Chương 3644: Kim Tự Thần Uy
Chỉ vừa liếc nhìn một cái, Dương Khai liền minh bạch rằng dòng thời gian trong phạm vi
30 trượng xung quanh Phong Quân đã bị vặn vẹo, cho nên mới tạo thành loại ảo giác thị giác như vậy. Vào giờ khắc này, những gì đôi mắt nhìn thấy cũng không nhất định là sự thật.
Mà hết thảy những điều này, có lẽ đều là do uy năng của di hài Đại Đế gây ra, chứ không phải do lực lượng của bản thân Phong Quân.
Dương Khai không kịp nghĩ ngợi nhiều, hắn lập tức phóng lên trời, trùng sát về phía Phong Quân.
Thần sắc của hắn trở nên trang nghiêm. Ma Nguyên cuồn cuộn dâng lên, nhưng giữa cảnh tượng tà khí mịt mù đó lại là vẻ chính nghĩa lẫm nhiên của Dương Khai, chỉ thấy hai tay hắn kết ấn, miệng quát khẽ: “Tuế Nguyệt Khô Vinh, Như Thoi Như Mộng!” (1)
(1): năm tháng xoay vần, nhanh như thoi đưa, chậm như mộng ảo.
Sau đó, Dương Khai bỗng đưa tay ra vỗ vào khoảng không trước mặt!
Vùng thời không thác loạn lập tức bị vuốt phẳng, tạo nghệ về Thời Gian pháp tắc của Dương Khai mặc dù không sâu, nhưng cũng có thể xem là vừa mới nhập môn. Hơn nữa Tuế Nguyệt Như Thoi Ấn này còn là thần thông mà Tuế Nguyệt Đại Đế lưu truyền lại, dĩ nhiên có thể ngăn cản uy năng nhiễu loạn thời gian của di hài Đại Đế.
Chỉ trong nháy mắt, Bạch Chước liền thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Thời Gian pháp tắc. Sau đó hắn chợt kêu to một tiếng, khoát tay đánh ra một đạo Huyết Hà màu đỏ thẫm về phía Phong Quân. Trong dòng huyết hà kia có vô số những oan hồn đang lăn lộn, rú thảm thê lương, uy năng quả là vô cùng khó lường.
Pháp thân đưa tay ra trảo vào hư không, nắm lấy Ma Binh chiến chùy trong lòng bàn tay, sau đó liền nện xuống, muốn đánh phủ đầu Phong Quân.
Hai vị Bán Thánh, một vị Thượng phẩm Ma Vương, cả ba đều hiển lộ ra thần thông, mục tiêu trực chỉ Phong Quân, tỏa ra uy năng lay động lòng người.
Gặp phải biến cố như vậy, sắc mặt của Phong Quân liền đại biến. Hắn thân là Ngụy Đế, cảm giác tất nhiên là vô cùng nhạy cảm, tự nhiên biết rõ Pháp Thân và Bạch Chước đều không phải là những kẻ dễ trêu chọc, mặt khác còn có Bá Nha vừa rồi bị đại trận cắn trả, chấn bay ra ngoài. Hôm nay bỗng nhiên xuất hiện ba vị Bán Thánh, sức một mình hắn làm sao có thể là đối thủ?
Linh quang chợt lóe lên trong đầu hắn, Phong Quân trừng mắt nhìn Dương Khai, cắn răng nói: “Dương Khai!”
Hắn vốn là một trong Tứ Đại Quân Sử của Ma Thiên Đạo, tin tức tất nhiên là linh thông hơn người thường nhiều. Trước đó khi Dương Khai mang theo đám người Ngọc Như Mộng trở về từ Ma vực, đã từng đối mặt với Tàn Dạ. Dạ Ảnh Đại Đế tất nhiên là sẽ đem tin tức này truyền ra ngoài, Phong Quân cũng chính là từ chỗ Tàn Dạ mà biết được thông tin tình báo này.
Cho nên hắn sẽ không nghi hoặc vì sao lại có Bán Thánh Ma tộc ra tay với hắn, bởi vì hắn biết rõ đối phương đều là địch nhân.
Quả không hổ danh là Ngụy Đế, lâm trận liền không sợ hãi, chỉ thấy hắn khẽ niệm một tiếng, cuồng phong nổi lên, phong nhận xoay tròn, hóa thành tầng tầng phong thuẫn bảo vệ thân thể của hắn, sau đó hắn đưa tay tế ra một khối bí bảo hình thoi đánh về phía Bạch Chước.
Bí bảo kia dài không tới một thước, thoạt nhìn rất bình thường, nhưng Bạch Chước lại như gặp phải đại địch. Thân thể đang nhào tới của hắn bỗng nhiên dừng lại, Huyết Hà cuốn ngược lại, quay về bảo vệ cho chính bản thân hắn.
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, khối bí bảo hình thoi bạo liệt ra, sinh sinh tạc nổ Huyết Hà thành từng mảnh nhỏ. Bạch Chước cũng bị vụ nổ chấn lui về sau chừng trăm trượng, khuôn mặt dính đầy bụi đất.
Phong Quân lại đưa tay đánh ra một chưởng ấn cực lớn chống đỡ Ma Binh chiến chùy của pháp thân. Hai bên đối chiến một kích, Pháp thân bạo lui, trong khi Phong Quân bỗng nhiên hóa thành một luồng Thanh Phong, tránh được dư âm của một kích hung mãnh này.
Chỉ trong nháy mắt, Phong Quân liền bức lui hai vị Bán Thánh, từ đó có thể lốm đốm thấy được thủ đoạn cao cường của hắn.
Thế nhưng Tuế Nguyệt Như Thoi Ấn của Dương Khai đã chớp lấy thời cơ, vỗ vào lồng ngực của Phong Quân.
Phong Quân kêu rên một tiếng, khuôn mặt vặn vẹo, dung mạo của hắn già đi với tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được, nhưng rất nhanh liền đình chỉ, khôi phục lại như lúc ban đầu. Tuế Nguyệt Như Thoi Ấn mặc dù uy lực không nhỏ, nhưng cũng phải nhìn xem địch nhân là ai.
Ngụy Đế chi thân của Phong Quân, ngay cả Thời Gian pháp tắc trong di hài Đại Đế cũng có thể đối kháng được, ngăn cản Tuế Nguyệt Như Thoi Ấn tất nhiên là không thành vấn đề.
Bất quá hắn cũng không phải hoàn toàn bình yên vô sự, một chưởng này của Dương Khai vẫn khiến cho hắn bị thương.
Pháp thân cùng Bạch Chước đã quay lại, tiếp đó Bá Nha ở bên kia cũng cưỡng ép đè xuống khí huyết nhộn nhạo trong người, đang từ xa xa chạy tới đây. Sát cơ của ba vị Bán Thánh ào ào xông lên, Tuế Nguyệt Như Thoi Ấn của Dương Khai lại một lần nữa đánh tới!
Phong Quân lộ rõ vẻ bất đắc dĩ, hắn có thể ngăn cản công kích liên thủ của hai vị Bán Thánh cùng Dương Khai một lần, nhưng tuyệt đối không ngăn được lần thứ hai. Huống hồ lúc này còn nhiều thêm một Bá Nha bên kia.
Không phải thực lực của hắn không đủ mạnh, mà thật sự là song quyền nan địch tứ thủ! Thủ hạ của hắn mặc dù có không ít Đế Tôn cảnh, nhưng sau khi bị trận pháp cắn trả, những Đế Tôn này phần thì chết, phần thì bị thương, căn bản là không có tác dụng gì. Người duy nhất không bị thương lại là một tên Trận Pháp Sư không giỏi chiến đấu. Phong Quân cắn răng thầm chửi đám người Dương Khai thật là vô liêm sỉ, lấy nhiều khi ít, không hề có phong phạm cường giả. Có điều hắn cũng tuyệt đối không dám hàm hồ, vẻ mặt kiên quyết cắn vào đầu lưỡi, phun ra tinh huyết lên khúc xương đang cầm trên tay.
Hào quang tỏa sáng, một mảnh Kim Tự to bằng cái đấu bay ra từ trong di hài của Đại Đế, nhìn qua vô cùng cổ quái, không ai biết đó rốt cuộc là chữ gì.
Nhóm người Dương Khai biến sắc một trận, bọn hắn không biết không có nghĩa là không cảm nhận được khí tức cực kỳ nguy hiểm phát ra từ nó. Vào thời khắc mấu chốt, ánh mắt Dương Khai chợt hiện lên lệ quang, không lùi mà tiến, một lần nữa đánh ra Tuế Nguyệt Như Thoi Ấn, Ma Binh chiến chùy của pháp thân, thần thông của hai người Bạch Chước Bá Nha cũng cùng nhau tiến đến.
Kim Tự bỗng nhoáng lên một cái, tư duy của tất cả mọi người đều dừng lại trong nháy mắt.
Chờ đến khi Dương Khai phục hồi tinh thần lại, hắn chỉ thấy khuôn mặt của tên Phong Quân đứng trước mặt mình rõ ràng đã già đi một chút, dung mạo của hắn vốn chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhưng vào giờ phút này đã đột ngột biến thành bốn mươi.
Tuế Nguyệt Như Thoi Ấn tiêu tán, công kích của pháp thân Bá Nha Bạch Chước cũng biến mất không thấy đâu, phảng phất như vừa có một khoảng thời gian trong cuộc đời bọn họ trôi qua, nhưng không ai biết trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì.
