết nhục kinh mạch hắn triệt để nát bấy.
Dương Khai biểu lộ ngốc trệ, không có chút phấn chấn nào, ngược lại có cảm giác đau đớn khó tả, như có một bàn tay vô hình nắm lấy trái tim, như thứ bị oanh toái chính là thân thể mình.
Mình, giống như, làm sai cái gì...
Bốn mắt nhìn nhau, Nguyệt Tang thần sắc ôn hòa, nhẹ nhàng nói: “Tất cả, đều giao cho ngươi.”
Dứt lời, dung mạo Nguyệt Tang vặn vẹo, hóa thành bộ dáng Minh Nguyệt, vết thương đầy người, toàn thân đẫm máu...
“Đại nhân!” Dương Khai cắn răng quát khẽ “Ngươi tại sao... Tại sao...”
Một màn trước mắt này khiến hắn không thể nào tiếp nhận, Minh Nguyệt Đại Đế lại do chính tay hắn kết thúc! Đầu óc một mảnh hỗn loạn, gần như không thể suy nghĩ.
Một quyền kia đã nổ nát sinh cơ Minh Nguyệt, hắn không còn khả năng sống nữa.
Hắn muốn giết rõ ràng là Nguyệt Tang, nhưng....
Một vị Đại Đế, muốn lừa gạt cảm giác mình, để mình nghĩ lầm thấy được Nguyệt Tang, có lẽ không khó làm, sát cơ kia, cũng là mấu chốt để bức bách Dương Khai quyết đoán ra tay.
“Đây là ta hi vọng chứng kiến, toàn bộ Tinh Giới đều cảm tạ ngươi!” Minh Nguyệt hiển nhiên hiểu rõ tâm tình lúc này của Dương Khai, giơ tay lên, bắt lấy cổ tay Dương Khai, nhìn thẳng vào hắn, thấm thía nói: “Cho nên ngàn vạn không cần phải có cảm giác chịu tội.”
Giờ phút này Dương Khai căn bản không nghe được Minh Nguyệt đang nói cái gì, ngay khi hắn chứng kiến bộ dáng Minh Nguyệt, trong đầu chỉ có một mảnh hỗn loạn.
Một lực lượng kì lạ từ trong cơ thể Minh Nguyệt tràn ra, theo cánh tay hắn chảy xuôi, tiến vào trong cơ thể Dương Khai, trùng kích lấy tinh thần cùng ngũ tạng lục phủ của hắn, rốt cục để Dương Khai hoàn hồn.
Hắn muốn rút tay ra khỏi ngực Minh Nguyệt, lại bị Minh Nguyệt gắt gao túm lại, không thể động đậy.
“Thiên địa ý chí Tinh Giới không thể bị Ma tộc cướp đoạt.” Minh Nguyệt cắn răng quát, máu tươi đỏ thẫm từ khóe miệng chảy xuống, quần áo nơi ngực ướt nhẹp, huyết dịch ấm áp chảy tới cánh tay Dương Khai, “Chỉ có ngươi mới có thể đem phần ý chí này về, đây cũng là mục đích Thiên Xu muốn ngươi tới Ma vực!”
Dương Khai khẽ giật mình, hồi tưởng lại một câu Thiên Xu Đại Đế từng nói.
Tại Ma vực, ngươi có một phần cơ duyên, còn có một kiếp nạn...
Lúc trước hắn không biết cơ duyên cùng kiếp nạn ứng nghiệm ở nơi nào, cho tới bây giờ mới hiểu được.
Ý chí Đại Thế Giới trên người một vị Đại Đế, còn có cơ duyên nào có thể so sánh? Thiên Xu đã sớm liệu đến tận ấy ư, nếu là như thế, hắn để mình đến Ma vực căn bản không phải nghĩ cách cứu viện Minh Nguyệt Đại Đế, mà là tiếp nhận ý chí Đại Thế Giới trên người Minh Nguyệt...
Chỉ là, phần cơ duyên này là dùng tánh mạng một vị Đại Đế làm đại giá, như vậy, nếu có thể, Dương Khai Không Muốn!.
trong lúc hoảng hốt, lực lượng thần bí kia đã tràn ngập toàn thân Dương Khai, lực lượng này cũng không có làm cho mình lập tức trở nên cường đại, nhưng lại cho hắn cảm giác khó tả rõ, giúp hắn trở nên nhạy cảm hơn vô số lần so với trước.
Dương Khai biết rõ, đây chính là một phần ý chí thuộc về Tinh Giới rồi.
“Bổn tọa... Thực xin lỗi ngươi!” Minh Nguyệt xông Dương Khai cố nặn ra vẻ tươi cười, “Chỉ là bổn tọa cũng không có biện pháp khác, ngàn vạn mong người đừng hận ta.”
