Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 3859: Là Phúc Thì Không Phải Là Họa

Chương 3859: Là Phúc Thì Không Phải Là Họa


Hai người vào lúc này bao vây lấy cái cây ăn quả kia, công việc lu bù cả lên. Lão Phương còn không tiếc công sức thi triển ra một hạng bí thuật, lực lượng toàn thân tỏa ra, chỗ đầu ngón tay bay ra một đoàn quang mang óng ánh màu trắng. Quang mang kia dưới sự đốc thúc của hắn, luồn lách từng chút một qua những nơi hẻo lánh trên cái cây ăn quả đó.
Giày vo ̀hơn một hai canh giờ, cũng không có phát hiện ra vấn đề gì.
Lão Phương gấp gáp đến mức đầu đầy mồ hôi, không ngừng nói thầm: "Không đến mức này a, sao lại không tìm được. Lão đệ, có phải ngươi bình thường chăm sóc có vấn đề gì hay không?"
Dương Khai ôm cánh tay đứng ở một bên, khi nghe thấy vậy thì lắc đầu nói: "Không có khả năng, nếu như thường ngày chăm sóc thật sự có vấn đề, vậy thì sẽ không chỉ có một cái cây này có vấn đề, mà cả 30 cái cây mà ta chăm sóc đều sẽ có vấn đề."
"Nói cũng đúng." Lão Phương cũng cảm thấy suy đoán của mình có hơi hồ ngôn loạn ngữ. Dương Khai mặc dù chỉ mới tới đây trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng hắn đã học được tất cả các phương diện trong việc chăm sóc cây ăn quả. Hơn nữa nếu như Dương Khai bên này xảy ra vấn đề, chẳng lẽ ba vị chủ nhân trước đó cũng xảy ra vấn đề?
"Nếu như cây ăn quả không có vấn đề, vậy vấn đề chắc nằm trên mảnh đất này a." Lão Phương cau mày, vừa nghĩ đến đây, hắn lại mở miệng nói: "Đừng nản chí, tiếp tục tìm, chắc hẳn cũng sẽ đến lúc tìm ra."
Lại một phen bận rộn, hai người kém chút nữa là đã lật tung mảnh đất này lên. Nếu không phải cố kỵ những cây ăn quả trồng phía trên bị hư hại, bọn họ thật đúng là có khả năng sẽ làm như vậy.
Nhưng bất kể bọn họ làm như thế nào thì cũng không tìm ra được căn nguyên. Lão Phương áp lực như núi, đứng ở một bên không ngừng lải nhải liên miên, giống như người sắp sửa có đại nạn lâm đầu là hắn chứ không phải là Dương Khai.
Có người đến tìm lão Phương, chào hàng Bích Hỏa Tằm, nhưng lão Phương lại không có tâm tình tiếp đãi.
Dương Khai bên này sắp sửa xảy ra chuyện lớn. Nếu như không có Dương Khai, cho dù thu được nhiều Bích Hỏa Tằm hơn nữa thì cũng không biến thành Khai Thiên Đan được.
"Lão Phương ngươi có việc bận bịu thì cứ đi trước đi, để cho ta một mình ngẫm nghĩ." Dương Khai cũng có hơi không chịu được sự ồn ào của hắn, nên liền thừa dịp đuổi hắn đi.
Lão Phương gật gật đầu, trước khi đi còn trấn an Dương Khai một câu: "Đừng lo lắng, xe đến trước núi ắt có đường, lát nữa ta sẽ gọi Điệp U
cô nương tới, ta cũng không tin chúng ta không tìm ra được."
Sau đó hắn liền đi dẫn khách tiến vào trong vườn trái cây của mình.
Lão Phương vừa đi, hai tai Dương Khai lập tức thanh tịnh hơn nhiều. Dương Khai nhìn chăm chú cây ăn quả xảy ra vấn đề kia, cẩn thận hồi tưởng lại hai tháng này mình chăm sóc từng li từng tí, xác định mình không có sơ sẩy cùng bỏ
sót điều gì.
Quay đầu nhìn xung quanh một chút, xác định không có người nào ở đây, Dương Khai duỗi ra bàn tay, phủ lên trên cành cây của cây ăn quả, lặng lẽ thôi động đạo ấn, kích phát lực lượng
hành Mộc.
Sau lần Điệp U nhắc nhở hắn trước đó, hắn thường thôi động lực lượng hành Mộc để ôn dưỡng cây ăn quả. Đương nhiên, ba cây mầm kia không nằm trong số đó, chủ yếu là vì sợ chúng nó tăng trưởng quá nhanh khiến cho người ta hoài nghi. Được lực lượng hành Mộc của hắn thấm nhuần, những cây ăn quả còn lại đều phát triển rất không tệ.
Bây giờ có một cây xảy ra vấn đề, hắn liền muốn thử một chút xem xem lực lượng hành Mộc của mình có thể giải quyết vấn đề này hay không. Dù sao đây cũng là lực lượng hành Mộc do tinh hoa Bất Lão Thụ ngưng tụ mà thành, tuy không thể khởi tử hồi sinh, nhưng dù sao cũng nên có chút hiệu quả a? Ít nhất cũng có thể trì hoãn sự chết đi của cái cây này một chút, giúp cho hắn có thêm nhiều thời gian để điều tra nguyên do.
Vốn hắn tính toán như vậy.
Khi Dương Khai thôi động lực lượng hành Mộc rót vào trong cây ăn quả trước mắt này, cây ăn quả quả thực có hơi chuyển biến tốt đẹp một chút, màu sắc của lá cây cùng linh quả hình như cũng phai nhạt hơn một chút. Nhưng cùng lúc đó, Dương Khai cu ̃ng có một phát hiện khác.
Từ dưới lòng đất kia, một cỗ lực lượng nóng rực không thể khống chế mà tuôn ra, xông vào trong cây ăn quả trước mắt này. Lực lượng nóng rực lan ra tứ phía, cây ăn quả mới vừa chuyển biến tốt đẹp một chút lại một lần nữa quay về trạng thái ban đầu.
"A?" Dương Khai nhíu mày, lộ ra vẻ ngoài ý muốn đến cực điểm.
Lực lượng nóng rực tuôn ra từ dưới đất hắn cũng biết, chính là lực lượng hành Hỏa. Toàn bộ vườn trái cây này nằm trên một vùng đất Hỏa Linh cự đại. Những lúc chăm sóc cây ăn quả, hắn thường dùng lệnh bài trên tay mình, dẫn dắt lực lượng hành Hỏa dưới mặt đất để làm cho Hỏa Linh Quả Thụ tươi tốt hơn, bất quá phải nắm bắt cường độ thật tốt mới được.
Ngày thường, nếu như không vận dụng lệnh bài kích phát cấm chế, theo đạo lý mà nói, lực lượng hành Hỏa kia không thể nào chủ động dũng mãnh tiến ra mới đúng.
Nhưng trên thực tế, vừa rồi lại có một cỗ lực lượng cực kỳ bỏng cháy xuất hiện, hơn nữa cũng không phải là do hắn dẫn dắt.
Dương Khai chấn động tinh thần, mơ hồ cảm giác giống như mình đã tìm được căn nguyên, nhưng lại không thể nghĩ ra đây là vì sao.
Hắn tỉ mỉ thử nghiệm mấy lần, phát hiện mỗi lần mình thôi động lực lượng hành Mộc rót vào trong cây ăn quả, dưới mặt đất kia đều sẽ có một cỗ Hỏa linh lực dũng mãnh tiến ra, hơn nữa cỗ Hỏa linh lực này nóng bỏng và nồng nặc hơn những gì hắn bình thường dẫn dắt ra.
Hỏa Linh Quả Thụ mặc dù cần những lực lượng này, nhưng mọi sự đều có mức hăng quá hoá dở. Nếu như hấp thu loại lực lượng này quá nhiều, đối với bản thân cây ăn quả hiển nhiên cũng là một loại phụ tải.
Trước đây không thể phát hiện, là bởi vì mỗi lần Dương Khai thôi động lực lượng hành Mộc đều không có đụng vào cây ăn quả. Lần này vì điều tra nên hắn tiếp xúc trực tiếp với cây ăn quả, cho nên cảm giác càng rõ ràng hơn.
"Có phát hiện gì không?" Lão Phương làm xong chuyện bên kia, lại không cảm thấy yên tâm nên chạy tới điều tra. Nhìn thấy Dương Khai cau mày như đang có điều gì cần suy nghĩ, hắn liền vội vàng hỏi.
Dương Khai vuốt cằm nói: "Khó mà nói, đúng rồi, ngươi có ngưng tụ lực lượng hành Mộc không?"
Lão Phương gật gật đầu, “Tạp dịch của Hỏa Linh Chi Địa nếu có điều kiện phù hợp, đều sẽ ưu tiên ngưng tụ lực lượng hành Mộc." Bởi vì Mộc sinh Hỏa, nên điều này mang đến chỗ tốt rất lớn trong việc chăm sóc cây ăn quả.
"Ngươi thử thôi động một chút lực lượng hành Mộc tiến vào trong cây ăn quả này." Dương Khai chỉ tay về phía trước.
Lão Phương cũng không hỏi nhiều, lập tức hành động ngay.
Thế nhưng, chỉ một lát sau, hắn lại cau mày nói: "Hửm, có điểm gì đặc biệt sao?"
"Ngươi không cảm giác được gì sao?" Dương Khai không hiểu, hỏi lại.
"Ngươi cảm giác được cái gì?" Lão Phương trừng mắt lớn mắt nhỏ với Dương Khai.
Nhìn bộ dạng này của hắn, hẳn là thật sự không cảm giác được gì. Dương Khai lại để cho hắn thử nghiệm một lần, trong khi bản thân đưa tay chạm lên trên cây ăn quả, phát hiện lão Phương sau khi thôi động lực lượng hành Mộc, quả thực không có gì chuyện dị thường nào xuất hiện.
Đây đúng là chuyện lạ!
Dương Khai bảo hắn dừng lại, để bản thân thôi động lực lượng hành Mộc.
Lông mày của lão Phương lập tức nhảy lên một cái: "Loại lực lượng này. . ." Lần này hắn rốt cuộc đã cảm nhận được. Đột nhiên, thần sắc của hắn biến ảo một trận, biểu lộ cũng trở nên cực kỳ cổ quái, âm thanh hơi run run, nói: "Lão đệ, thử thêm vài lần nữa!"
Dương Khai không biết hắn vì sao hắn kích động như vậy, bất quá rõ ràng là có phát hiện gì đó, cho nên Dương Khai làm theo lời hắn, lại thử thêm vài lần.
Sau nửa ngày, lão Phương mới thu tay lại, lắc lắc vài cái, ra hiệu Dương Khai có thể ngừng. Sau đó hắn ngưng thần suy nghĩ một hồi lâu, rồi bỗng nhiên đưa tay tát mặt mình một cái.
Dương Khai giật mình: "Sao vậy?"
Lão Phương ánh mắt sáng rực nhìn qua hắn: "Sao ta lại quên mất a, ta nên sớm nghĩ đến mới đúng, là phúc thì không phải là họa, là phúc thì không phải là họa a!" Hai con mắt vốn có hơi đục ngầu kia, giờ phút này lại nở rộ quang mang kinh người.
Dương Khai cau mày nói: "Cái gì là phúc không phải là họa, nói rõ một chút."
Lão Phương vẻ mặt hâm mộ nói: "Lão đệ, ngươi thật sự là vận khí nghịch thiên a."
Dương Khai xùy tiếng nói: "Vận khí nghịch thiên đó là Phương Thái, tới đây hai tháng, thế nhưng đã có hai lần lập công."
"Điểm vận khí này của hắn thì có đáng là gì? Mặc dù lão phu không biết hắn lập công lao gì, nhưng nếu đem so với ngươi, tuyệt đối là Tiểu Vu gặp Đại Vu!" Lão Phương xoa xoa tay, vẻ mặt đầy phấn chấn.
"Ngươi muốn nói cái gì?" Dương Khai bị hắn cho làm hồ đồ rồi.
Lão Phương nói: "Ngươi hẳn phải biết, toàn bộ vườn trái cây này được kiến tạo trên một vùng Hỏa Linh Chi Địa cực lớn a? Trong Hỏa Linh Chi Địa này tích chứa lực lượng hành Hỏa, chính là chất dinh dưỡng mà cây ăn quả cần có. Nếu như dùng cấp độ trong khai thiên cửu phẩm để phân loại, vậy thì lực lượng hành Hỏa nơi đây có thể được xếp vào nhất phẩm. Nói một cách khác, chúng ta hoàn toàn có thể mượn nhờ lực lượng nơi này để ngưng tụ lực lượng hành Hỏa của bản thân, chứ cũng không cần phải dùng tiền đi mua. Bất quá loại lực lượng này có cấp bậc quá thấp, có rất ít người sẽ làm như vậy. Chu quản sự lúc trước chính là do không cẩn thận, hấp thu lực lượng hành Hỏa ở nơi này, bị ép bất đắc dĩ nên mới tấn cấp khai thiên nhất phẩm. Nhưng mọi thứ đều có ngoại lệ, lực lượng hành Hỏa nhất phẩm, cũng có khả năng đản sinh ra tài liệu có phẩm giai cao hơn."