Phong Quân đã già đi thêm mười tuổi chợt nở một nụ cười cao thâm mạt trắc.
Ý niệm chuyển động thật nhanh trong đầu Dương Khai, hắn vội vàng xem xét bản thân, sau khi xác định bản thân không có bất cứ vấn đề gì, hắn lúc này mới yên lòng lại. Bất quá hắn vẫn đổ mồ hôi lạnh một trận, vừa rồi Phong Quân tuyệt đối đã làm một điều gì đó, chỉ là không có người nào chứng kiến, cũng không có người nào phát giác mà thôi.
Hắn quay đầu nhìn về phía ba vị Bán Thánh, xem xem bọn họ có xảy ra vấn đề gì không.
Bạch Chước đứng cứng ngắc tại chỗ giống như một pho tượng. Hắn đứng yên không nhúc nhích, chỗ ngực có một điểm kim quang nhỏ bé đến mức gần như không thể nhận ra được.
Hắn trúng chiêu rồi!
Bá Nha phát hiện ra vấn đề này trước cả Dương Khai, hắn sắc mặt khó coi nói: “Không chết!”
Xác thực là không chết, cơ thể của Bạch Chước vẫn tràn đầy sinh cơ, thậm chí còn không bị thương, nhưng không biết vì sao hắn lại biến thành một bức tượng điêu khắc, không thể nhúc nhích được.
Mảnh Kim Tự mới vừa rồi bay ra từ trong di hài của Đại Đế cũng đã biến mất không thấy đâu, có thể khẳng định rằng tình trạng của Bạch Chước hiện tại tuyệt đối có liên quan tới mảnh Kim Tự kia.
“Còn muốn đánh sao?” Phong Quân mỉm cười, tỏ vẻ giống như đã nắm chắc thắng lợi trong tay, hắn nói: “Các ngươi sẽ chết ở chỗ này, nếu tranh thủ thời gian trốn đi thì có lẽ còn có thể sống lâu thêm một hồi!”
“Giết!” Dương Khai dùng hành động để đáp lại hắn. Hai tay hắn lôi kéo một trận, Nguyệt Nhận cực lớn chém về phía Phong Quân, pháp thân cùng Bá Nha cũng tả hữu giáp công tới.
Phong Quân lại phun ra một ngụm máu lên trên di hài của Đại Đế.
Nhìn thấy cảnh này, khóe mắt của Dương Khai như muốn nứt ra, Kim Tự quỷ dị kia uy năng khó lường, rõ ràng là thần thông ẩn trong di hài của Đại Đế. Hắn vốn tưởng rằng Phong Quân nhiều lắm chỉ có thể kích phát được một lần, mất đi một mình Bạch Chước ảnh hưởng không quá nhiều đến thế cục, bên cạnh mình vẫn còn hai vị Bán Thánh a, ai ngờ Phong Quân vậy mà còn có thể kích phát một lần nữa.
Vậy thì còn đánh cái rắm!
Hắn mặc dù tự tổn tinh huyết, nhưng lại có thể khiến cho một vị Bán Thánh biến thành tượng điêu khắc, hắn chỉ cần phun nhiều thêm vài ngụm máu nữa, phe mình sẽ liền toàn quân bị diệt rồi.
Di hài của Đại Đế một lần nữa phát ra hào quang, lại một mảnh Kim Tự to bằng cái đấu từ đó bay ra.
Tình huống xảy ra giống hệt như vừa nãy, khi mảnh Kim Tự kia xuất hiện, tư duy của tất cả mọi người đều dừng lại.
Đến khi Dương Khai một lần nữa hoàn hồn lại, hắn phát hiện bản thân vẫn bình yên vô sự, pháp thân cũng không có việc gì, trong khi Bá Nha bên kia đã có kết cục giống y như Bạch Chước, đều đã biến thành tượng điêu khắc, không thể nhúc nhích nửa điểm. Bản thân Phong Quân cũng phải trả một cái giá không nhỏ, hắn từ một vị trung niên nam tử ôn nhuận như ngọc, giờ phút này đã bất ngờ biến thành một lão đầu 50-60 tuổi rồi.
Híp mắt nhìn qua di hài của Đại Đế trên tay Phong Quân, Dương Khai âm hàn nói: “Nếu như ngươi có thể thi triển thủ đoạn vừa rồi một lần nữa, ta sẽ vặn đầu mình xuống đưa cho ngươi!”
Phong Quân nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, sau đó lắc đầu cười khổ: “Dương cung chủ đúng là mắt sáng như đuốc, thủ đoạn vừa rồi ta cũng chỉ dùng được tối đa hai lần mà thôi!”
