Chương 3756: Mật Hàm
Trường Phong thành là một tòa tiểu thành ở Bắc Vực, quy mô chỉ bằng với Phong Lâm Thành lúc trước.
Nếu không phải Dương Khai vào ban ngày đi công tác một phen, e rằng cũng không biết Trường Phong thành này rốt cuộc nằm ở chỗ nào.
Năm nghìn dặm, dùng tốc độ hiện tại của hắn, chỉ tốn không đến mười phút thì đã đến nơi. Nhìn khắp bốn phía, Dương Khai chợt thở dài, địa phương giống như Trường Phong thành này, phóng mắt khắp Tinh Giới hiện tại có thể nói đếm không hết.
Tiểu thành rách nát, khắp nơi bừa bộn. Đại quân Ma tộc mặc dù còn chưa giết tới chỗ này, nhưng cư dân trong thành đã sớm bỏ trốn, tiểu thành vốn không tính là phồn hoa vào giờ phút này lại càng thêm tĩnh mịch nặng nề.
Đây chẳng qua chỉ là một hình ảnh thu nhỏ của vô số địa phương trong Tinh Giới mà thôi.
Chiến hỏa của lưỡng giới chi tranh đã lan tràn khắp thế giới. Sau chiến dịch này, cho dù Tinh Giới có thể chiến thắng, thế nhưng phiến thiên địa này cần bao lâu mới có thể khôi phục lại nguyên khí? Có lẽ mấy ngàn năm, có lẽ mấy vạn năm, có lẽ càng lâu hơn...
Nhưng chỉ cần có khả năng khôi phục, vậy thì đã đủ khiến cho tất cả mọi người trong Tinh Giới chịu trả giá bằng tính mạng, không cho Ma tộc xâm lấn nửa bước.
Trên tường thành, Dương Khai chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn lên trời. Mây đen dày đặc, ánh trăng không lộ, điều này khiến hắn khẽ nhếch miệng cười cười. Đêm không trăng đầy gió, chính là thời gian giết người phóng hỏa tốt nhất.
Sau lưng truyền đến những tiếng sàn sạt, Dương Khai quay người nhìn lại, sau đó chợt lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
Người mời hắn tới đây, lại quang minh chính hiện thân như vậy, không hề có chút ý tứ che dấu nào sao?
Chẳng lẽ là do mình nghĩ lầm rồi? Dương Khai sau khi thấy rõ khuôn mặt của người tới thì liền khẽ chau mày.
“Ta còn sợ là ngươi không đến, bất quá lá gan của ngươi thật đúng là lớn, đến lúc này mà còn chạy nhông nhông ở bên ngoài. Nếu như ta mời thêm năm ba tên hảo thủ ở chỗ này, lại bố trí ra Thiên La Địa Võng, vậy thì ngươi sẽ làm gì bây giờ?” Một giọng nói thanh thúy dễ nghe vang lên, ở cách đó không xa, một đạo tịnh ảnh chầm chậm mà đến. Khi nàng bước tới trước mặt Dương Khai khoảng năm trượng thì chợt mỉm cười nhìn qua hắn, theo gió mà đến, còn có một mùi thơm nhàn nhạt làm cho người ta mê say.
Khoảng cách này, đối với người tới mà nói, tuyệt đối là một khoảng cách cực kỳ nguy hiểm. Người tinh thông Không Gian pháp tắc như Dương Khai có thể trong nháy mắt đánh ra một loạt công kích trí mạng, cho dù thực lực của nàng có mạnh hơn nữa, thì e rằng cũng không có cách nào thoát đi.
“Thanh tiền bối!” Dương Khai lập tức bật cười: “Mật hàm kia... Là do tiền bối đưa đến sao?”
Đứng ở trước mặt hắn, vậy mà lại là La Sát Môn Thanh Vũ Trúc! Vị này được hắn cứu ra từ trong khe hở hư không, đã sống mấy vạn năm, là Ngụy Đế đã từng kinh qua một lần Đại Đạo tranh phong!
Nghiêm khắc mà nói, kinh nghiệm một lần Đại Đạo tranh phong của Thanh Vũ Trúc, cũng là sự tình lần trước rồi. Nàng dù sao cũng là người cùng thời đại với Ô Quảng, khi Dương Khai mang nàng ta ra từ trong khe hở không gian, cũng đã từng muốn tìm hiểu thân phận của nàng.
Kết quả nàng thuận miệng tựu báo ra tục danh của đám người Ô Quảng, Hào Quân, Sở Thiên Cơ, Đoạn Hồng Trần, Chiến Vô Ngân...
Trước đó, Dương Khai đúng là không tin vào việc một người có thể kéo dài hơi tàn trong khe hở hư không lâu như vậy. Mà nàng sở dĩ bị kẹt trong khe hở hư không, theo như lời nàng nói, chính là vì bị Ô Quảng gài bẫy.
Lúc trước thực lực của nàng và Ô Quảng sàn sàn nhau, đều có tư chất vấn đỉnh Đại Đế. Ô Quảng vì muốn giảm bớt một đối thủ cạnh tranh, cho nên trước khi lần Đại Đạo tranh phong kia xảy ra, đã sắp đặt để nàng bị kẹt trong khe hở hư không, thẳng đến khi được Dương Khai tìm thấy. Cho nên nàng mặc dù trải qua loại chuyện đó một lần, nhưng lại không có tham dự vào, có thể nói là bỏ lỡ một cách đáng tiếc.
Mà vào nhiều năm về trước, sau khi Dương Khai mang nàng ra khỏi khe hở không gian trong La Sát Môn, giữa hai người liền có một chút liên hệ. Về sau khi cuộc chiến lưỡng giới bộc phát, Dương Khai đã từng nhờ người tìm hiểu tin tức của La Sát Môn, dù sao thì trên người hắn vẫn còn treo bài danh khách khanh trưởng lão của La Sát Môn, trong phạm vi khả năng của mình, hắn cũng nguyện ý đi chiếu cố môn phái của nữ tử này một chút. Nhưng sau khi tìm mới biết, La Sát Môn từ mười mấy năm trước đã biến mất vô tung vô ảnh, tính toán thời gian, đúng là vài năm sau khi Dương Khai trợ giúp Thanh Vũ Trúc thoát khốn.
Từ đó về sau, toàn bộ La Sát Môn và Thanh Vũ Trúc đều biến mất không biết bóng dáng.
Cho đến lúc này gặp mặt.
Sau khi biết người tới tìm mình là Thanh Vũ Trúc, Dương Khai liền minh bạch trước đó mình đã suy nghĩ hơi nhiều. Nàng đã quang minh chính đại hiện thân như vậy, còn nói những lời như vậy, chứng tỏ nàng không hề có gì ác ý gì với mình. Huống hồ, về Thanh Vũ Trúc người này, Dương Khai sau đó cũng không phải là không có tìm hiểu qua.
Từng có một lần, hắn nói với Chiến Vô Ngân về nữ nhân này. Sau khi biết được nữ nhân này vẫn còn sống, Chiến Vô Ngân cũng rất kinh ngạc. Dù sao cũng đã mấy vạn năm trôi qua, bằng hữu cũ quen biết năm đó phần lớn đều đã không còn trên nhân thế, cũng chỉ còn mấy lão hữu còn sót lại. Mặc dù hắn và Thanh Vũ Trúc không có giao tình gì, nhưng sau khi biết nàng còn chưa chết thì cũng vui vẻ một phen.
Đối với nữ nhân này, Chiến Vô Ngân chỉ có một câu đánh giá, nhân phẩm không xấu!
Ngay cả Chiến Vô Ngân cũng đã nói như vậy rồi, đủ để chứng minh nhân phẩm của Thanh Vũ Trúc khá là tốt.
“Bằng không ngươi cho rằng là ai đưa đến?” Thanh Vũ Trúc nghẹo đầu nhìn qua Dương Khai, bật cười không ngớt. Nếu không cân nhắc đến sự tình nàng đã sống mấy vạn năm, chỉ đơn thuần nhìn vào dáng vẻ và biểu lộ của nàng, e rằng người nào cũng sẽ cho rằng nàng bất quá chỉ mới mười sáu xuân xanh mà thôi.
Lão yêu quái a! Dương Khai oán thầm trong lòng một tiếng, khẽ cười nói: “Chính vì không biết là ai đưa đến, cho nên mới sang đây xem xem.” Dừng lại một chút, hắn nói tiếp: “Xem ra tiền bối biết chút gì đó?” Bằng không nàng trước đó cũng sẽ không nói rằng Dương Khai to gan gì gì đó.
Thanh Vũ Trúc tức cười nhìn qua hắn: “Ngươi có thể hỏi ta những lời này, xem ra cũng đã biết chút ít gì đó! Rất tốt, cũng đỡ cho ta phải giải thích một phen.”
“Tiền bối làm thế nào mà biết được?” Dương Khai hồ nghi, tin tức đúng ra không nên truyền đi nhanh như vậy mới đúng.
Thanh Vũ Trúc vuốt vuốt tóc mai, hé miệng cười nói: “Ngươi quên ta đã nói với ngươi rằng, ta đã từng trải qua chuyện như vậy một lần, cho nên ta mẫn cảm với sự biến hóa của linh khí trong thiên địa này hơn bất kỳ ai. Ta có thể cảm giác được, vật kia sắp xuất thế.”
“Huyền Thiên Điện sao?” Dương Khai thần sắc nghiêm túc hỏi. Trước đó mình nhìn thấy một tia Thiên Cơ, sau đó Thiên Xu Đại Đế để lại một câu châm ngôn, hiện tại lại có Thanh Vũ Trúc nói như vậy, xem ra, Huyền Thiên Điện mở ra quả thực là chuyện phải xảy ra.
“Không tệ!” Thanh Vũ Trúc gật đầu, cũng không kinh ngạc vì chuyện Dương Khai biết được sự tồn tại của Huyền Thiên Điện. Mặc dù việc này cơ mật, nhưng cũng không phải là không có người biết, những Ngụy Đế quanh năm đi theo bên người Đại Đế, khẳng định là từng nghe các Đại Đế nói qua về thứ này.
Lý Vô Y cũng chính bởi vì như vậy mới biết được sự tồn tại của Huyền Thiên Điện.
Yên lặng nhìn qua Dương Khai, Thanh Vũ Trúc nói: “Ngươi đã biết rõ nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn đi vào đó sao?”
Dương Khai gật đầu.
“Quả nhiên...” Thanh Vũ Trúc tỏ vẻ hiểu rõ: “Ta cũng đoán được rằng ngươi sẽ đi vào.” Nàng những năm này mặc dù mang theo La Sát Môn ẩn cư, nhưng cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả về sự tình ở ngoại giới, nhất là sự tình về Dương Khai, nàng đều dụng tâm tìm hiểu qua.
Dương Khai cười nói: “Việc trọng đại như thế, sao lại có thể bỏ qua? Chỉ có điều tiền bối có biết thời gian mở ra cụ thể của Huyền Thiên Điện hay không?”
Nếu như Thanh Vũ Trúc biết được thời gian cụ thể, vậy hắn nhất định có thể nắm giữ được càng nhiều ưu thế hơn nữa.
“Nội trong một tháng này.” Thanh Vũ Trúc trả lời: “Lần trước sau khi thiên địa có biến hóa, chỉ trong vòng một tháng, Huyền Thiên Điện liền hiển lộ, tiếc là ta không đợi được đến lúc đó thì đã bị Ô Quảng lừa rồi.”
Ân oán vài vạn năm trước, lúc này nhắc lại, ngữ khí của Thanh Vũ Trúc cũng trở nên vô cùng lạnh nhạt. So với những Ngụy Đế cùng thời sớm đã vẫn lạc trong dòng sông lịch sử mà nói, nàng ít nhất vẫn còn sống cho tới bây giờ, chờ được đến lúc Huyền Thiên Điện lại một lần nữa mở ra, lại có cơ hội tham dự một lần nữa.
“Tiền bối tới tìm ta, là muốn liên thủ với ta sao?” Dương Khai hỏi.
Thanh Vũ Trúc chậm rãi lắc đầu: “Việc này ta đành xin lỗi ngươi một tiếng trước, năm đó lúc ngươi cứu ta ra, ta đúng là đã từng nói, nếu như có cơ hội phù hợp, hai ta chưa chắc là không thể liên thủ. Nhưng với cục diện hiện tại, sự tình liên thủ e rằng không được. Thứ nhất, Huyền Thiên Điện mở ra lần này quá mức đột nhiên, e rằng là bị Ma Thổ ăn mòn ảnh hưởng, thiên địa đã có cảm giác nguy cơ. Mà cuối cùng chỉ có một người có thể vấn đỉnh Đại Đế, nếu như ta liên thủ với ngươi, thì rồi cũng sẽ phải vạch mặt. Nếu đã như thế, không bằng đừng có liên thủ ngay từ đầu, đỡ khiến cho chúng ta phải trở mặt. Thứ hai, với tình cảnh hiện tại của ngươi, ta cũng không dám liên thủ với ngươi, chắc hẳn ngươi cũng biết nguyên nhân.”
Dương Khai vào thời điểm hiện tại chẳng khác nào là một khối thịt mỡ trong mắt của những Ngụy Đế Bán Thánh, Thanh Vũ Trúc chỉ khi nào đầu bị lừa đá thì mới đi liên thủ với hắn, tự tìm khó chịu làm gì a.
Lúc nói những lời này, khuôn mặt của Thanh Vũ Trúc lộ ra một tia thần sắc không có ý tứ, dù sao lời này cũng có chút hiềm nghi lật lọng.
Dương Khai gật đầu nói: “Ta minh bạch.” Thật ra hắn cũng không có ý so đo, Thanh Vũ Trúc nói rõ với hắn như vậy, ngược lại làm cho hắn cảm thấy không tệ.
“Tiền bối bảo ta đi ra là có ý...”
“Bên trong miếng ngọc giản này có liên quan tới Huyền Thiên Điện, ngươi sau khi trở về thì xem kỹ đi.” Đang lúc nói chuyện, Thanh Vũ Trúc bỗng vứt qua một miếng ngọc giản.
Dương Khai đưa tay tiếp nhận, thần sắc vui vẻ nói: “Tiền bối biết rõ tình hình trong Huyền Thiên Điện hay không?”
Thanh Vũ Trúc lắc đầu: “Không phải là rất rõ ràng, dù sao ta cũng chưa từng đi vào đó, chẳng qua là năm đó có nghe người ta nói qua một ít sự tình về nó. Cho nên những tình báo trong ngọc giản này rốt cuộc có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả, ta cũng có không cách nào phán đoán được, những điều này ngươi tự mình cân nhắc a.”
Mặc dù nàng nói như thế, nhưng Dương Khai vẫn vui mừng quá đỗi, chắp tay nói: “Đa tạ tiền bối rồi.”
Thanh Vũ Trúc khoát tay nói: “Ân cứu mạng, khó có thể báo đáp, nếu không phải nhờ ngươi, e rằng ta vẫn còn bị nhốt trong khe hở hư không, chậm rãi chờ chết.”
Dương Khai nhếch miệng cười cười: “Đối với tiền bối mà nói đó là ân cứu mạng, đối với ta mà nói bất quá chỉ là tiện tay mà thôi.” Hắn giơ lên ngọc giản trên tay, nói: “Hôm nay đây là thứ mà ta cần có nhất, hai chúng ta xem như không ai nợ ai.”
Thanh Vũ Trúc chợt thở dài một tiếng, trong lòng tự biết ân tình cứu sống bản thân sao lại có thể trả hết dễ dàng như vậy được? Nàng yên lặng một hồi rồi nói: “Nếu như có thể gặp được trong Huyền Thiên Điện, có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ mở miệng. Trước khi trận tranh phong cuối cùng bắt đầu, nếu là việc ta có khả năng giúp đỡ thì ta đây nhất định sẽ không chối từ.”
“Đến lúc đó xin quấy rầy tiền bối một hai.” Dương Khai nhếch miệng cười cười.
“Mặt khác ta còn có một chuyện muốn nhờ ngươi.”
Dương Khai tỏ vẻ chú ý, nói: “Tiền bối thỉnh giảng.”
“La Sát Môn mặc dù không phải do ta cố ý truyền xuống, nhưng dù sao cũng có chút sâu xa với ta. Những năm gần đây, ta nghỉ ngơi lấy lại sức, các nàng cũng tận tâm hiếu kính cung phụng. Lần này ra đi không biết có thể trở về hay không, hơn nữa Tinh Giới hiện tại thay đổi bất ngờ, các nàng một đám nữ tử lưu lạc bên ngoài, nếu như không có người chiếu cố, e rằng sớm muộn gì cũng sẽ chết không toàn thây. Ta muốn nhờ ngươi mang các nàng về Lăng Tiêu Cung, bất kể là sung nhập đại quân đoàn hay là tùy ý để các nàng tự sanh tự diệt, đều tùy tâm ý của ngươi đi.”