Tuy nói một hồi cơ duyên như vậy khiến trên trăm vị Bán Thánh Ma tộc cùng tranh đoạt, nhưng đối với một Nhân tộc mà nói, đây lại một gánh nặng cực lớn, tự tay đánh chết một vị Đại Đế, đây là sự thật không thể chối cãi.
Đây cũng là từ xưa đến nay, Đại Đế thứ nhất chết ở trên tay Đế Tôn cảnh, nói là bị Dương Khai đánh chết, chẳng bằng nói là Minh Nguyệt tự vẫn trên tay Dương Khai.
“Ngươi phải đi!” Minh Nguyệt thần sắc bỗng nghiêm lại.
Nguyệt Tang bị hắn đánh chết, huyết quang đại trận cũng tự sụp đổ, Huyết Hải biến mất, từng vị Bán Thánh truy kích mà đến đã xuất hiện gần đó.
Nhìn qua tình huống Dương Khai cùng Minh Nguyệt, rất nhiều Bán Thánh đều trợn mắt há hốc mồm, chợt thẹn quá hoá giận.
Bọn hắn trả giá lớn như vậy, mà ngay cả Bán Thánh, vừa rồi chết dưới tay Minh Nguyệt đến mười người, thật vất vả mới dồn được vị Đại Đế Tinh giới này đến tuyệt cảnh, chuẩn bị đến hái trái ngọt rồi, ai ngờ cuối cùng lại tiện nghi cho tiểu tử Nhân tộc, sao bọn hắn có thể dễ dàng tha thứ?
Nhóm Ma Thánh đã từng nói qua, vô luận là ai đánh chết Minh Nguyệt, là có thể cướp đoạt phần ý chí Đại Thế Giới trên người hắn, ngày sau có tỷ lệ thật lớn trở thành vị Ma Thánh thứ mười ba.
Đây chính là điều tất cả các Bán Thánh truy cầu cả đời, thiên địa chi bình có hạn, cơ hội trèo lên đỉnh phong gần trong gang tấc, chính là dùng tánh mạng bản thân làm tiền đặt cược cũng sẽ không tiếc.
Nhưng sau khi phẫn nộ, các Bán Thánh lại cười lạnh lên.(Toang rùi)
Chỉ là một tên trung phẩm Ma Vương, đạt được phần cơ duyên này, có thật là cơ duyên không? Không có thực lực cường đại, cơ duyên cũng sẽ biến thành tai nạn.
Đối với việc đi đánh chết một vị Đại Đế, bọn hắn càng muốn đối mặt với một tên trung phẩm Ma Vương hơn.
Từng đạo thần niệm lập tức tập trung trên người Dương Khai, gần trăm vị Bán Thánh ngay lúc này âm thầm sôi sục lên, không có ai dẫn đầu làm khó dễ, ngược lại là ánh mắt cảnh giác quét ra bốn phía.
Dương Khai không bị bọn hắn để ở trong mắt, hiện giờ các Bán Thánh khác mới là đối thủ chính.
Đứng ở giữa, Dương Khai biểu lộ ngưng túc đến cực điểm, ánh mắt quét qua một vòng, lại quay đầu lại, phát hiện Minh Nguyệt đã đóng lại tầm mắt, sinh cơ tận tán.
Dương Khai liền giật mình, nội tâm đau nhức.
Còn chưa kịp cáo biệt với Minh Nguyệt, còn chưa kịp nói một tiếng thật có lỗi, vị Đại Đế này đã vẫn lạc.
Hít sâu một hơi, cưỡng ép thu liễm tâm tình hỗn loạn, trước mắt bao người, Dương Khai chậm rãi rút tay ra khỏi ngực Minh Nguyệt, sau đó cẩn thận đem thi thể Minh Nguyệt thu vào Tiểu Huyền giới, an trí trong dược viên.
Cảm giác bi thương ngăn dồn nén ở ngực, khó chịu không thể phát tiết, Dương Khai ngửa mặt lên trời thét dài.
Tiếng kêu gào dần dần trở nên cao ngang, hóa thành cuồn cuộn rồng ngâm, vang vọng thiên địa.
Hí một tiếng, như được nhận lấy triệu hoán, thân ảnh kiện tráng của Truy Phong từ đằng xa chạy tới, nháy mắt đã đến gần Dương Khai, giương móng trước lên, lúc rơi xuống, Dương Khai đã trở mình lên lưng ngựa, nhẹ nhàng vỗ cổ nó một cái cái, thấp giọng nói: “Chạy!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất