Chương 3673: Tinh Không vi bàn, Tinh Thần vi tử
“Ta sao lại không thể tới!” Dương Khai giận tím mặt, cất bước đi vào trong đình nghỉ mát, quan sát lão già, vẻ mặt địch ý, nói: “Ô Quảng, ngươi muốn làm cái gì!”
Trước đó pháp thân truyền âm, nói nó nhận ra khí tức của Phệ Thiên chiến pháp, Dương Khai liền có cảm giác không ổn, hiện tại tiến vào đây xem xét, quả nhiên là Ô Quảng đang quấy phá, hắn đã sắp sửa tức nổ phổi rồi. Lần trước khi hắn gặp Ô Quảng, đối phương vẫn còn ở trong Tổ Vực, không nghĩ tới lần này gặp lại, hắn vậy mà dám chạy tới ngầm chiếm tinh vực của bản thân, nếu không phải cố kỵ Đoạn Hồng Trần cùng hắn song hồn chung thể, Dương Khai làm gì rảnh nói nhảm với hắn, trực tiếp dùng quyền cước hầu hạ rồi. Ô Quảng tuy là Đại Đế, nhưng có lẽ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, Dương Khai so với lúc trước đi qua Long Đảo đã mạnh lên không chỉ gấp đôi, thủ hạ còn có bốn vị Bán Thánh Ma tộc nghe lệnh, nếu thực sự đánh nhau, hắn đúng là không sợ đối phương.
Dương Khai tiến vào đình nghỉ mát, Mai Tửu Nhi cũng đi theo, đứng ở sau lưng Dương Khai, vẻ cảnh giác trên mặt cô vẫn không hề thay đổi, cầm chặt lấy Thần Thạch trên tay. Có thể nhìn ra, Tinh Vực chi chủ và vị lão già này hẳn là quen biết nhau, bất quá quan hệ có lẽ là không quá tốt. Tinh Vực chi chủ có thành kiến đối với lão già này, cô tất nhiên cũng không cần bày ra sắc mặt tốt với hắn làm gì.
Ô Quảng nháy mắt mấy cái, sau đó nở một nụ cười, nói: “Tinh vực kia là của ngươi?” Hắn cũng là người tâm trí thông tuệ, mặc dù bỗng nhiên nhìn thấy Dương Khai xuất hiện ở nơi đây quả thực đã làm hắn kinh ngạc, bất quá rất nhanh liền minh bạch tiền căn hậu quả trong đó.
“Ngươi nói thử xem?” Dương Khai cúi người, vỗ một cái vào bàn cờ trước mặt, quân đen quân trắng trong khoảnh khắc loạn thành một bầy.
Ô Quảng nhíu mày nhìn qua bàn cờ, khoan thai thở dài: “Ta sắp sửa thắng rồi, ngươi có gì thì cứ nói đi, có chuyện gì thì từ từ nói, động thủ làm gì, ai...”
Hắn nói còn chưa dứt lời, Dương Khai liền trực tiếp xốc bàn cờ lên, lần này quân đen quân trắng bất loạn, tất cả đều bay lên trời.
Ô Quảng cười: “Ngươi có biết cú hất này của ngươi sẽ làm chết rất nhiều người hay không!”
Không cần hắn nói, Dương Khai sau khi xốc bàn cờ lên liền phát hiện chuyện không bình thường, sắc mặt đại biến. Sau đó hắn lập tức khuấy động Ma Nguyên, đưa ra hai tay, chỉ trong một thoáng, trong đình viện huyễn ra chưởng ảnh vô biên, chưởng ảnh thu nạp, quy về một mối, Dương Khai ôm một đống lớn quân cờ trong tay, trên khuôn mặt hiện lên vẻ chấn kinh và sợ hãi.
Đôi mắt của Ô Quảng bất chợt nheo lại một cái, ngưng mắt nhìn Dương Khai nói: “Ma Nguyên? Ngươi nhập ma sao?” Khi Dương Khai không động thủ thì hắn còn không có nhìn ra, Dương Khai vừa ra tay thì Ma Nguyên liền khuấy động, thanh thế kinh người, chỉ cần hai mắt không mù đều có thể nhìn ra chút ít mánh khóe trong đó.
Dương Khai sắc mặt tái nhợt đến mức dọa người, cúi đầu đang nhìn quân cờ trong ngực mình, mí mắt không ngừng nhảy lên, nói: “Ngươi đang làm cái gì?”
Ô Quảng hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Thú vị thú vị, ngươi rõ ràng nhập ma rồi, nhưng lại không mất đi tâm trí? Nếu được thì có thể để cho lão phu nhìn xem được không?”