Dương Khai gật đầu, loại sự tình này Trương Nhược Tích trước đó cũng đã nói với hắn. Nghe nói Kim Linh phúc địa trong 72 phúc địa kia, có một thứ gọi là Duệ Kim Nguyên Sát. Duệ Kim Nguyên Sát này là tài liệu ngũ phẩm, chỉ cần bỏ ra cái giá xứng đáng , bất kỳ người nào cũng có thể tiến vào bên trong cô đọng lực lượng hành Kim, thế nhưng trong Duệ Kim Nguyên Sát kia, còn có thể đản sinh ra Sát Tinh thất phẩm!
Cũng là đạo lý này, cho nên lực lượng hành Hỏa nhất phẩm tất nhiên cũng có thể đản sinh ra đồ vật cao cấp hơn. Bất quá tên Chu Chính kia lúc trước đúng là bởi vì không cẩn thận, đã hấp thu lực lượng hành Hỏa ở nơi này, cho nên mới bất đắc dĩ thành tựu khai thiên nhất phẩm, chuyện này thật ra có hơi bất đắc dĩ.
"Ta nhớ hẳn là vào 300 năm trước, trong khu vườn trái cây này, trên địa bàn của một tên quản lý xuất hiện một đoàn Xích Tiêu Chân Viêm. Lúc ấy đã có rất nhiều người đi tới Thất Xảo Địa, tiêu phí một phen công phu mới có thể lấy đi Xích Tiêu Chân Viêm kia. Mà Xích Tiêu Chân Viêm kia, vậy mà lại là tài liệu tam phẩm!"
Dương Khai ngạc nhiên nói: "Ý của ngươi là. . . chỗ này của ta cu ̃ng có Xích Tiêu Chân Viêm?"
"Không sai được!" Lão Phương phấn chấn nói: "Năm đó tại thời điểm tên đệ tử Thất Xảo Địa thu lấy Xích Tiêu Chân Viêm kia, có rất nhiều tên tạp dịch chạy tới xem náo nhiệt, lão phu
cu ̃ng đi qua. Mặc dù lúc đó bị cấm chế ngăn cản, nhìn không quá rõ ràng, nhưng sau khi cấm chế được giải trừ, ta có cảm nhận được một cỗ lực lượng hành Hỏa hơi khác biệt với
lực lượng của vùng đất này, thế nhưng lại giống y như đúc cỗ lực lượng vừa rồi ta cảm nhận được!"
"Thật hay giả?" Dương Khai liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi đừng có gạt ta, có chuyện tốt như vậy sao?"
"Ta lừa ngươi làm gì!" Lão Phương cười híp mắt: "Lão đệ vâ ̣n mệnh tốt a, tùy tiện phân một mảnh đất, thế mà cũng có Xích Tiêu Chân Viêm. Lần này không cần phải sợ, vận mệnh tốt chính là vận mệnh tô ́t, đúng là khiến cho người ta hâm mộ a."
"Cho dù thật sự có Xích Tiêu Chân Viêm gì đó, thì nó cũng thuộc về Thất Xảo Địa, có liên gì tới ta."
Lão Phương nói: "Sao lại không liên quan, nếu không phải ngươi phát hiện ra Xích Tiêu Chân Viêm này, vậy thì bọn hắn cũng tìm không thấy. Hơn nữa tài liệu tam phẩm có giá hơn 1.5 vạn Khai Thiên Đan lận a, cho dù là đặt trong Thất Xảo Địa, thì đây cũng là món lời lớn mà các đệ tử Thất Xảo Địa kia truy cầu. Sau khi Thất Xảo Địa bên này thu đi rồi, chắc chắn sẽ không thiếu việc ban thưởng cho lão đệ! Bất quá với thân gia của ngươi bây giờ, e rằng cũng chướng mắt những thứ kia."
Dương Khai đảo mắt một vòng, nói: "Nếu đã là tài liệu tam phẩm, ngươi nói nếu như ta đem nó đi. . ."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất