Chương 3646: Thời Không Thác Loạn
Bốn mùa trong Tứ Quý Chi Địa biến hóa vô thường, Dương Khai bước ra một bước liền có thể thấy được cảnh sắc của một mùa khác. Bình thường nếu như gặp được loại tình cảnh này, Dương Khai chắc chắn là sẽ mừng rỡ như điên, dù sao cảnh tượng lạ lùng như thế này cũng không phải lúc nào cũng có thể gặp được, nếu như hắn tĩnh tâm cảm ngộ thì nhất định là sẽ có điểm thu hoạch.
Nhưng hôm nay có chuyện quan trọng trong người, Dương Khai làm gì còn tâm tư đi cảm ngộ gì đó, chỉ thấy hắn buồn bực một đường phóng thẳng tới vị trí của Tuế Nguyệt Thần Điện.
Theo thời gian chuyển dời, sắc mặt của Dương Khai cũng dần ngưng trọng lên.
Hắn nhận ra thọ nguyên của mình đang dần trôi đi! Hắn từ khi xuất đạo tu luyện đến nay cũng chỉ mới vài trăm năm, người tu hành đoạt tạo hóa thiên địa, mưu khí vận càn khôn, có thuật trú nhan, cho nên Dương Khai thoạt nhìn bất quá chỉ mới có hai ba mươi tuổi thôi, có lẽ tới trăm năm, ngàn năm, bộ dạng của hắn cũng sẽ không cải biến là bao cả.
Bình thường mà nói, bất kỳ ai cũng không thể cảm nhận được thọ nguyên của mình đang trôi đi, trừ phi tốc độ trôi đi quá mức nhanh chóng!
Dương Khai vào giờ phút này chính là đang ở trong tình cảnh đó.
Một bước một cảnh, khi hắn chạy như bay về phía trước, hắn rõ ràng phát giác được thời gian đang chảy xuôi trên cơ thể mình.
Đoạn đường này bất quá chỉ dài hơn mười dặm, nhưng hắn lại có cảm giác giống như đã sống qua vài chục năm. Đây cũng không phải là một loại ảo giác, Dương Khai có thể khẳng định là đã có vài chục năm thời gian chảy qua người mình. Nói một cách khác, hắn chỉ mới vừa bay qua mười dặm đường trong Tứ Quý Chi Địa, nhưng đã vô duyên vô cớ già đi mấy chục tuổi!
Điều này khiến cho nội tâm của hắn bỗng trầm xuống, cũng không biết là do Tứ Quý Chi Địa xảy ra tình huống dị thường hay là do mình thật sự đã bất tri bất giác chạy trong vài chục năm.
Nhưng bất kể là do nguyên nhân nào thì bước tiến của hắn cũng không hề ngừng lại, cho nên mặc dù phát giác được thời gian của mình đang dẫn trôi đi, nhưng hắn vẫn như cũ nhanh chóng tiến về phía trước.
Tĩnh tâm ngưng thần, không vì ngoại lực mà thay đổi.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, khi trước mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện một tòa cung điện cự đại, Dương Khai mới dừng chân lại.
Dương Khai ngẩng đầu nhìn lên cung điện, một cỗ khí tức tang thương cổ xưa ập vào mặt hắn, khiến cho tâm thần hắn có chút hoảng hốt. Trong nháy mắt đó, hắn bỗng nhiên không nhớ được vì sao mình lại tới đây, thậm chí còn không nhớ ra được bản thân là ai.
Ngàn dặm chi địa, ngàn năm thời gian, khi hắn cấp tốc đi qua vùng đất đó, hắn đã mặc kệ ngoại giới thay đổi như thế nào, nhưng Dương Khai vẫn cảm nhận được là đã một ngàn năm trôi qua. Một ngàn năm không suy không nghĩ, chỉ lao vùn vụt như bay theo bản năng, khi đến đích đến cuối cùng, hắn tất nhiên là có chút mờ mịt.
Bất quá khi bốn chữ to “Tuế Nguyệt Thần Điện” đập vào mắt hắn, đôi mắt mê man của Dương Khai dần có lại ánh sáng, tư duy vốn hỗn loạn cũng nhanh chóng khôi phục lại sự thanh tỉnh!
Hắn nhớ ra bản thân là ai, cũng nhớ ra mục đích hắn tới nơi này.
Đại môn của Thần Điện mở rộng, Dương Khai cất bước tiến lên.
Trong nháy mắt giẫm vào đại môn, hắn liền tiến vào trong Tuế Nguyệt Thần Điện.
Khi hắn còn chưa kịp dò xét tình huống trong thần điện, một đạo thân ảnh liền bay tới trước mặt hắn. Dương Khai rùng mình một cái, âm thầm thúc dục Ma Nguyên, tùy thời có thể ra tay. Nhưng khi hắn thấy rõ bộ dạng của người chạy tới, hai mắt hắn không khỏi trừng lớn.
Bởi vì người nọ từ cách ăn mặc đến bộ dáng thần thái đều giống hắn như đúc, nếu như trước mặt hắn có một chiếc gương, hắn khẳng định sẽ cho rằng là mình đang soi gương.
Bất quá khi cẩn thận dò xét lại một chút, hắn nhận thấy thật ra cũng không phải là không hề có điểm khác nhau. Khuôn mặt của đối phương hình như già hơn mình mấy tuổi, hơn nữa ở khóe miệng còn có máu tươi tràn ra, rõ ràng là đã bị thụ thương.
Dương Khai nhìn thấy hắn, đối phương dĩ nhiên cũng nhìn thấy Dương Khai.
Bốn mắt đối mặt lẫn nhau, người nọ không đợi cho Dương Khai kịp nói nhiều, trực tiếp mở miệng nói: “Đừng nói nhiều, tranh thủ thời gian tìm con của ngươi!”
Lời này vừa dứt, hắn liền giống như biến thành một cơn gió tiến vào trong một khe nứt, rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Cho tới giờ khắc này, Dương Khai mới phát hiện ra bên trong đại điện này có đầy rẫy những khe hở hư không, có dài có ngắn, giống như từng đầu mãnh thú vô hình đang há miệng ra, muốn thôn phệ người khác, quả là vô cùng đáng sợ.
Dương Khai không hiểu lắm lời của người kia, hắn tuy có vài vị phu nhân, nhưng đến nay vẫn còn chưa có con nối dõi a?
Bất quá thật ra hắn cũng có con nuôi, còn là Long tộc. Dương Khai vốn tưởng rằng chỉ cần tiến vào Thần Điện thì sẽ gặp được tiểu tử thúi đó, ai ngờ lại gặp được một màn khó hiểu như vậy.
Mặc kệ như thế nào, chuyện bỗng nhiên xuất hiện một người giống như đúc mình vẫn khiến cho Dương Khai có chút để tâm, cho nên hắn không chút chần chờ theo sát thân ảnh kia tiến vào trong khe hở không gian.
Chỉ trong chớp mắt, Càn Khôn Điên Đảo, thế giới biến hóa, hắn lại một lần nữa xuất hiện trong đại điện.
Tình huống chỗ này không khác chỗ lúc nãy là bao, thoạt nhìn thật giống như hắn chưa từng di động qua, bốn phía vẫn xuất hiện đầy rẫy khe hở hư không, trong khi người vừa nãy thì lại không thấy bóng dáng đâu. Điều này khiến cho Dương Khai chợt nhướng mày, hắn rõ ràng là đi theo sau đối phương, sao giờ lại mất dấu rồi?
Ngay khi hắn còn đang cảm thấy khó hiểu, một khe hở hư không bên cạnh hắn chợt chấn động, Dương Khai quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bỗng nhiên có một đạo thân ảnh thoát ra khỏi cái khe đó, bất ngờ thay đó lại là một “chính mình” khác.
“Chính mình” này có vẻ như bị thương nặng hơn một chút, cả người đầy những vết máu Kim sắc, quần áo trên người rách tơi tả, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, nhanh chóng chạy về phía này.
Dương Khai biến sắc, trước đó khi nhìn thấy “Chính mình” thứ nhất, hắn không kịp phản ứng, cho nên mặc dù kinh ngạc, nhưng hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy đó có thể là một loại ảo giác hoặc là gì đó, nhưng khi “Chính mình” thứ hai xuất hiện, hắn lập tức cẩn thận dò xét đối phương một phen, kết quả nhận được lại khiến cho hắn vô cùng kinh hãi!
Người kia vậy mà thực sự là mình! Không chỉ có khí tức, cách ăn mặc giống hắn như đúc, mà ngay cả chấn động lực lượng cùng thần niệm tản ra từ trên người cũng không hề khác biệt. Trên thiên hạ không có khả năng tồn tại người nào giống hắn như đúc như vậy, dù là anh em sinh đôi thì cũng sẽ có một số điểm khác biệt rất nhỏ, thế nhưng hai tên “Chính mình” này thật sự là giống Dương Khai như đúc, điểm khác biệt duy nhất là đối phương già hơn Dương Khai mấy tuổi mà thôi.
Thế nhưng dung nhan khác biệt mấy tuổi này, tuyệt đối không chỉ đơn giản là vài năm trôi qua. Trước đó khi Dương Khai chạy như bay trong Tứ Quý Chi Địa, hắn có cảm giác mình đã trải qua hơn một ngàn năm, thế nhưng dung nhan của hắn cũng không thay đổi nhiều lắm, muốn khiến cho dung nhan của hắn thay đổi, vậy thì tuyệt đối không chỉ cần một ngàn năm, mà có lẽ là hai ngàn năm, ba ngàn năm...
Hơn nữa hai vị “Chính mình” trước sau nếu như cẩn thận phân biệt, dung nhan của bọn hắn cũng có một sự khác nhau rất nhỏ.
Bản thân tất nhiên không thể hạ thủ với “Chính mình”được, Dương Khai vội vàng nói với lại một tiếng: “Dừng bước!”
“Chính mình” thứ hai quay đầu lại nhìn hắn một cái, nhếch miệng cười cười, nói: “Chạy a! Đứng ngốc ở đấy là muốn chết hay sao?”
Nghe “chính mình” nói với bản thân những lời này, cảm giác quả là thật kỳ quái, Dương Khai trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào. Ngay khi hắn còn đang chần chờ, “Chính mình” thứ hai đã hành động giống như “Chính mình” thứ nhất, đâm đầu vào trong một khe hở không gian rồi biến mất không thấy gì nữa.
Mà trong chớp mắt “Chính mình” thứ hai tiến vào trong cái khe, bỗng nhiên có một đạo thân ảnh xuất hiện, truy kích hắn, người này ăn mặc giống như nho sĩ, trong vô cùng tao nhã, không phải Phong Quân thì là ai?
Trước đó Phong Quân nhiều lần phun tiên huyết, kích phát lực lượng thần thông ẩn trong di hài của Đại Đế, khiến cho bản thân bị thương rất nặng, dung mạo cũng bỗng nhiên già đi hai ba mươi tuổi, từ một người chừng ba mươi tuổi biến thành một tiểu lão đầu.
Nhưng giờ phút này khi hai người gặp lại, Phong Quân vậy mà đã khôi phục lại bộ dáng vốn có, hơn nữa khí tức cũng vô cùng hùng hồn, thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước kia.
Dương Khai bị việc này làm cho kinh động, không biết vì sao hắn lại làm được như vậy. Phải biết trước đó Phong Quân vì để kích phát thần thông của Đại Đế, đã phải tự hao tổn tinh huyết, loại hao tổn này không có trăm năm thời gian ngồi tĩnh tu thì không thể nào khôi phục lại được, mặc dù thiên tài Đế bảo có thể rút ngắn thời gian khôi phục, nhưng cũng không thể nào khôi phục nhanh như vậy được.
Trước đó mặc dù hắn đã chạy hơn một nghìn năm trong Tứ Quý Chi Địa, nhưng đó chẳng qua là do hắn cảm nhận, có lẽ cũng không phải thật sự là đã ngàn năm trôi qua.
Thế này thì còn đánh cái rắm! Dương Khai mắng to trong lòng một tiếng, hắn sở dĩ đơn độc tiến vào Tứ Quý Chi Địa, không cho phép pháp thân đi theo, thứ nhất là vì pháp thân cần lưu ở bên ngoài để giải quyết tốt hậu quả, thứ hai chính là vì hắn có lòng tin với chính mình.
Phong Quân đã bị thương nặng, bản thân thì hoàn hảo không tổn hao gì, hơn nữa bên trong Tuế Nguyệt Thần Điện còn có Lưu Viêm Cùng Kỳ, Phong Quân không biết lợi hại tự tiện xông vào nơi đây, bản thân chỉ cần nói với Lưu Viêm Cùng Kỳ một tiếng, mọi người sóng vai phối hợp, Phong Quân làm sao có thể địch lại bọn họ được?
Thế nhưng tình huống trước mắt lại không hề giống những gì hắn tưởng tượng, Lưu Viêm Cùng Kỳ không thấy bóng dáng đâu, bản thân căn bản là không cảm nhận được khí tức và sự hiện hữu của bọn hắn, trong khi Phong Quân lại mạnh mẽ như rồng như hổ ở bên kia.
Cái này... có gì đó sai sai a!
Tâm tư quay trở về hiện tại thật nhanh. Phong Quân nhìn thấy hắn, vậy mà lại không lập tức động thủ, mà ha ha cười cười: “Ngươi là Dương Khai từ đâu ra?”
Dương Khai nhíu mày không đáp, chủ yếu là hắn không biết nên đáp như thế nào.
Phong Quân lại nói: “Không sao, giết ai thì cũng như nhau thôi.” Đang lúc nói chuyện, hắn chợt đưa tay ra chụp vào đầu của Dương Khai.
Ma Nguyên dâng lên, Dương Khai nặng nề quát một tiếng, Sơn Hà Chung xoay tròn thật nhanh, rồi phóng ra về phía trướcc.
Một tiếng nổ mạnh ầm ầm vang lên, hào quang trên Sơn Hà Chung thoắt ẩn thoắt hiện, trực tiếp bị đánh bay trở lại, cự lực phản chấn mà đến, khiến cho khí huyết trong lồng ngực Dương Khai nhộn nhạo một trận. Không đợi cho hắn kịp hoàn hồn, chỉ thấy Phong Quân ở bên kia bỗng nhiên lộn tay một cái, nơi lòng bàn tay của hắn nhiều thêm một cái đồng hồ cát tinh xảo.
Cái đồng hồ cát này thoạt nhìn không có điểm nào thu hút, thế nhưng Dương Khai lại biến sắc, vì hắn theo bản năng cảm thấy một cỗ khí tức nguy hiểm.
Không biết cái đồng hồ cát kia có điểm huyền diệu gì mà lại làm cho Phong Quân mạnh mẽ như vậy, hơn nữa Dương Khai cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, vì vậy hắn làm gì còn tâm tư dây dưa với đối phương. Chỉ thấy Dương Khai vội vàng thu hồi Sơn Hà Chung, không đợi
cho đối phương kịp thúc giục uy năng của cái đồng hồ cát kia, thân hình nhoáng một cái liền biến mất tại chỗ, trực tiếp vọt vào trong một khe hở không gian gần đó.
Khi thoát ra ngoài thì hắn lại xuất hiện trong đại điện tràn đầy khe hở, phảng phất như hết thảy lại trở về vạch xuất phát.
Ổn định lại khí huyết đang nhộn nhạo trong ngực mình, Dương Khai hết nhìn trái lại nhìn phải, tập trung tinh thần chờ đợi!
Chỉ trong chốc lát, một đạo khe hở bỗng nhiên chấn động, Dương Khai vội vàng nhìn về phía đó.
Quả nhiên, một lát sau, tên “Chính mình” thứ ba liền từ đó xông ra, khi nhìn thấy đối phương, Dương Khai chợt nhướng mày một cái, bởi vì “Chính mình” thứ ba trông có vẻ còn chật vật hơn hai “Chính mình” trước, dung mạo ngược lại không biến hóa quá nhiều, trông cũng chỉ già hơn ba mươi tuổi, thế nhưng mái tóc đen của hắn, lại nhiều thêm một ít tóc bạc …
“Chính mình” rốt cuộc đã bao nhiêu tuổi rồi mà lại có tóc bạc như thế?
Khi “Chính mình” thứ ba hiện thân thì lập tức vọt về phía Dương Khai, không để cho Dương Khai có cơ hội nói chuyện, liền vội vàng nói: “Ngươi là ta, ta cũng là ngươi, nơi đây thời không thác loạn, người bây giờ ngươi nhìn thấy, chính là ngươi không lâu sau đó, đã hiểu chưa?”
Dương Khai không biết nên gật đầu hay là nên lắc đầu, đến tận bây giờ hắn vẫn không dám khẳng định người trước mặt mình rốt cuộc có phải là mình hay không, nếu là có, vậy thì trong tương lai mình sẽ chạm mặt với mình trong quá khứ ở nơi này ư?
Bất quá nếu như thời không ở đây thật sự thác loạn, vậy thì đúng là có khả năng này chuyện đó sẽ xảy ra.