Cũng không phải là do nhãn lực của Dương Khai quá mức cao minh, mà là bởi vì sau khi hai mảnh Kim Tự kia xuất hiện, di hài của Đại Đế trên tay Phong Quân rõ ràng đã nứt ra rất nhiều khe hở thật nhỏ, có lẽ thủ đoạn vừa rồi cũng tạo thành tổn thương cực lớn đối với khúc xương kia, ắt hẳn là không có cách nào thi triển đến lần thứ ba được.
Dương Khai khẽ nhếch cằm, vẻ mặt kiệt ngạo, gằn giọng nói: “Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào!”
Thật là đánh giận! Phe mình vốn chiếm hết ưu thế về thiên thời địa lợi nhân hoà, những tưởng rằng việc bắt được tên Ngụy Đế kia căn bản là không thành vấn đề, thế nhưng bọn họ vậy mà lại bị đối phương đánh một đòn phủ đầu, Bạch Chước cùng Bá Nha trực tiếp bị loại khỏi chiến trường. Bọn hắn mặc dù vẫn còn sinh cơ, cũng không có dấu vết bị thương, nhưng có quỷ mới biết mảnh Kim Tự kia rốt cuộc là thần thông gì, đoán chừng sẽ phải phí rất nhiều công sức mới có thể giải thoát được cho bọn hắn.
Cho nên Dương Khai lúc này đã tức lộn ruột lên, bất quá cục diện trước mắt vẫn là phe mình chiếm ưu thế. Phong Quân liên tiếp kích phát ra thần thông cấp Đại Đế, bản thân cũng phải trả cái giá không nhỏ, trái lại mình và pháp thân cơ hồ là hoàn hảo không tổn hao gì, nếu thực sự đánh nhau, Phong Quân tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.
Mặc dù đang bị vây hãm trong một hoàn cảnh cực xấu, thế nhưng Phong Quân vẫn tiếp tục cười nói: “Dương cung chủ cho rằng mình đã nắm chắc thắng lợi trong tay rồi sao? Ta mặc dù không thể lại kích phát bí thuật vừa rồi, nhưng cũng không phải là thịt cá nằm trên thớt, Dương cung chủ kính xin nghĩ lại a.”
Dương Khai hừ lạnh: “Tự phế tu vi, ta có thể tha ngươi không chết!”
Phong Quân lắc đầu bật cười: “Dương cung chủ quá đề cao chính mình rồi.” Vừa nói chuyện, hắn vừa giơ lên di hài của Đại Đế đã tràn ngập khe hở, nói: “Trong khúc xương này còn cất giấu một đạo bí thuật, có điều bất đắc dĩ lắm thì Phong mỗ mới vận dụng ra, cho nên Phong mỗ muốn thương lượng cùng Dương cung chủ một phen.”
“Không thương lượng, đạo bất đồng bất tương vi mưu, kết quả hôm nay, hoặc là ngươi chết, hoặc là ta vong!”
Khuôn mặt của Phong Quân lộ vẻ bất đắc dĩ, hắn bỗng trầm ngâm một lát, sau đó giương mắt nhìn Dương Khai, nói: “Dương cung chủ cần phải như thế hay không?”
“Hoặc là ngươi giao di hài của Đại Đế cho bổn tọa.”
Phong Quân lắc đầu nói: “Việc đó tuyệt đối không được a, trừ việc đó ra, hết thảy đều dễ nói.”
“Vậy thì giữa hai ta không còn gì để nói!” Dương Khai vừa dứt lời, cả người hắn liền bắt đầu trở nên mơ hồ, nhào tới trước mặt Phong Quân chỉ trong chớp mắt, đưa tay điểm ra một chỉ về phía đối phương.
Một chỉ này ngưng tụ một thân tu vi của Dương Khai, mặc dù không phải là thần thông bí thuật gì, nhưng nếu bị đánh trúng thì dù là Ngụy Đế cũng tuyệt đối không có khả năng bình yên vô sự.
Pháp thân cùng Dương Khai tâm ý tương thông, khi Dương Khai động thủ, hắn cũng liền phóng ra sau lưng Phong Quân, giơ lên Ma Binh chiến chùy, tích tụ Ma Nguyên cuồn cuộn nện xuống đầu đối phương.
Lúc này đây, Phong Quân cũng không lại phun máu, trên di hài của Đại Đế cũng không có mảnh Kim Tự nào hiển hiện, nhưng trong giờ khắc sống chết đó, hắn lại bỗng nhiên mỉm cười với Dương Khai.
Một cỗ cảm giác báo động đại sinh trong lòng Dương Khai, ngón tay hắn điểm ra càng nhanh hơn, Ma Binh chiến chùy của pháp thân cũng nện xuống càng thêm hung mãnh.
Sau đó, một tiếng răng rắc nhỏ nhỏ chợt vang lên, một cỗ lực lượng vô hình bao trùm lấy Phong Quân.