Chương 3786: Băng Vân Nguy
Thương Long Thương thấu thể mà qua, quán xuyên lồng ngực của tên Huyết Ma Bán Thánh kia, máu tươi theo thân thương từ từ chảy xuống.
Huyết Ma hai mắt trợn tròn, hai tay gắt gao nắm lấy thân thương, vẻ mặt khiếp sợ, há miệng như muốn nói điều gì, nhưng sau cùng lại phun ra một ngụm máu tươi.
Quần hùng xôn xao. . .
Mặc dù sau khi biết được hai người giao đấu rốt cuộc là ai thì song phương đều biết Dương Khai chắc chắn sẽ không thua trận này. Nhưng khi nhìn thấy hắn dùng thương bốc lên tên Huyết Ma Bán Thánh kia một cách vô cùng đơn giản như vậy, hình ảnh đó vẫn khiến người ta cảm thấy thị giác bị trùng kích cực mạnh.
Thân thể trọng thương, đứng trước mặt Dương Khai nổi giận, đơn giản là không có sức chống cự.
Huyết Ma giãy dụa nhúc nhích, trong cổ họng phát ra những tiếng ôi ôi, một thân huyết khí quay cuồng, nhẫn nhịn thật lâu mới gầm lên một tiếng: "Ta không phục!"
Nếu để cho hắn cơ hội công bằng đơn đả độc đấu cùng Dương Khai, hắn cảm thấy mình tuyệt đối không có khả năng bi thảm như vậy. Nhưng hắn trước đó đã từng quyết đấu sinh tử với Lận Như Tùng, giờ phút này một thân chiến lực còn lại không đến hai thành, đối mặt với một kích lôi đình này của Dương Khai, ngay cả cơ hội tránh né cũng không có.
Hắn biết rõ võ đạo chân lý kia khủng bố và khó chơi đến mức nào. Trúng một thương này, thể nội của hắn liền có một đạo lực lượng quỷ dị tàn phá thân tâm, sự bi phẫn tràn ngập tâm hồn rốt cục hóa thành một tiếng gầm thét như vậy.
Trông thấy một màn này, đông đảo Ngụy Đế Tinh Giới mặt mũi tràn đầy khoái ý, nhớ vừa rồi tên này khi tra tấn Lận Như Tùng còn ra vẻ khiêu khích với Dương Khai, không ngờ chỉ trong chớp mắt liền một câu đoán trúng, quả nhiên là quả báo đến nhanh.
"Bản tọa dù chết cũng sẽ không để cho ngươi sống tốt!" Tên Huyết Ma Bán Thánh kia giận dữ rống lên một tiếng, lực lượng khí huyết trên người đột nhiên tản mát ra khí tức cực kỳ nguy hiểm, hai tay cấp tốc bấm niệm pháp quyết, thân thể bỗng nhiên căng phồng lên.
"Dương Khai cẩn thận!" Băng Vân kinh hô, nhìn điệu bộ này, tên Huyết Ma kia hình như muốn tự bạo. Mặc dù hắn bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà, thế nhưng uy lực tự bạo của một tên Bán Thánh dù có nhỏ cũng sẽ chẳng nhỏ bao nhiêu, chỉ một chút sơ sẩy sẽ liền có khả năng ăn phải thiệt thòi lớn.
"Vùng vẫy giãy chết mà thôi!" Dương Khai hừ lạnh, Thương Long Thương chấn động một cái, lực lượng cuồng bạo từ trong thân thương truyền ra, oanh một tiếng, Huyết Ma bị găm trên mũi thương bị sinh sinh chấn nát, hóa thành từng khối thi cốt, tản mát tứ phương.
Thi cốt kia còn chưa rơi xuống đất, liền mất đi tất cả tinh khí, trở thành từng khối thây khô.
Từ lúc Dương Khai lên đài đến khi chiến đấu kết thúc, trước sau bất quá chỉ vài phút mà thôi. Huyết Ma Bán Thánh ngay cả một chiêu cũng không thể phát ra được. Nếu hắn đối mặt với một tên Ma Thánh chân chính, e rằng cũng sẽ không thảm hại đến mức này, đây tuyệt đối là tên Bán Thánh chết nhanh nhất từ trước tới nay.
Thu thương mà đứng, Dương Khai lặng lẽ nhìn về phía trận doanh Ma tộc bên kia, trường thương chỉ về phía trước: "Kế tiếp ai lên đây nhận lấy cái chết!"
Lời này vừa ra, Dương Viêm chau mày, vẻ mặt lo lắng nói: "Hắn chẳng lẽ muốn dùng thiên địa ý chí của mình để ảnh hưởng tới quá trình chọn người sao?"
Băng Vân sắc mặt biến hóa, vuốt cằm nói: "Có khả năng!"
Trước sau hai lần lựa chọn nhân tuyển, không có quy luật nào đáng nói, Ngụy Đế Bán Thánh ở đây đều chỉ có thể bị động tiếp nhận. Nhưng nếu là Dương Khai thì chưa chắc không thể như lời Dương Viêm nói, dùng thiên địa ý chí tự thân để ảnh hưởng đến tiến trình này.
Dù sao trong trận thứ hai này, một phần thiên địa khí vận kia đã mang đến cho hắn lợi ích cực kỳ lớn, để hắn trực tiếp nhặt được một cái đại tiện nghi. Nếu không đổi lại là bất kỳ một tên Bán Thánh nào khác ra sân, hắn cũng sẽ không thể thắng nhẹ nhàng như vậy.
Bất quá chỉ chớp mắt sau, thân ảnh của Dương Khai lại bỗng nhiên biến mất khỏi Sinh Tử Đài, chờ đến khi đám người kia kịp phản ứng thì hắn đã về tới khán đài của trận doanh Tinh Giới.
Dương Khai nhướng mày, thở dài trong lòng một tiếng.
Đúng như Dương Viêm nói, hắn vừa rồi đúng là muốn dùng thiên địa ý chí của mình để tạo ra một chút ảnh hưởng, muốn xem xem có thể làm cho mình tiếp tục lưu lại trên Sinh Tử Đài để tham gia trận đấu sinh tử thứ ba kia hay không.
Đáng tiếc kết quả làm cho hắn có hơi thất vọng. . .
Ánh mắt đảo qua đám người mình, mình đã trở về, vậy thì trận tiếp theo sẽ là ai ra sân? Câu hỏi này cũng khiến cho sắc mặt của tất cả Ngụy Đế đều trở nên ngưng trọng.
Khóe mắt liếc qua, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người biến mất không thấy đâu nữa, Dương Khai sợ hãi cả kinh, lập tức quay đầu về phía Sinh Tử Đài, vừa nhìn, đồng tử của hắn liền đột nhiên co rút lại.
Dương Viêm bên cạnh cũng đưa tay che lại bờ môi đỏ, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ lo lắng.
Trên Sinh Tử Đài, tại góc đài gần Tinh Giới bên này, một đạo thân ảnh trắng nõn đứng lẻ loi, trên quần áo có điểm điểm máu tươi, quanh thân tản ra khí tức băng hàn.
Băng Vân quay đầu nhìn bốn phía một cái, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Trận này là ta ra sân sao?"
Khi nàng giương mắt nhìn về phía trước, ở nơi hẻo lánh phía đối diện, cũng đã xuất hiện một đạo thân ảnh khôi ngô. Đợi đến khi nàng thấy rõ thân ảnh kia rốt cuộc là ai, ánh mắt của Băng Vân liền hiện lên một tia khổ sở.
"Giáp Long!" Dương Khai cắn răng quát khẽ, trong lòng nhịn không được, có xúc động muốn chửi thề.
Nhân tuyển trận thứ ba của Tinh Giới bên này là Băng Vân thì cũng thôi đi, thế nhưng, nhân tuyển của Ma tộc bên kia vậy mà lại là Giáp Long! Một trận này, Băng Vân sợ là sẽ gặp nguy hiểm.
Giáp Long là người mạnh nhất trong đám Bán Thánh Ma tộc, Dương Khai tự nhận dù là mình đụng tới hắn thì cũng sẽ không chiếm được chỗ tốt gì. Đại quân Luyện Thi không giới hạn kia đơn giản là phiền phức vô cùng, trong khi thực lực của bản thân hắn cũng cực kỳ cường hoành.
Nếu như chỉ là đánh nhau phân thắng bại thì cũng còn dễ nói chuyện, đánh không lại chung quy vẫn còn có sinh cơ. Thế nhưng trên Sinh Tử Đài kia, kết cục lại nhất định phải là có một phương vẫn lạc. Theo dự đoán của Dương Khai, phần thắng của Băng Vân không tới ba thành, có khả năng cực lớn sẽ vẫn lạc trên Sinh Tử Đài.
Cùng đến từ Hằng La tinh vực, từ sau khi đi ra khỏi Tịch Hư bí cảnh, Băng Vân vẫn một mực chiếu cố hắn, về sau còn thu Tô Nhan làm quan môn đệ tử, dốc lòng dạy bảo.
Nếu như Băng Vân xảy ra chuyện ở trong này, Dương Khai cũng không biết làm sao bàn giao với Tô Nhan cùng Cơ Dao khi trở về. Chẳng lẽ nói cho các nàng biết, mình đã trơ mắt nhìn Băng Vân bị Giáp Long đánh chết, nhưng lại vô lực nhúng tay vào sao?
Nghĩ tới kết cục của Băng Vân, Dương Khai liền cảm thấy tê cả da đầu một trận.
"Làm sao bây giờ?" Dương Viêm cũng hoảng hồn, cục diện này là thứ nàng chưa bao giờ nghĩ tới.
Dương Khai cắn răng, nắm chặt song quyền, bỗng nhiên đâm ra một thương về phía trước. Năng lượng cuồng bạo quét qua, nhưng cấm chế trên khán đài lại không tổn hao gì, mà trái lại, còn khiến cho những người khác giật nảy mình.
Mà đúng lúc này, trên Sinh Tử Đài, đại chiến đã nổi lên.
Giống như Dương Khai không cho tên Huyết Ma Bán Thánh kia bất kỳ cơ hội thở dốc nào, Giáp Long hiển nhiên cũng không có ý định cho Băng Vân bao nhiêu thời gian khôi phục, sau khi hiện thân thì lập tức thôi động vô biên thi khí, bao phủ toàn bộ Sinh Tử Đài.
Băng Vân đẩy ra trường kiếm, từng đạo kiếm choáng chém ra bốn phía, khí tức băng hàn tràn ngập, quấy nhiễu thi khí lan ra.
Giáp Long nhe răng cười, đưa tay ra. Trong luồng thi khí kia, lần lượt có từng bóng người xuất hiện, ai nấy đều tản ra khí tức cực kỳ cường đại. Băng Vân thấy thế, sắc mặt ngưng tụ, trường kiếm cắt qua ngón tay một vòng, máu tươi chảy xuôi, thân kiếm ong minh, kiếm mang như dải lụa quét ra ngoài.
Từng bộ từng bộ luyện thi bị chém làm hai đoạn, nhưng dưới sự bao trùm của thi khí, rất nhanh liền hồi phục, một lần nữa đứng lên, không ngừng khởi xướng trùng kích về phía Băng Vân.
Giáp Long ẩn thân trong thi khí, thân hình lơ lửng không cố định, từng đạo bí thuật uy lực to lớn thỉnh thoảng lại chụp tới Băng Vân.
Băng Hàn pháp tắc tràn ngập, đóa đóa bông tuyết từ phía trên bay xuống. Bông tuyết rơi vào người từng bộ luyện thi kia, lập tức hóa thành băng tinh hình lục giác, cấp tốc bao trùm tứ phía, biến từng bộ luyện thi kia thành tượng băng.
Nhưng mà vẫn còn hai cỗ luyện thi không bị ảnh hưởng. Hai cỗ luyện thi kia, chính là do thi thể của Bán Thánh luyện chế mà thành, là thủ hạ luyện thi cường đại nhất của Giáp Long, hình như vẫn còn bảo lưu lại một chút năng lực khi còn sống, trái phải giáp công mà đến, phụ trợ Giáp Long quấy nhiễu, khiến cho Băng Vân phải luống cuống tay chân.
Tương đối mà nói, Băng Vân tấn thăng Ngụy Đế chưa được mấy năm, mà Giáp Long lại là Ma Vực Bán Thánh uy tín lâu năm, còn là đệ nhất nhân dưới Ma Thánh. Thực lực hai bên vốn đã có hơi chênh lệch, bây giờ Giáp Long còn gọi ra luyện thi tương trợ, lấy ba địch một, Băng Vân làm sao có thể là đối thủ cho được.
Giao phong bất quá chỉ trong mấy chục hơi thở, hô hấp của Băng Vân liền có hơi hỗn loạn, nhất thời không quan sát, bị Giáp Long vỗ trúng một chưởng, bờ vai lập tức vang lên một tiếng răng rắc thanh thúy, rồi bay ngược ra ngoài.
Trên Sinh Tử Đài, Băng Vân cùng Giáp Long liều chết tương bác.
Trên khán đài của Tinh Giới, Dương Khai dùng hết thủ đoạn, oanh kích màn sáng cấm chế kia. Thời điểm ban đầu chỉ có một mình hắn, nhưng rất nhanh Dương Viêm liền gia nhập trong đó,tiếp sau đó, Thanh Vũ Trúc cũng xuất thủ.
Thế nhưng ba người hợp lực lại, cũng vô pháp mảy may rung chuyển được màn sáng cấm chế kia.
Một người bên cạnh thở dài nói: "Kính xin ba vị dừng tay đi, cấm chế này không phải là thứ mà chúng ta có khả năng bài trừ, trước đây chúng ta cũng đã thử qua. Bên kia không phân ra sinh tử, chúng ta sợ là không ra được."
Dương Khai mắt điếc tai ngơ, một sự tức giận cháy hừng hực trong lòng hắn, khiến hắn xuất thủ càng thêm hung mãnh, năng lượng tùy ý tản ra khiến cho rất nhiều Ngụy Đế không khỏi biến sắc.
Trên Sinh Tử Đài lại truyền tới một tiếng kinh hô của Băng Vân, nàng lại một lần nữa bị thần thông của Giáp Long đánh trúng, sắc mặt vốn cũng có hơi trắng bệch giờ phút này lại hiện lên quang mang xanh biếc, hiển nhiên là đã bị thi độc ăn mòn xâm nhập vào trong cơ thể.
Dương Khai quay đầu nhìn lại, khi thấy Băng Vân chật vật chạy trốn, nỗ lực chèo chống tràng cảnh, lập tức muốn rách cả mí mắt. Xét theo tình hình này, e rằng không đến mười phút, Băng Vân sẽ liền dữ nhiều lành ít, đến lúc đó, việc hắn có thể làm cũng chỉ có nhặt xác cho Băng Vân.
Lòng nóng như lửa đốt, tinh thần cấp tốc vận chuyển, rốt cuộc phải làm như thế nào, mới có thể giúp Băng Vân hóa giải một kiếp nạn này đây?
Không nói đến cấm chế vô cùng cứng cỏi trên khán đài này, nhóm người mình quả thực là không có cách nào phá trừ, nhưng dù có thể phá được thì sao? Trên Sinh Tử Đài kia vẫn còn một tầng cấm chế khác. Trong mười phút không thể giải quyết hai vấn đề khó khăn này, vậy thì cũng đừng mơ tưởng giúp cho Băng Vân chuyển nguy thành an.
Bỗng nhiên, Dương Khai dường như nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn về phía Hư Thiên Đỉnh bên kia.
Chỉ thấy Nguyên Thiên Quả trên cây nhỏ trong Hư Thiên Đỉnh hơi phập phồng giống như là một sinh vật sống, quang hoa lưu chuyển bên trong, giống như có thể ngay lập tức thành thục vậy.
Trước đó tại thời điểm chết Lận Như Tùng, Nguyên Thiên Quả này liền có một chút biến hóa, đến khi tên Huyết Ma Bán Thánh kia chết, Nguyên Thiên Quả lại biến hóa thêm một chút.
Bây giờ chỉ cần lại có một người chết ở chỗ này, Nguyên Thiên Quả hẳn là liền sẽ triệt để thành thục!
Chỉ cần lại có một người. . .
Người chết kia, chưa hẳn nhất định phải là Băng Vân!
Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai bỗng cảm thấy đầu óc sáng sủa, lặng lẽ truyền âm cho Dương Viêm một câu, một thân Ma Nguyên hung mãnh thôi động lên.
Dương Viêm bên kia đang thi pháp công kích cấm chế nghe thấy vậy thì khẽ giật mình, đôi mắt đẹp chợt sáng lên, sau đó hơi gật đầu nhẹ một cái, nhỏ bé đến mức không thể nhận ra. Nàng bỗng nhiên xoay người lại, ba vòng tròn trên cổ tay trắng nõn của nàng hóa thành ba đoàn lửa nhỏ, bao trùm phủ đầu lấy một người, trong miệng quát khẽ nói: "Thương Mạt tại thời điểm đang chạy trốn đã hại chết Phùng Vô Lượng, táng tận thiên lương, hèn hạ vô sỉ, thiên đạo bất dung!"
Khi nàng động thủ, Dương Khai cũng đồng thời bỗng nhiên xoay người, lực lượng thần hồn giống như là sóng thần quét tới, mắt trái màu vàng trợn lên, nhìn thẳng vào mắt của Thương Mạt. Thương Long Thương trên tay hắn hung hăng đâm ra một thương, trên mũi thương có điểm đen nhỏ lớn chừng quả đấm tản mát ra khí tức thôn phệ vạn vật.