Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 3771: Giết

Chương 3771: Giết


"Chỗ nào không giống?"
"Bọn hắn không biết Hư Thiên Đỉnh, tiền bối nói xem có kỳ quái hay không?" Dương Khai cau mày.
"Chẳng lẽ tình báo chúng ta lấy được có sai, có người cố ý làm lẫn lộn tầm mắt của chúng ta?"
"Cũng không đến mức." Dương Khai lắc đầu, lời này của Băng Vân có ý riêng, hắn sao không hiểu, nhưng tình báo Hư Thiên Đỉnh là Thanh Vũ Trúc nói cho hắn biết, hắn cùng Thanh Vũ Trúc không oán không cừu, càng có ân cứu mạng, đối phương không có đạo lý lừa gạt hắn.
Huống chi, nếu Hư Thiên Đỉnh thật sự là Thanh Vũ Trúc bịa ra, vậy nàng có mục đích gì? Đối với nàng lại có chỗ tốt gì?
"Tên kia biết cái gì?"
Dương Khai thần sắc cổ quái nói: "Đây mới là chỗ ta thấy kỳ quái nhất, bọn hắn vậy mà cái gì cũng không biết."
"Cái gì cũng không biết? Chẳng lẽ Tàn Dạ không nói cho bọn hắn gì cả?" Băng Vân kinh ngạc.
"Gần nhất cọn hắn còn không gặp Tàn Dạ. Ngược lại là Huyết Lệ cho các Bán Thánh một mệnh lệnh."
"Mệnh lệnh gì?"
Dương Khai nhìn, u lãnh nói: "Giết!"
Băng Vân bật cười: "Đây coi là mệnh lệnh gì." Ở trong này, Bán Thánh cùng Ngụy Đế đụng nhau tất nhiên sẽ có một trận long tranh hổ đấu, không cần phải phân phó như vậy.
"Giết nhiều sẽ biết nên làm như thế nào." Dương Khai bổ sung.
"Đây cũng là hắn nói?" Băng Vân nhíu mày.
Dương Khai gật đầu.
Băng Vân im lặng, ngờ vực vô căn cứ nói: "Chẳng lẽ nói muốn thấy thiên cơ kia, còn cần đến máu tươi cùng sinh mệnh tế điện?"
Dương Khai thở nhẹ một hơi nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, nếu không, các Ma Thánh không đến mức cố ý có phân phó như vậy. Mặt khác, còn có một việc rất khiến ta để ý. . ." Nói như vậy, hắn vung tay lên một, một bộ thây khô xuất hiện trước mặt.
Thây khô kia phảng phất đã chết vô số năm, một thân huyết nhục tinh hoa đều tiêu tán sạch sẽ. Nhưng tuy là thi thể, dầu gì cũng bảo lưu một chút vết tích khi còn sống. Băng Vân liếc mắt liền nhìn ra thây khô này chính là Lực Ma kia.
"Sao biến thành như này rồi?" Băng Vân nhíu chặt mày, ngay sau đó sắc mặt đại biến, nhìn Dương Khai nói: "Dương Khai, chẳng lẽ ngươi. . ."
Dương Khai bật cười nói: "Tiền bối yên tâm, tuy ta biết Phệ Thiên Chiến Pháp, nhưng cũng không tu luyện nó." Thây khô này nhìn như là bị người dùng công pháp đặc thù nào đó hút khô tinh khí thần, rất giống Phệ Thiên Chiến Pháp, Dương Khai tự nhiên biết Băng Vân lo lắng cái gì.
"Trên thực tế, hắn cũng không phải do ta giết chết." Trong Tiểu Huyền Giới, Dương Khai đúng là có năng lực như thế, nhưng Lực Ma này lại chết do thần hồn cấm chế bộc phát, thần hồn cấm chế trong đầu hắn chẳng những có thể phản phệ người có ý đồ sưu hồn, còn có một khi Lực Ma hơi thổ lộ ra một chút liên quan tới Huyền Thiên điện cũng sẽ bộc phát ra, trực tiếp khiến Lực Ma mệnh tang tại chỗ.
Dương Khai không thể tìm ra quá nhiều tình báo cũng vì vậy.
"Mà sau khi hắn chết, ta rõ ràng cảm giác được có một cỗ lực lượng vô hình xuyên qua giới bích Tiểu Huyền Giới, bao phủ, rút khô tất cả lực lượng của hắn."
Hồi tưởng chuyện trước này, Dương Khai cảm thấy mê vụ trước mắt được đẩy ra một tầng. . .
"Vì sao lại như vậy?" Băng Vân lộ vẻ cực kỳ kinh ngạc, rồi là lực lượng gì có thể xuyên qua giới bích Tiểu Huyền Giới? Phải biết, đây chính là một thiên địa rất mạnh.
"Trước đó ta cũng giết một Bán Thánh, sau khi tên kia chết, cũng giống như Lực Ma này, lúc ấy ta không phát giác được gì, nhưng bây giờ xem ra, Huyền Thiên điện có chút không đơn giản."
"Ngươi nói là. . ."
"Tất cả tồn tại tham dự đại đạo chi tranh, chỉ cần chết ở trong Huyền Thiên điện, đều sẽ biến thành như này." Dương Khai chỉt thây khô trên đấ, mắt lóe lên vẻ sáng tỏ, "Kết hợp với phân phó của Huyết Lệ với các Bán Thánh, ta cảm thấy thuyết pháp trước đó của tiền bối rất có đạo lý."
"Nếu thật sự là như thế, vậy chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường, Ma Vực có chuẩn bị mà đến, nếu chúng ta không tiến hành phòng bị, chỉ sợ sẽ ăn thiệt thòi lớn." Băng Vân sắc mặt nghiêm túc, cũng âm thầm kinh ngạc Dương Khai thực lực cường đại, trước đó, hắn thế mà đã chém một Bán Thánh, nàng cũng là Ngụy Đế, tự nhiên biết thực lực đến cấp độ này, đơn đả độc đấu muốn giết đối thủ ngang cấp là chuyện khó khăn cỡ nào.
Dương Khai đồng ý gật đầu: "Tối thiểu nhất phải để mọi người biết tình cảnh trước mắt."
Nếu như mấu chốt vấn đỉnh Đại Đế là phải huyết tế rất nhiều người, vậy Ma tộc gần như đã biết trước, bọn hắn có lệnh từ Ma Thánh, lại ỷ vào trên nhân số, làm việc sẽ không kiêng kị gì cả.
Ngược lại là Ngụy Đế bọn họ tạm thời còn không có biết rõ ràng tình huống, đoán chừng là đều ôm dự định tránh được nên tránh.
Nếu cứ ôm lấy tâm tính như vậy đến ứng phó Ma tộc Bán Thánh, khẳng định phải thiệt thòi lớn.
Nói xong Dương Khai cười khổ một tiếng: "Nhưng cũng phải gặp được người khác mới được. Từ sau khi vào, tiền bối là người thứ nhất ta gặp." Người trong bóng tối nhìn trộm hắn trước đó tự nhiên không tính.
Băng Vân cười cười nói: "Ta vận khí tốt hơn ngươi, ngươi là thứ hai."
"Ồ?" Dương Khai kinh ngạc, "Tiền bối còn gặp người nào."
"Dương Viêm."
Dương Khai nghe vậy đại hỉ, thật là vận khí quá tốt: "Nàng ở đâu?"
Băng Vân đưa tay chỉ một hướng nói: "Cách đây một ngày đường, chúng ta phát hiện vài thứ, nàng lưu lại xử lý, ta thì đi tìm ngươi."
"Đi tụ hợp cùng nàng đi, nhiều người làm việc luôn thuận tiện hơn."
"Đang có ý này." Băng Vân mỉm cười.
Hai người liền khởi hành, trên đường, Dương Khai cũng hỏi qua, rốt cuộc là thứ gì lại có thể hấp dẫn Dương Viêm lưu tại. Băng Vân liền kể lại.
Theo nàng nói, sau khi nàng gặp Dương Viêm, hai người liền bắt đầu tìm kiếm Dương Khai, kết quả Dương Khai không tìm được, ngược lại là vô tình phát hiện một cái ao kỳ lạ, ao kia chỉ sâu vài thước, trong ao có nước màu ngà sữa, tản ra mùi thơm ngất ngây, hít một hơi là phê tận nóc.
Mà theo Dương Viêm quan sát, nàng nói trong ao nước kia có thể là Thiên Địa Nguyên Dịch trong truyền thuyết.
Nếu là bảo vật bình thường thì còn có thể thôi, đại đạo chi tranh cơ hội khó được, trừ phi thuận tay liền có thể lấy, ai lại sẽ vì một chút bảo vật phổ thông mà lãng phí thời gian quý giá.
Nhưng này chính là Thiên Địa Nguyên Dịch, chí bảo lúc thiên địa sơ khai mới có thể đản sinh. Thứ này chớ nói đối với Ngụy Đế, chính là đối với Đại Đế cũng có diệu dụng cực lớn, phục dụng nhất định có thể cảm ngộ Thiên Đạo, thực lực tăng nhiều.
Nhưng bên cạnh ao lại có một đại trận thiên địa tự sinh, đại trận huyền diệu vô song, không phá trận là không thể tiếp cận ao nước, không thể lấy Thiên Địa Nguyên Dịch. Mà bản thân Dương Viêm chính là một vị đỉnh tiêm Khí Trận sư, vô luận là trên luyện khí hay Trận Pháp chi đạo, toàn bộ Tinh Giới không người hơn nàng, nếu nói trên đời này có ai có thể phá giải đại trận kia, trừ nàng ra không còn có thể là ai khác.
Nên Dương Viêm ở lại phá trận, mà Băng Vân không giúp đỡ được gì, đành rời đi tìm tung tích Dương Khai.
"Thiên Địa Nguyên Dịch. . ." Dương Khai nghe vậy cũng đỏ mắt.
Chẳng trách Thanh Vũ Trúc nói phàm là người tham gia đại đạo chi tranh, dù không thể vấn đỉnh Đại Đế, nhưng chỉ cần có thể sống trở về, mỗi người đều sẽ thực lực tăng nhiều.
Biết đây có thể là Thiên Địa Nguyên Dịch, Dương Khai lập tức tăng tốc.
Một đường bình an vô sự, hành trình một ngày chỉ tốn hơn nửa ngày đã đến.
Nơi Dương Viêm cùng Băng Vân phát hiện là trong một khu rừng, xung quanh đều đầy cây cối to lớn, duy chỉ có một chỗ trống thoáng, vị trí chính giữa, có một cọc gỗ đường kính chừng ba trượng, cọc gỗ rỗng, tạo thành một ao nước, trong hồ có chất lỏng màu nhũ bạch, có thể là Thiên Địa Nguyên Dịch. Đương nhiên, vẻn vẹn chỉ là Dương Viêm suy đoán, trước khi chưa phá trận, nàng cũng vô pháp xác định thứ trong hồ là gì.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất