Chương 3881: Hiểm Tử Hoàn Sinh
“Hành động của tiền bối chỉ là vì khống chế ta?” Dương Khai nhướng mày hỏi.
“Đúng vậy.”
“Thế thì cũng không cần phiền toái như vậy, tiền bối chỉ cần gieo xuống thần hồn lạc ấn trong thức hải của ta là xong rồi a.”
Nam tử cười lạnh nói: “Nếu như ngươi chưa ngưng tụ đạo ấn của mình, vậy thì đây đúng là một biện pháp tối. Có điều vì ngươi đã có đạo ấn, chỉ cần đạo ấn Bất Diệt, ngươi tất nhiên sẽ có thể nghĩ ra biện pháp thoát khỏi sự khống chế của bổn tọa.”
Dương Khai nghe thấy thế thì sững sờ. Đây là lần đầu tiên hắn nghe nói đến chuyện này, trước kia khi ở Tinh Giới bên kia, muốn khống chế một người thật sự là một chuyện quá đơn giản, chỉ cần thực lực
đủ mạnh, gieo xuống thần hồn lạc ấn trong thức hải của người ta, vậy là có thể khống chế được hết thảy. Biện pháp bách phát bách trúng này sao khi đến bên ngoài Càn Khôn lại không dùng được nữa rồi?
Cẩn thận suy nghĩ, hắn liền bừng tỉnh đại ngộ. Tại thời điểm ngưng tụ đạo ấn, Dương Khai vẫn còn nhớ rõ, một thân lực lượng trong cơ thể và lực lượng thần hồn trong thức hải của hắn đều đã ngưng tụ vào trong đạo ấn. Nói một cách khác, đối với loại người như hắn mà nói, đạo ấn chính là căn bản, muốn triệt để khống chế được một người, chỉ có thế bắt đầu xử lý từ phương diện đạo ấn, ra tay với thần hồn quả thực là không còn an toàn nữa.
Bất quá khi nhìn thấy kết cục của hai người Mã Lục cùng Giang Thắng, Dương Khai cảm thấy thật sự bỡ ngỡ. Ai biết sau khi nuốt xong con rết này, mình có thể xuống m Tào Địa Phủ để đoàn tụ với hai vị sư huynh tiện nghi kia hay không. Người ta là Khai Thiên cảnh mà còn ngăn cản không nổi, mình dựa vào cái gì để có thể ngăn cản đây?
Dương Khai còn đang muốn mở miệng nói gì đó để kéo dài thời gian, ai ngờ nam tử kia căn bản là không cho hắn cơ hội, bàn tay lớn đưa ra nắm lấy cái cằm của hắn, cưỡng ép mở miệng hắn ra, tay kia bốc con rết lên, trực tiếp nhét vào trong miệng hắn, tay còn lại nhẹ
nhàng đẩy vào một luồng xảo kình. Dương Khai ừng ực một tiếng liền nuốt con rết kia vào trong bụng, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có. Vào lúc này, hắn mới nhận thức rõ ràng được sự chênh lệch của mình cùng với người ta.
Dương Khai cảm thấy giống như có một ngọn lửa nóng từ yết hầu rơi vào trong bụng mình, hắn bạch bạch bạch lui về phía sau vài bước, đưa tay vào trong miệng, muốn bắt con rết kia ra, nhưng hắn làm sao có thể làm được chuyện đó cơ chứ? Trong cảm nhận của của hắn, con rết kia vốn không nhúc nhích ở trong cái hộp kia, sau khi tiến vào trong bụng thì liền trở nên phi thường sinh động, hóa thành một đoàn năng lượng tinh thuần đâm tới đâm lui trong người hắn. Sự đau đớn khó có thể tả hết lập tức bao trùm đầu óc Dương Khai, khiến cho hắn trong nháy mắt gào rú thành tiếng, tròng mắt trừng lớn như chuông đồng.
Nam tử kia lui sang một bên, thờ ơ lạnh nhạt, thần sắc hờ hững, căn bản là không có nửa điểm ý tứ sẽ ra tay xuất thủ tương trợ, giống như chết sống cũng chỉ có thể dựa vào vận mệnh của Dương Khai mà thôi.
Trong sơn động, tiếng gào thét đau đớn của Dương Khai vang lên không ngớt. Hắn chưa bao giờ nhấm nháp qua sự giày vò khó chịu như thế, thân thể của hắn một hồi nóng một hồi lạnh, khi nóng thì
cảm giác như cả người muốn bốc cháy, còn khi lạnh thì toàn thân bốc lên hàn khí, run rẩy không thôi.
Nóng lạnh luân chuyển lẫn nhau, sinh cơ của hắn giảm xuống với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Đôi mắt của tên nam tử kia hiện lên một tia thần sắc ảm đạm, mặc dù đã sớm đoán được từ trước, nhưng khi chứng kiến biểu hiện của Dương Khai bất lực như thế, hắn vẫn không khỏi thất vọng. Bất quá
chuyện này cũng không có gì đáng trách, dù sao thì hai tên Khai Thiên Nhất phẩm trước đó cũng không sống sót qua được cửa ải này, bị sinh sinh tra tấn đến chết, một tên tiểu tử mới vừa ngưng tụ đạo ấn thì có thể sáng tạo được kỳ tích gì chứ?
Thế nhưng nếu như không tìm thấy được quân cờ phù hợp, liền không có biện pháp tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch, đến khi bắt được những tên đệ tử Thất Xảo Địa khác, cũng không biết đã là ngày tháng năm nào rồi.
Sau khoảng thời gian nửa nén hương ngắn ngủi, Dương Khai chỉ còn hít vào mà không có thở ra, máu tươi tràn ra từ trong thất khiếu của hắn, bộ dạng thê thảm giống y như đúc Mã Lục Giang Thắng đã chết đi, một thân sinh cơ cũng ngã xuống đến đáy cốc, e rằng một lát nữa thôi là hắn cũng sẽ hồn phi phách tán.
Nam tử kia thở dài dằng dặc một tiếng, quay người đi ra khỏi sơn động, ngắm nhìn phương xa, nộ diễm báo thù hừng hực thiêu đốt trong mắt hắn.
Một hồi lâu sau, nam tử kia mới một lần nữa tiến vào trong sơn động, trực tiếp đi đến bên người Dương Khai, cúi đầu nhìn lại. Chỉ thấy Dương Khai đang cuộn lại thân thể của mình, toàn thân bị một tầng băng sương dày đặc bao trùm, ngay cả lông mi cùng tóc cũng đều biến thành một mảnh tuyết trắng.
Đánh giá sơ bộ một lần, nam tử kia không khỏi ồ nhẹ lên một tiếng, trong mắt hắn bỗng hiện lên một tia kinh ngạc. Bởi vì hắn phát hiện thanh niên bị đông thành cột băng trước mặt này giống như vẫn còn chưa chết, một thân sinh cơ mặc dù giảm xuống đến mức cực hạn, nhưng vẫn thủy chung kéo dài không có đoạn tuyệt. Điều này không khỏi làm hắn tấc tắc kêu lên kỳ lạ, theo đạo lý mà nói, qua một khoảng thời gian dài như vậy, thanh niên trước mắt này cho dù có mười cái mạng thì cũng không có khả năng sống được, nhưng trên thực tế, hắn quả thực là vẫn còn chưa chết.
Trong nội tâm cảm thấy cổ quái, tên nam tử cẩn thận dò xét, ánh mắt rất nhanh liền bị máu tươi tràn ra từ trong thất khiếu của Dương Khai hấp dẫn. Dòng máu kia có màu Kim sắc, tên nam tử rõ ràng cảm nhận được một lượng sinh cơ cực kỳ mênh mông ẩn chứa
bên trong đó.
Duỗi ra một ngón tay, dính lấy một chút kim huyết, đặt ở dưới mũi nhẹ nhàng ngửi, tên nam tử đột nhiên biến sắc: “Long Huyết!”
Khi nhìn lại về phía Dương Khai, ánh mắt của hắn bỗng nhiên biến đổi, hắn cũng không ngờ được rằng, trong hàng ngũ đệ tử của Thất Xảo Địa, vậy mà lại tồn tại người nắm giữ long mạch, hơn nữa còn vừa đúng dịp bị hắn bắt giữ.
Điều này ngược lại có thể giải thích được chuyện vì sao tiểu tử này rõ ràng có tu vi không cao, thực lực không đủ nhưng lại có thể một mực kéo dài hơi tàn đến bây giờ. Sinh Mệnh lực trong long mạch từ
trước đến nay vẫn luôn vô cùng cường đại, có thể kiên trì lâu như vậy thì cũng chẳng có gì lạ.
Thần sắc của tên nam tử kia không ngừng biến hóa, ý niệm trảm thảo trừ căn chấm dứt hậu hoạn vài lần hiện lên trong đầu. Nhưng khi hắn nghĩ đến huyết hải thâm cừu của mình, hắn lại không thể ra tay được. Bắt được đệ tử của Thất Xảo Địa thật sự là một chuyện không dễ dàng, bởi vì một chút nguyên nhân đặc thù nên hắn không dám tới gần Thất Xảo Địa quá mức. Hắn ẩn tàng trong Càn Khôn thế giới này đã nhiều năm như vậy, thật vất vả mới chờ được bọn người Mã Lục đi ra, hai tên trước bổn sự bất lực chết dưới kịch độc của Phi Thiên Hắc Bối Ngô (1) thì cũng thôi đi, tên trước mắt này nói không
chừng có thể trở thành quân cờ hữu dụng của hắn.
(1): Dịch đơn giản là con rết lưng đen biết bay nhé. ^^
Đương nhiên, nếu như hắn chịu không được mà bị độc chết, vậy thì đó cũng là do hắn không đủ may mắn.
Hạ quyết tâm xong, nam tử liền yên lặng theo dõi kỳ biến.
Thời gian trôi qua từng chút một, Dương Khai hôn mê trên mặt đất, thủy chung ở vào một loại trạng thái gần như tử vong, nhưng cỗ sinh cơ yếu ớt kia vẫn một mực chưa từng đoạn tuyệt, giúp cho hắn có thể kéo dài hơi tàn dưới độc tính kịch liệt kia.
Nam tử kia cũng một mực ở bên cạnh yên lặng chú ý. Dương Khai sống quá ba ngày mà chưa chết làm hắn không khỏi chấn kinh một trận, đến năm ngày sau, khi cảm nhận được Dương Khai vẫn còn sống, vẻ mặt của hắn liền biến thành sự kinh hỉ.
Phải biết rằng, hai tên Khai Thiên Nhất phẩm trước đó cũng chỉ chống được nhiều nhất tới giữa ngày thứ hai mà thôi.
Đến tận bảy ngày sau, sinh cơ yếu ớt của Dương Khai mới bắt đầu khôi phục lại, đủ loại phản ứng dị thường sau khi nuốt Phi Thiên Hắc Bối Ngô trước đó cũng bắt đầu biến mất.
Sinh cơ chậm rãi đầy lên từng chút một, phảng phất có một đốm lửa nhen nhóm giữa cánh đồng. Khi đến thời khắc cuối cùng, Dương
Khai bỗng nhiên mở mắt, khuôn mặt vẫn còn vẻ sợ hãi, không ngừng thở dốc.
Hắn mặc dù hôn mê trong bảy ngày này, nhưng khi thực lực đạt đến trình độ như hắn, cho dù lâm vào trạng thái hôn mê thì vẫn còn duy trì một tia thanh minh. Khi hôn mê thì hắn không biết rõ chuyện gì xảy ra, nhưng khi tỉnh lại thì tự nhiên có thể nhớ lại hết thảy.
Hắn thầm nhủ mình thật may mắn, lần này có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, hoàn toàn là do vận khí.
Con rết bị hắn nuốt vào trong bụng cũng không biết là thứ kỳ vật gì, độc tính kịch liệt của nó nhanh chóng tiêu hao sinh cơ của hắn, nếu không phải sinh cơ của hắn đủ cường đại, vậy thì xác định là đã bị độc chết rồi. Hắn có thể bình yên may mắn còn sống sót, thứ nhất là vì có long mạch trong người, sinh cơ vốn tràn đầy hơn người bình thường rất nhiều, thứ hai là do tác dụng của lực lượng hành Mộc.
Lực lượng hành Mộc do tinh hoa của Bất Lão Thụ cô đọng mà thành. Mặc dù hắn đã mất đi năng lực khởi tử hồi sinh của Bất Lão Thụ, nhưng bù lại, sinh cơ của hắn lại cực kỳ sung túc. Cũng chính là nhờ vào lực lượng hành Mộc nên hắn mới có thể duy trì một điểm sinh cơ bất diệt cuối cùng kia.
Vào thời khắc này, Dương Khai rõ ràng có thể cảm giác được, trong
đạo ấn của mình nhiều ra một ấn ký có hình dạng giống như con rết. Ấn ký kia giống như vật sống nhưng lại không phải vật sống, cực kỳ cổ quái, ấn ký bao vây đạo ấn của hắn, cũng không gây ra trở ngại gì. Nhưng Dương Khai có thể chắc chắn một điều, chỉ cần tên nam tử kia hơi động tay chân một chút, vậy thì hắn lập tức sẽ có thể hủy đi đạo ấn của mình, khiến cho mình hồn quy địa phủ.
Dương Khai chợt cười khổ trong lòng, sinh tử của mình thật sự bị người ta khống chế rồi, về sau người ta muốn mình làm gì, mình ngay cả lực phản kháng cũng không có.
“Tốt, rất tốt!” Nam tử thấy Dương Khai trợn mắt ở bên kia, khuôn mặt tràn đầy vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, bỗng nhếch miệng nở một nụ cười, đưa tay vịn lấy Dương Khai, còn tỏ vẻ thân thiết vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Tiểu tử ngươi quả nhiên không làm cho bổn tọa thất vọng.”
Nói rất hay, giống như lúc trước hắn rất coi trọng Dương Khai vậy.
Dương Khai mặc dù đã thanh tỉnh, nhưng trước đó đã bị tra tấn một hồi như vậy, vào giờ phút này thân thể đã trở nên suy yếu đến tột đỉnh, ngay cả khí lực để trả lời cũng không có. Hơn nữa khi nghĩ đến chuyện ngày sau sinh tử của mình bị người ta khống chế, hắn làm gì còn tâm tư đi phụ họa đối phương nữa, cho nên hắn chỉ tùy tiện ừ đại một tiếng.
Tên nam tử kia giả lơ, cười nói: “Tiểu tử, hảo hảo làm việc cho bổn tọa, đợi bổn tọa báo đại thù xong, chắc chắn trả lại sự tự do cho ngươi. Đến lúc đó nếu như ngươi nguyện ý, liền đi theo bổn tọa hô phong hoán vũ, chẳng phải tốt hơn làm đệ tử của Thất Xảo Địa sao.”
Dương Khai liếc mắt một cái, mặc dù không biết người này có thù hận gì Thất Xảo Địa, nhưng nếu hắn đã muốn lợi dụng mình để báo thù, vậy thì mình chắc chắn cũng là người đang ở trong hiểm cảnh, lơ đễnh một cái là sẽ gặp phải tai bay vạ gió, đến lúc đó thì sẽ tốt thế nào được? Có điều hắn cũng không dám biểu lộ ý niệm trong đầu mình, chỉ hơi chắp tay nói: “Tiểu bối không có gì chí lớn gì, chỉ cầu tiền bối ngày sau nếu như đã đạt được ước muốn, vậy thì có thể thực hiện lời hứa hiện tại, phóng thích tiểu bối là được.”
Nam tử hừ lạnh: “Bổn tọa đương nhiên là sẽ giữ lời, bất quá tiểu tử ngươi chẳng lẽ lại không nỡ bỏ thân phận đệ tử Thất Xảo Địa này sao?”
Dương Khai ho khan vài tiếng, yếu ớt nói: “Tiền bối nói đùa, tiểu tử gia nhập Thất Xảo Địa cũng chưa được bao lâu, chức đệ tử này có làm hay không thì cũng chẳng có ảnh hưởng gì.”
Nam tử hoài nghi nhìn hắn một cái, phát hiện hắn giống như không phải là đang nói dối, không khỏi gật đầu nói: “Thì ra là thế, xem ra Thất Xảo Địa bên kia cũng không xem ngươi là người một nhà.”
Dương Khai cau mày nói: “Tiền bối nói vậy là có ý gì?”
Nam tử cười lạnh: “Nếu như xem ngươi là người một nhà, vậy sao bọn họ có thể hại ngươi cơ chứ!”
“Hại ta?” Dương Khai khó hiểu: “Tiền bối có chuyện gì thì cứ nói thẳng, vãn bối nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì.”
Nam tử nói: “Người trước kia ngươi giết là ai?”
Dương Khai không biết vì sao lại có liên quan đến người bị giết, bất quá hắn vẫn trung thực đáp: “Là một tên tạp dịch của Thất Xảo Địa, tên là Phương Thái. Hắn trốn ra khỏi Thất Xảo Địa, tiểu tử phụng mệnh đến đây đuổi giết hắn.”
“Còn hai người này thì sao?” Nam tử chỉ một ngón tay về phía thi thể của Mã Lục cùng Giang Thắng ở bên cạnh.
“Hai vị này sư huynh phụng mệnh đến bảo hộ của ta.”
Nam tử khặc khặc cười quái dị một tiếng: “Bảo hộ ngươi? Ta thấy chưa hẳn là vậy, sợ là đến giám thị ngươi a.”