Dương Khai lạnh mặt nói: “Muốn nhìn cũng được, nhưng không thể nhìn không.”
Ô Quảng mỉm cười gật đầu: “Có cái gì muốn hỏi, ngươi cứ việc hỏi.”
Dương Khai lúc này mới hừ một tiếng, đặt mông ngồi trên cái ghế đối diện với Ô Quang, cẩn thận từng li từng tí địa đem quân cờ trong ngực mình bày vào trong bàn cờ, hắn cũng không khôi phục lại vị trí vốn có của chúng, chỉ là bày ra cho dễ nhìn mà thôi.
Sau đó hắn cẩn thận kiểm tra những con cờ kia một chút, sau khi chúng xác định không có vấn đề gì, lúc này mới thờ dài một hơi.
Mai Tửu Nhi vẫn không rõ vì sao Dương Khai lại coi trọng những con cờ kia như vậy, liền tò mò nhìn liếc bàn cờ, sau đó thần sắc cô lập tức ngốc trệ, hai mắt thất thần đứng yên tại chỗ, phảng phất như thần hồn đều bị rút đi rồi, thoáng cái liền biến thành một cái xác không hồn.
Đột nhiên, một cỗ lực lượng ôn hòa bao trùm bản thân cả người cô, Mai Tửu Nhi lúc này mới mạnh mẽ hoàn hồn lại, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt một mảnh, sợ hãi nói: “Đại nhân, bàn cờ và quân cờ này...”
“Ta biết.” Dương Khai gật gật đầu.
Mai Tửu Nhi nghe xong, sắc mặt lại càng trắng hơn. Nếu như nói vừa rồi cô còn hoài nghi mình nhìn lầm rồi, thì sau khi nhận được đáp án này của Dương Khai, cô sao lại không biết điều mình vừa chứng kiến là sự thật.
Bàn cờ kia đâu phải là bàn cờ gì đó, mà rõ ràng là một mảnh Tinh Không mênh mông, những quân cờ kia cũng căn bản không phải là quân cờ, mà rõ ràng là từng khỏa Tinh Thần!
Lão già trước mặt thoạt nhìn thần sắc hòa ái, tiên phong đạo cốt, vậy mà lại dùng Tinh Không làm bàn, dùng Tinh Thần làm quân để mình đánh cờ! Bỗng nhiên chứng kiến một màn như vậy, với tu vi Hư Vương cảnh của Mai Tửu Nhi, tất nhiên sẽ lập tức bị đoạt mất hồn, nếu không có Dương Khai kịp thời ra tay, cô e rằng sẽ thật sự biến thành cái xác không hồn.
Giờ cô mới hiểu được một câu nói vừa rồi của lão già kia có ý gì, mỗi quân cờ trên bàn là một khỏa Tinh Thần chân chính, trên mỗi một Tinh Thần đều có hàng tỉ sinh linh, Dương Khai xốc bàn cờ lên, chẳng khác nào xốc một mảnh Tinh Không kia lên, quân cờ bay ra, tinh cầu chấn động, có thể không chết người hay sao.
Cũng may Dương Khai phản ứng nhanh, kịp thu hồi những quân cờ bay ra ngoài, nếu không hắn thật sự đã tạo ra một hồi sát nghiệt rất lớn rồi.
Mai Tửu Nhi triệt để ngơ ngẩn, có chút không rõ đây rốt cuộc là thực tế hay là hư ảo, nếu là hư ảo thì cũng không khỏi quá mức chân thật đi, nếu là thực tế... trong hiện thực có người có thể làm được loại sự tình này sao?
Khi nỗi lòng của cô vẫn còn đang nhộn nhạo, Dương Khai đã duỗi ra một tay, Ô Quảng không chút khách khí, thò ra hai ngón tay đặt lên trên cổ tay của Dương Khai, phân ra một đạo tâm thần điều tra tình huống trong cơ thể hắn, đồng thời cười híp mắt nói: “Ngươi không sợ ta giết ngươi?”
Dương Khai hừ lạnh: “Hồng Trần tiền bối có ở đây, nếu ngươi có thể giết được thì cứ việc động thủ!”
Mai Tửu Nhi cho rằng Ô Quảng đang tự mình chơi cờ, nhưng Dương Khai lại biết hắn đây là đang đánh cờ với Đoạn Hồng Trần. Hồng Trần Đại Đế đang đánh cờ cùng với Ô Quảng, tất nhiên là có thể ngăn hắn ra tay, cho nên Dương Khai cũng không lo lắng Ô Quảng sẽ làm ra chuyện bất lợi đối với bản thân.
Ô Quảng nhẹ nhàng cười cười, khuôn mặt lộ rõ vẻ khinh thường: “Lão quỷ kia đã sớm bị bổn tọa đã lụyện hóa, trên đời này không còn có người nào tên Đoạn Hồng Trần nữa.” Vừa mới dứt lời, hắn lại bỗng nhiên hé mồm nói: “Đừng nghe hắn nói chuyện phiếm, lão phu vẫn còn sống tốt.”
Dương Khai nhếch miệng cười cười: “Bái kiến tiền bối, nhìn thấy tiền bối mạnh khỏe, vãn bối rất mừng!”
Ô Quảng gật đầu, lại nhìn một chút Mai Tửu Nhi đứng ở sau lưng Dương Khai, nói: “Tiểu nữ oa này dáng dấp không tệ, mới thu hay sao?”
Dương Khai bị chọc như vậy thì đành lúng túng đáp: “Người trong Tinh vực, may mắn gặp dịp, liền dẫn tới đây.”
Ô Quảng nghe thấy vậy thì hai mắt tỏa sáng, nói với Mai Tửu Nhi: “Tiểu nữ oa, đã đến rồi, vậy có muốn lưu lại phục thị bổn tọa hay không, bổn tọa có thể truyền cho ngươi Vô Thượng Đại Đạo!”
Hồng Trần Đại Đế du hí hồng trần, tính tình vô cùng tiêu sái, nhưng từ sau khi đánh nhau ở Toái Tinh Hải thì liền bị buộc cùng một chỗ với Ô Quảng, không được uống rượu, không có thịt ăn, không có mỹ nhân vờn quanh, quả thực nhàm chán đến sắp mốc meo rồi. Khó lắm mới có dịp có người đến đây, tất nhiên là muốn lưu lại, cũng không phải là hắn muốn làm gì, có một tiểu cô nương xinh đẹp phục thị, dù sao cũng tốt hơn cả ngày gặp mặt Ô Quảng a.
Thiên đại cơ duyên, Vô Thượng Tạo Hóa bày ở trước mắt, nhưng sắc mặt Mai Tửu Nhi lại trắng bệch đi, đem đầu lắc thành trống bỏi. Cô không biết rõ tình huống, chỉ cảm thấy lão già trước mắt này không giống như là người tốt lành gì, hơn nữa có chút điên điên khùng khùng, nào dám lưu lại. Về phần Vô Thượng Đại Đạo gì đó, ai biết được là hắn nói thật hay giả, không cần cũng dược.
Ô Quảng thấy thế thì là không miễn cưỡng, chỉ thở dài một tiếng: “Đáng tiếc đáng tiếc!” Nói xong, liền gật đầu nói với Dương Khai: “Ngươi nói với hắn a.”
Dương Khai gật gật đầu, đưa tay chỉ vào bàn cờ nói: “Đây là cái gì?”
Ô Quảng nghiêng đầu, tỏ vẻ chăm chú điều tra tình huống trong cơ thể Dương Khai, không chút nghĩ ngợi liền trả lời: “Huyết Dương tinh vực!”
Mặc dù trong nội tâm đã có suy đoán, nhưng khi Ô Quảng thừa nhận, Dương Khai cũng hít vào một hơi lạnh: “Ngươi lụyện hóa một cái tinh vực thành cái dạng này?”
Huyết Dương tinh vực ở đâu, Dương Khai không biết, cũng chưa từng nghe nói qua, nhưng có lẽ là một cái tinh vực hạ vị diện nào đó, là tồn tại giống như Hằng La Tinh Vực, thế nhưng hiện tại, tinh vực đó dĩ nhiên hóa thành một bàn cờ, bày ra ở trước mắt!
Ô Quảng ha ha cười cười: “Cái này có cái gì ly kỳ đâu, trên trời nhiều lắm.”
Dương Khai ngẩng đầu nhìn lại, sau đó đồng tử không khỏi co rụt lại, chỉ thấy ở trên bầu trời, từng đoàn từng đoàn Tinh Vân hoặc lớn hoặc nhỏ đang xoay quanh vòng, lớn thì cỡ đồ hốt rác, nhỏ thì cỡ chậu rửa mặt, cách lẫn nhau một đoạn. Nếu không có lời này của Ô Quảng thì cho dù Dương Khai nhìn thấy, cũng sẽ chỉ cảm thấy những Tinh Vân này có chút kỳ lạ cổ quái mà thôi, nhưng sau khi nghe hắn nói xong, Dương Khai liền cẩn thận xem xét lại, phát hiện ra từng đoàn từng đoàn Tinh Vân kia vậy mà lại là từng đoàn từng đoàn tinh vực.
Vận khởi thị lực nhìn vào đó, trong những Tinh Vân kia có từng khỏa hành tinh tu luyện nhỏ bé giống như cát bụi, mà trên những hạt bụi đó, còn có hàng tỉ sinh linh đang sinh tồn.
Nhưng những sinh linh này cũng giống như quân cờ trên bàn cờ vậy, căn bản là không biết tình cảnh của bản thân, nên làm gì thì tiếp tục làm cái đó.
“Tình huống trong cơ thể ngươi thật là kỳ quái, rõ ràng ma tính mười phần, vì sao bản thân ngươi lại không bị ảnh hưởng, ngươi làm thế nào giữ cho thần thức của bản thân vẫn thanh tỉnh vậy?” Ô Quảng hỏi.
“Ngươi có biết Ma Nguyên không?” Dương Khai hỏi lại.
Ô Quảng cười cao thâm mạt trắc: “Ta biết rất nhiều chuyện ngươi không biết!”
“Ngươi không phải đang ở Tổ Vực hay sao? Sao lại chạy tới nơi này? Đây là địa phương nào?” Dương Khai chẳng muốn cùng hắn dây dưa Ma Nguyên sự tình, hiện tại cần gấp nhất chính là làm minh bạch hắn rốt cuộc đang làm gì đó.
“Nơi này chính là Tổ Vực!” Ô Quảng trả lời.
“Đánh rắm!” Dương Khai buột miệng mắng, hắn cũng không phải chưa từng đi qua Tổ Vực, làm sao lại có bộ dạng như vậy, nhưng khi nghĩ lại, lão thất phu này có thể lụyện hóa nguyên một đám tinh vực thành bàn cờ, tinh vân, nếu hắn đem Tổ Vực lụyện hóa thành sân nhà hắn thì cũng không phải là chuyện kỳ quái.
Trầm ngâm xuống, Dương Khai cau mày nói: “Tiểu thiên địa?”
Ô Quảng mỉm cười lắc đầu: “Đại Càn Khôn!”
Dương Khai đột nhiên biến sắc, vô cùng kinh hãi nhìn qua Ô Quảng, bất quá hắn lại biết Ô Quảng không có nói ngoa, Mai Tửu Nhi chỉ phát giác ra thiên địa linh khí ở nơi đây nồng đậm đến cực điểm, nhưng lại không phát giác được thiên địa pháp tắc ở nơi đây cũng hùng hồn vô cùng.
Chính như Tinh Giới cùng Ma vực, cũng đều là Đại Càn Khôn, nơi đây mặc dù có hơi không bằng, nhưng quả thực cũng kém không bao nhiêu.
Ô Quảng giống như không thấy được biểu lộ của Dương Khai, mở miệng nói: “Trong thức hải của ngươi nhất định có bảo vật gì đó bảo vệ sự thanh tĩnh cho thần hồn của ngươi, lão phu muốn nhìn, mở thần thức ra đi.”
“Si tâm vọng tưởng!” Dương Khai không cần suy nghĩ liền cự tuyệt. Lông mày hắn gần như dính lại, quay đầu nhìn quanh một chút rồi nói: “Ngươi năm đó theo Long điện tiến vào Tổ Vực, chính là vì lụyện hóa Tổ Vực?”
“Đúng vậy, Tổ Vực là căn nguyên của tất cả các tinh vực hạ vị diện, lụyện hóa Tổ Vực, sự tình bổn tọa cần làm liền có thể làm chơi ăn thật.”
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Dương Khai khó hiểu nhìn qua hắn.
Ô Quảng mỉm cười lắc đầu: “Cái này không thể nói cho ngươi biết.” Sau đó hắn lại dừng một chút rồi nói: “Bất quá ngươi đã đến rồi, ta ngược lại có một chuyện cần ngươi hỗ trợ.”
“Ngươi cảm thấy ta sẽ giúp ngươi hay không?” Dương Khai cười lạnh không ngớt.
Ô Quảng mặc kệ hắn, nói thẳng: “Ta muốn tinh vực của ngươi, bản tọa không cần biết ngươi là chủ nhân của phiến Tinh Vực kia, hay chỉ là may mắn gặp dịp thôn phệ được chỗ đó, bất quá cũng không có quan hệ gì, bất kể phiến tinh vực kia có chủ hay là vô chủ, bất kể chủ nhân của nó là ai, bổn tọa đều muốn thôn phệ, chẳng những là phiến tinh vực kia của ngươi, mà bổn tọa muốn thôn phệ hết tất cả các tinh vực hạ vị diện.”
Dương Khai thanh âm mệt mỏi nói: “Muốn chết thì ta có thể thành toàn ngươi.”