Chương 3877: Truy Sát
Thất Xảo Địa có trùng điệp đại trận bao trùm, không được cho phép căn bản là không thể tự do ra vào, mà lần này là Đoàn Hải phân phó ra ngoài làm việc, tự nhiên là đã sớm chuẩn bị.
"Hai vị sư huynh, lần này ra ngoài làm việc không biết cần bao lâu, cần nhớ đường hay không, nếu không khi trở về không có phương hướng sẽ không tốt."
Mã Lục cười một tiếng: "Sư đệ có chỗ không biết, hoàn vũ mênh mông này, phương hướng hỗn độn, trên dưới điên đảo, nhớ cu ̃ng không nhớ rõ, nhưng chỉ cần có lộ dẫn nơi tay, mặc kệ khoảng cách bao xa, chúng ta cũng có thể tìm được đường trở về."
"Vậy chúng ta nên tìm kiếm phản đồ kia thế nào?"
Lần này là Giang Thắng trả lời: "Dương sư đệ an tâm chớ vội, chúng ta tự có biện pháp tìm tới hắn, sư đệ ngươi chỉ cần đi theo huynh đệ ta, đến lúc đó giết phản đồ kia là được."
"Ta hiểu được, vậy phải dựa vào hai vị sư huynh." Dương Khai ôm quyền, dứt khoát cũng không thèm quan tâm, hắn mặc dù hiếu kỳ rất nhiều thứ, nhưng hỏi nhiều cũng sẽ để người hoài nghi, nếu có thể không cần quan tâm, cần gì phải tốn hơi để ý.
Thất Xảo Địa không phải chỗ tốt gì, hắn mặc dù may mắn dựng vào Đỗ Như Phong chiếc thuyền lớn này, nhưng Dương Khai luôn cảm thấy đối phương có mưu đồ.
Mà nguyên nhân cũng bắt đầu từ lần hắn thu lấy Xích Tiêu Kim Viêm kia! Dương Khai rất hoài nghi Mộc hành của mình có phải bại lộ hay không, mặc dù không dám khẳng định, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, lần này nếu có cơ hội, có lẽ có thể thoát khỏi Thất Xảo Địa.
Chỉ tiếc lúc trước hắn cũng không nghĩ tới Đỗ Như Phong sẽ bàn giao cho mình một nhiệm vụ như vậy, cũng không cho mình thời gian chuẩn bị, giục mình lập tức xuất phát, nếu không có lẽ có thể đem lão Phương cùng Điệp U đi.
Mã Lục cùng Giang Thắng cũng là Khai Thiên cảnh, trong hư không lao vùn vụt tốc độ cực nhanh, Dương Khai toàn lực cũng chỉ miễn cưỡng có thể đuổi kịp, tuy là như vậy, cũng làm cho hai người này thay đổi cách nhìn về Dương Khai, vốn cho rằng chỉ là tiểu tử vận khí tốt được Đỗ Như Phong thưởng thức, ai ngờ còn có chút bản lãnh.
Tầm nửa ngày sau, Mã Lục bỗng dừng bước, vung tay lên, lấy ra một viên cầu, trong viên cầu kia còn có một đoàn sương mù màu đỏ biến hóa không thôi, thỉnh thoảng lại chỉ hướng nào đó.
Thu viên cầu, Mã Lục thuận hướng kia đuổi theo.
Dương Khai thấy thế trong lòng hiểu rõ, biết bí bảo kia hẳn là có công năng truy tung, nếu không trong hoàn vũ mênh mông này, phản đồ kia chạy khỏi Thất Xảo Địa thìsao có thể tìm được hắn?
Trong lòng run lên, trên thân phản đồ kia đã có ấn ký truy tung, trên người mình có hay không? Nếu lúc trước Đoàn Hải mang nhóm người mình trở về cũng lặng lẽ động chút tay chân mình cũng rất khó phát hiện.
Không chừng thật đúng là có! Nếu là như vậy, vậy nên suy nghĩ thật kỹ làm sao thoát khỏi Thất Xảo Địa, đừng để đến lúc đó không thể thoát khỏi ngược lại bại lộ ý đồ, bị bắt trở về cũng không có gì kết cục tốt.
Dương Khai đoán chừng rời đi Thất Xảo Địa cũng có chừng mười ngày, một nhóm ba người đi đường không ngừng nghỉ, thỉnh thoảng Mã Lục lấy ra viên cầu nhìn một chút, theo hướng viên cầu chỉ mà cải biến phương hướng. Mà theo thời gian trôi qua, biểu lộ Mã Lục cùng Giang Thắng cũng dần đần khó coi.
Đến lúc này, Dương Khai không muốn hỏi cũng phải hỏi.
"Hai vị sư huynh, có phải xảy ra vấn đề gì hay không?"
Mã Lục nói: "Dương sư đệ an tâm chớ vội, vấn đề không có, chỉ là chúng ta rời đi Thất Xảo Địa đã hơi xa, hoàn vũ mênh mông này nguy hiểm gì cũng có thể có, mặc dù huynh đệ ta là Khai Thiên cảnh, nhưng cũng chỉ là nhất phẩm Khai Thiên, nếu gặp được nguy hiểm chưa hẳn có thể bảo hộ ngươi chu toàn."
Giang Thắng mắng một câu: "Vốn cho rằng rất nhẹ nhàng có thể đuổi tới cái thằng kia, ai ngờ nó chạy thật nhanh."
Mã Lục nói: "Chúng ta phải tăng thêm tốc độ, lại để hắn chạy thế, không biết phải đuổi tới lu ́c nào."
Giang Thắng gật đầu nói: "Dương sư đệ, đắc tội." Dứt lời, cùng Mã Lục một trái một phải giữ Dương Khai lại, tăng tốc, nhanh như điện chớp.
Như vậy đi ba ngày, Mã Lục bỗng hiện ra vẻ vui mừng: "Hắn dừng lại."
"Hẳn là muốn chữa thương!" Giang Thắng nhíu mày, "Vẫn còn rất xa?"
Mã Lục nhìn viên cầu trên tay: "Nửa ngày đường!"
Giang Thắng nói: "Dương sư đệ, chuẩn bị sẵn sàng, phản đồ kia phải do ngươi xuất thủ, huynh đệ ta ở bên lược trận cho ngươi."
"Làm phiền hai vị sư huynh!" Dương Khai chắp tay nói.
Mã Lục cười to: "Dễ nói dễ nói, chỉ mong sư đệ ngày sau lên như diều gặp gió đừng quên dìu dắt huynh đệ ta một tay là được."
"Tất không dám quên!" Dương Khai trả lời một câu, nhắm mắt điều tức, bị Mã Lục cùng Giang Thắng giáp hai bên, mình muốn chạy cũng không thoát, trừ phi giết chết hai người này. Nhưng hai người này dù sao cũng là Khai Thiên cảnh, Dương Khai tự phó nếu đột nhiên gây khó khăn, hăm hở tiến lên toàn lực, thừa dịp bọn hắn không sẵn sàng xử lý một tên hẳn là có khả năng thành công rất lớn, hai tên lại có vẻ không thực tế. . . Xem ra tạm thời là không thể thoát khỏi Thất Xảo Địa, vẫn là đi một bước nhìn một bước đi.
Tầm nửa ngày sau, phía trước truyền tới khí tức một Càn Khôn thế giới, Dương Khai mở mắt nhìn, phát hiện kia quả nhiên là một chỗ Càn Khôn thế giới. Mã Lục Giang Thắng mang hắn thẳng đến thế giới này. Chỗ Càn Khôn thế giới này dường như cũng không có tồn tại quá cường đại, bởi vì khi ba người tiến vào nơi đây, nửa điểm quấy nhiễu cũng không có. Nếu nơi đây có Đại Đế, tất nhiên sẽ không như vậy. Mã Lục Giang Thắng cũng nhẹ nhàng thở ra, nếu nơi đây có Đại Đế, bọn hắn cũng không muốn tuỳ tiện nổi xung đột với người ta, đã không có Đại Đế, vậy không còn gì tốt hơn.
Kinh hồng phá trời cao, ba thân ảnh ngừng chân trên một tòa núi lớn. Mã Lục hít sâu một hơi, thân thể vốn mập mạp trở nên càng thêm cồng kềnh, quát lớn: "Cút ra đây!"
Lời ra, dãy núi đứt đoạn, thác chảy ngược dòng, trong sơn dã, phi cầm tẩu thú lập tức tử thương vô số, đại địa liên miên chập trùng như có Địa Long dưới đất quay cuồng.
Ầm ầm một trận, cao phong sụp đổ, một bóng người chật vật từ đó thoát ra, sợ hãi không thôi nhìn tới bọn người Dương Khai.
Giang Thắng cười lạnh liên tục: "Đồ hỗn trướng vẫn co ́thể chạy, cực khổ bản đại gia đuổi nhiều ngày như vậy!"
Lúc này, phản đồ kia hiển nhiên cũng thấy rõ áo bảy sắc trên thân bọn người Mã Lục, mặt biến sắc, quay người muốn đi.
Giang Thắng tiếng cười lạnh hơn: "Đại gia đến, ngươi còn muốn chạy chỗ nào?" Miệng phun một cái, tế ra một bí bảo, phong tỏa tứ phương thiên địa, phản đồ kia ở trong đó tả xung hữu đột, quả thực là không thể nào thoát khỏi phạm vi trói buộc, thần sắc càng thêm sợ hãi.
"Dương sư đệ, còn lại xem ngươi rồi." Mã Lục quay đầu nói, "Ngươi yên tâm, giờ hắn có thương tích trong người, tuyệt đối không thể nào là đối thủ của ngươi, mà lại, huynh đệ ta cũng sẽ chiếu khán nhiều hơn, ngươi cứ toàn lực xuất thủ!"
Dương Khai gật đầu: "Ta đã biết."
Cất bước ra, đi vào trong thiên địa Giang Thắng phong tỏa, ánh mắt phức tạp nhìn phản đồ mưu phản Thất Xảo Địa kia. Phản đồ kia giãy dụa một hồi, thật sự là tìm không thấy biện pháp rời đi, cũng chỉ có thể quay đầu nhìn lại, bốn mắt đối mặt, người này một mặt kinh ngạc: "Dương Khai, sao lại là ngươi?"
Dương Khai thở dài một tiếng: "Câu này ta cũng muốn hỏi."
Trước đó Đỗ Như Phong để hắn đuổi theo giết một tên phản đồ, hắn cũng không hỏi kỹ là ai, dù sao người hắn quen biết cũng không nhiều, nhưng cho tới giờ gặp, mới hiểu được tên phản đồ này lại đúng là người mình biết, mà lại là người cùng mình gia nhập Thất Xảo Địa.
Phương Thái!
"Còn không phải bởi vì ngươi!" Phương Thái đỏ mắt, như gặp cừu nhân, "Nếu không phải là ngươi, Phương mỗ sao lại luân lạc tới cảnh như vậy!"
Dương Khai xùy tiếng nói: "Liên quan cc ta!" Quả thực là khó hiểu.
Phương Thái cắn răng nói: "Chu Chính cùng Hạng Dũng hợp mưu trộm lấy Hỏa Linh Quả, là vì ngươi đúng chứ?"
"Không sai!" Dương Khai gật đầu, bỗng nhiên lộ ra vẻ chợt hiểu, "Ta hiểu rồi, ngươi cũng có phần a."
Phương Thái cả giận nói: "Ta vốn không biết chút nào, là cái thằng Chu Chính kia để ta kéo dài ngươi một lúc mà thôi, hắn là quản sự vườn cây, ta sao dám không nghe, vốn cho rằng là làm việc nhỏ, ai ngờ lại liên lụy tới trộm cắp linh quả."
"Ngươi có thể không nghe!" Dương Khai cười lạnh
"Không nghĩ tới vẫn là bị các ngươi đuổi kịp, càng làm cho ta không nghĩ tới người đuổi theo thế mà lại có ngươi!"
"Có gì kỳ quái đâu, việc này vốn là do ta mà lên."
Phương Thái khó hiểu nói: "Nhưng ngươi chỉ là một tên tạp dịch. . ."
Dương Khai nắm vuốt sửa sang cổ áo của mình lại. . .
Phương Thái trừng lớn mắt: "Áo bảy sắc, ngươi cũng dám mặc áo bảy sắc. . . Ngươi, ngươi chẳng lẽ là đệ tử Thất Xảo Địa rồi?"