Chương 3913: Dầu Hết Đèn Tắt
Một điểm hỏa quang hiện lên trên mặt tán, rất nhanh liền đốt ra một cái động lớn. Thuận theo quá trình hỏa diễm lan tràn, lỗ hổng kia càng lúc càng lớn, không chỉ thế, hào quang trên cây dù che mưa kia cũng trở nên chớp hiện bất định, rồi nhanh chóng ảm đạm đi.
Lan phu nhân nhìn về phía món bí bảo của mình, trong mắt tràn đầy vẻ không nỡ cùng đau lòng. Bảo vật này là do sư môn trưởng bối ban thưởng xuống, ngay cả một kích toàn lực của võ giả Khai Thiên Thượng phẩm cũng bị nó nhẹ nhàng ngăn cản được, ai ngờ bây giờ lại bị hủy ở chỗ này. Lần này nàng đoạt được một khối Thái Dương Chân Kim Thất phẩm, cũng không biết là lời hay là lỗ nữa.
Vào giờ phút này, những chuyện như thế đã không còn ý nghĩa nào nữa rồi. Tâm tư của nàng ta biến hóa một trận, sau đó chỉ nghe oanh
một tiếng, cây dù che mưa kia lập tức bạo liệt ra, tia sáng chói mắt vốn bị che chắn đi lại một lần nữa tràn ngập trong tầm mắt của tất cả mọi người, lực lượng cực nóng lại tràn ngập khắp mọi nơi.
Những tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, những Khai Thiên cảnh cách đài cao kia tương đối gần chỉ trong thoáng chốc liền hừng hực bốc cháy, biến thành một đoàn hỏa cầu, mặc cho bọn hắn thúc dục lực lượng của mình như thế nào thì cũng không có cách nào dập tắt được Kim Ô Chân Hỏa bám trên người mình.
Những người đứng cách xa một chút thì may mắn hơn, nhưng bọn họ cũng đang dốc sức liều mạng huy động lực lượng, ngăn cản Kim Ô Chân Hỏa lan về phía mình.
Khí tức của thế giới vĩ lực liên tiếp xuất hiện, hư ảnh của những Tiểu Càn Khôn thế giới hoàn toàn bất đồng hiển hiện sau lưng những tên Khai Thiên cảnh này.
Dương Khai cũng phát giác được điểm không ổn, rồi hắn thoáng trù trừ một chút giữa Huyền Giới Châu, Lục Hợp Như Ý Túi cùng Sơn Hà Chung. Sau đó, hắn quyết định trốn vào trong Lục Hợp Như Ý Túi, đồng thời còn tế ra Sơn Hà Chung bao lấy Như Ý Túi. Sau khi núp sau hai tầng phòng hộ, hắn mới cảm thấy an toàn được một chút.
Chỉ chớp mắt sau, tinh thần của hắn chấn động một trận, lồng ngực
phảng phất như bị người ta hung hăng đánh lên một quyền, khí huyết cuồn cuộn, có một loại xúc động muốn thổ huyết.
Trong lòng hắn hiểu rõ, hẳn là Sơn Hà Chung đã hứng chịu thương tổn cực kỳ nghiêm trọng, cho nên mình đã bị cắn trả rồi.
Mười giây, Kim Ô Chân Hỏa cũng chỉ tàn sát bừa bãi xung quanh trong vòng mười giây.
Nhưng sau mười giây này, thi thể nằm la liệt khắp cả đại điện, hơn mười vị Khai Thiên cảnh tử vong trong vòng nửa nốt nhạc, về cơ bản đều là bị Kim Ô Chân Hỏa đốt chết, những người không chết thì cũng đều bị thương, sắc mặt tái nhợt đi.
Đây là kết quả sau khi Lan phu nhân đã tế ra trọng bảo ngăn cản, nếu như không có bí bảo hình cái dù che mưa kia chặn lại công kích hung mãnh nhất của Kim Ô Chân Hỏa thì e rằng vào giờ phút này, tất cả Khai Thiên Hạ phẩm trong đại điện đều đã vẫn lạc rồi.
Cũng may mà có bí bảo của Lan phu nhân ngăn cản thoáng một phát, giảm bớt phần lớn uy năng của Kim Ô Chân Hỏa, giúp cho đại đa số Khai Thiên Hạ phẩm bảo toàn được tánh mạng, giúp bọn hắn tránh khỏi kết cục toàn quân bị diệt.
Mấy vị Khai Thiên Trung phẩm thì lại không có gì đáng ngại, nhưng thần sắc của bọn họ vẫn tràn ngập vẻ hoảng sợ. Đối mặt với uy thế
của một đầu Đại Kim Ô đã trưởng thành, ai mà dám nảy sinh ý nghĩ đánh nhau với nó cơ chứ?
Ở một góc của đại điện, Dương Khai trước tiên dùng Vô Ảnh Sa bao trùm trên người mình, sau đó vọt ra khỏi Lục Hợp Như Ý Túi, rồi tiếp tục ẩn nấp thân hình.
Cũng may tình huống trong đại điện vừa rồi rất hỗn loạn, ai nấy cũng đều đang nghĩ cách để giữ mạng, nên không có người nào nhìn thấy tình huống của hắn bên này. Bằng không khi một tên Đế Tôn cảnh xuất hiện ở chỗ này, muốn làm cho người ta không chú ý cũng khó a.
Điều tra một chút, da đầu Dương Khai giật giật mấy cái, khuôn mặt hiện lên thần sắc đau lòng.
Sơn Hà Chung xem như hủy, bề mặt tràn đầy dấu vết bị đốt cháy, hơn nữa linh tính đại tổn, trừ phi tìm được người tu bổ, sau đó ôn dưỡng trong một khoảng thời gian dài, nếu không thì rất khó sử dụng được nữa.
Cái Hồng Hoang dị bảo này đã một mực làm bạn bên cạnh hắn từ khi hắn rời khỏi Toái Tinh Hải, ai ngờ lại bị hủy ở chỗ này. Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi sự thật bày ra trước mắt, Dương Khai vẫn còn có hơi không bỏ được.
Nhưng trong tình huống vừa rồi, hắn cũng không còn biện pháp nào khác.
Kim Ô Chân Hỏa bộc phát ra, hắn không dự tính được uy năng của nó rốt cuộc mạnh đến cỡ nào, nên căn bản là không dám trốn vào trong Huyền Giới Châu. Bởi vì một khi hắn trốn vào trong Tiểu Huyền giới, Huyền Giới Châu sẽ liền bạo lộ trong đại điện, bạo lộ trước mặt Kim Ô Chân Hỏa. Dương Khai cũng không thể nào xác định được liệu Huyền Giới Châu có thể bình yên vô sự dưới sự đốt cháy của Kim Ô Chân Hỏa hay không. Nếu như xảy ra sai lầm gì đó, vậy thì dược viên của hắn trong Huyền Giới Châu có thể nói là sẽ một đi không trở lại, hơn nữa Mộc Châu cùng Mộc Lộ vẫn còn đang sinh hoạt ở bên trong đó đấy.
Cho nên ẩn thân trong Lục Hợp Như Ý Túi mới là sự lựa chọn tốt nhất, để thêm một tầng bảo hiểm, Dương Khai đành tế ra Sơn Hà Chung bao vây lấy ở bên ngoài.
Hiện tại xem ra, sự bố trí này cũng không phải không có có hiệu quả, so với những Khai Thiên cảnh ai nấy đều bị thương bên kia, mình vào giờ phút này ngoại trừ bởi vì bí bảo bị hủy nên bị cắn trả một chút ra thì cũng không cảm thấy có chỗ nào không khỏe.
Hồng Hoang dị bảo Sơn Hà Chung này coi như xong rồi, Dương Khai tự trấn an bản thân mình, giờ phút này cũng không phải là thời điểm
sầu não những chuyện này. Kim Ô giả chết phục sinh, nguy cơ còn chưa được giải trừ, nếu như không thể chạy khỏi nơi này, vậy thì mình e rằng sẽ dữ nhiều lành ít.
Quay đầu nhìn xung quanh, hắn phát hiện ra ở góc rẽ bên kia, hai người Ngụy Khuyết cùng Đào Dung Phương sắc mặt tái nhợt đang trốn ở trong đó, trạng thái của hai người vẫn còn khá tốt, rõ ràng không có dấu vết bị thương.
Đoán chừng cũng là nhờ mình trước khi đi kịp nhắc nhở đúng lúc. Khi cấm chế trên đài cao vỡ ra, tất cả mọi người đều xông về phía trước, duy chỉ có hai người thuộc Đại Nguyệt Châu này cùng mình lui về sau. Kim Ô Chân Hỏa bạo phát ra, bị những người đứng gần
ngăn trở trước, càng núp phía sau thì uy lực phải gánh chịu sẽ càng nhỏ.
Có nên tụ họp với bọn họ hay không? Có hai vị Khai Thiên cảnh làm bạn vào lúc này, tỷ lệ sống sót chắc chắn là sẽ lớn hơn một chút.
Ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu hắn, đại điện bên kia lại bỗng nhiên bạo khởi một cỗ lệ khí ngập trời.
Dương Khai hoảng sợ nhìn lại, chỉ thấy đầu Kim Ô kia đang đứng sừng sững trên đài cao, cặp mắt Kim sắc của nó gắt gao nhìn chằm chằm vào Lan phu nhân của Đệ Nhất Khách Điếm, trong mắt nó
tràn ngập sự cừu hận khắc cốt minh tâm.
Hiển nhiên nó cũng biết Lan phu nhân là người đã làm hư mất đại sự của mình, vừa rồi nếu như nữ tử này không tế ra bí bảo hình cây dù che mưa kia, vậy thì vào giờ phút này, trong đại điện này làm gì còn người sống nào?
Lan phu nhân bị nó chằm chằm như vậy, không khỏi sinh ra một loại cảm giác thần hồn xuất khiếu, toàn thân lạnh buốt, hoa mắt chóng mặt. Kim Ô vốn đang sừng sững tại trên đài cao chợt lách mình tiến đến trước mặt nàng, giơ ra móng vuốt ấn xuống.
Lan phu nhân hoa dung thất sắc, giơ lên ngọc chưởng chống đỡ. Hư ảnh của một Tiểu Càn Khôn thế giới lập tức lóe lên sau lưng nàng, thế giới vĩ lực ầm ầm bộc phát.
Lực lượng cuồng bạo bao phủ xuống, thân thể của Lan phu nhân bay ra ngoài như một bao vải rách, máu tươi tiêu sái văng tung tóe giữa không trung, một mảng lớn máu tươi nhuộm đỏ cả lồng ngực của nàng ta. Trong khi đó, thân thể của Kim Ô cũng hơi lui về sau, kém chút nữa là đã ngã xuống.
Lăng không xoay vòng vài cái, Lan phu nhân linh xảo đáp xuống đất, đưa tay che đi bộ ngực no đủ của mình. Sắc mặt của nàng mặc dù tái nhợt đi, nhưng đôi mắt đẹp kia lại sáng đến mức dọa người. Nàng
duyên dáng hô to: “Nó đã là nỏ mạnh hết đà, kính xin chư vị giúp ta giúp một tay!”
Không giao thủ với Kim Ô, liền không dò ra được tình huống của nó. Nhưng sau một lần giao thủ vừa rồi, Lan phu nhân lập tức cảm nhận được, đầu Kim Ô trước mắt này cũng không cường đại như trong tưởng tượng. Mặc dù bản thân không thắng được nó, nhưng nó muốn giết mình thì cũng tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.
Trong lòng nàng chợt sáng tỏ, đầu Kim Ô này có lẽ là sắp chết thật rồi! Sở dĩ nó giả chết, e rằng là để dụ người khác đến đây để chôn cùng với nó, nhân tiện cho những kẻ ngấp nghé bảo vật của nó một lần giáo huấn khắc cốt ghi tâm, làm cho những kẻ sau này đến đây sợ ném chuột vỡ bình, phần tâm tư này có thể nói là đủ ác độc.
Nó vốn đã là dầu hết đèn tắt, trước đó lại bộc phát ra Kim Ô Chân Hỏa cường đại như vậy, có thể nói là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương!
Đáng tiếc Lan phu nhân mặc dù thấy rõ điểm này, nhưng những người khác lại không hiểu. Mắt thấy vị Lan phu nhân Lục phẩm Khai Thiên này cũng không chịu nổi một kích của Kim Ô, trực tiếp bị đánh cho hộc máu, bọn họ làm sao dám khinh thường tiến lên?
Mấy vị Khai Thiên Trung phẩm như Nguyên Tiểu Mạn, Quý Thiên Tinh, Hồng lão cùng Trương Khải cũng chỉ dám đứng ở xa xa nhìn xem, những Khai Thiên Hạ phẩm kia thì càng không cần phải nói.
Cặp mắt của Kim Ô hiện lên vẻ đùa cợt, bước từng bước một về phía Lan phu nhân.
Lan phu nhân gắt gao dừng lại, vừa tức vừa giận, nói: “Các ngươi còn chờ gì nữa? Nếu như ta chết ở chỗ này, vậy thì các ngươi cũng đừng hòng rời đi, đến lúc đó tất cả đều sẽ xong đời. Thay vì ngồi chờ chết
như vậy, còn không bằng buông tay đánh cược một lần, liên thủ với ta chém chết nó, lúc đó mới có hy vọng chạy trốn!”
Lời này nói đúng vào điểm quan trọng, mấy vị Khai Thiên Trung phẩm đều nhìn nhau.
Nếu là lúc bình thường, vậy thì bọn hắn sẽ rất vui lòng tọa sơn quan hổ đấu. Bối cảnh của Đệ Nhất Khách Điếm mặc dù cường đại, nhưng bọn hắn chỉ cần không ra tay với Lan phu nhân, vậy thì dù Lan phu nhân có chết thì không có liên quan tới bọn họ. Nhưng vào thời điểm này, ở chỗ này, nếu như người có thực lực mạnh nhất là Lan phu nhân vẫn lạc tại đây, vậy thì trong số những người còn lại, có ai có thể chống đỡ nổi một chiêu nửa thức của con Kim Ô kia cơ chứ? Đến lúc đó, e rằng sẽ đúng như lời Lan phu nhân nói, bọn họ sẽ bị Kim Ô tàn sát như heo chó, giết sạch không còn một mống.
Khi mấy tên Khai Thiên Trung phẩm vẫn đang còn chần chờ, có hai đạo nhân ảnh đã cấp tốc chạy tới từ trong một góc của đại điện, đáp xuống ở hai bên trái phải của Lan phu nhân. Bọn họ không phải ai
khác, mà chính là hai người đến từ Đại Nguyệt Châu kia. Ngụy Khuyết nói: “Lan phu nhân, chúng ta tới giúp ngươi!”
Lan phu nhân cảm kích nhìn hắn một cái, hơi gật đầu nói: “Đa tạ hiền đệ.”
Người đầu tiên đứng ra vào lúc này, không chỉ cần có dũng khí, mà còn cần tin tưởng vào nhân phẩm của nàng.
Đào Dung Phương liếc mắt nhìn sang Ngụy Khuyết bên kia, sắc mặt bỗng trở nên hồng hào, cũng không giải thích thêm. Trong lòng nàng thầm nghĩ, nếu như phải chết chung với hắn ở đây, vậy thì cũng không uổng công nàng đã sống một đời này.
“Lan tỷ tỷ, ta cũng tới hỗ trợ!” Nguyên Tiểu Man vừa hô hào, vừa khởi hành chạy tới.
Hồng lão, Trương Khải Quý Thiên Tinh cũng hơi gật đầu, lóe lên thân ảnh, đi đến bên người Lan phu nhân.
Được mấy vị Khai Thiên Trung phẩm trợ trận, Lan phu nhân liền cảm thấy yên tâm, mỉm cười nói: “Chư vị sẽ không hối hận vì sự lựa chọn của mình.”
Hồng lão liếc nhìn những Khai Thiên Hạ phẩm vẫn chưa đưa ra quyết định ở bên kia, âm trầm nói: “Muốn sống, vậy thì đồng loạt ra tay với chúng ta, nếu như có ai dám giở thủ đoạn, vậy thì cho dù
Kim Ô không giết ngươi, lão phu cũng sẽ giết chết ngươi!”
Không thể không nói, vào thời điểm này, uy hiếp ác độc rõ ràng hữu hiệu hơn thiện ý thỉnh cầu, ít nhất sau khi Hồng lão nói ra những lời này, rất nhiều Khai Thiên Hạ phẩm mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng đều tụ tập lên.
Chỉ trong thoáng chốc, các Khai Thiên cảnh còn sống đã bao vây xung quanh Kim Ô như nêm cối.
Kim Ô dậm chân, nghiêng đầu dò xét, tình hình bốn phía không thể nghi ngờ là đã khiến nó cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Khi nó vỗ cánh gáy lên, cương phong tái khởi, cương phong phân kim đoạn ngọc đánh úp tới từ khắp bốn phương tám hướng, rất nhiều Khai Thiên cảnh vội vàng ngăn cản, khiến cho một hồi đinh đinh đang đang chợt vang lên.
“Kết quả hôm nay, không phải nó chết, thì chính là chúng ta vong!” Lan phu nhân hít thật sâu một hơi, lồng ngực nhô cao, khoát tay tế ra một dải lụa bảy màu: “Thỉnh chư vị thay ta lược trận!”
Nàng cũng biết, loại đoàn đội liên thủ tạm thời này vô cùng rời rạc, nếu không cho những người khác nhìn thấy một điểm hi vọng, vậy thì e rằng sẽ không có người nào có gan ra tay với Kim Ô. Cho nên bất kể như thế nào, nàng cũng phải là người đầu tiên xuất thủ, để
cho những người khác thấy rõ được tình trạng của Kim Ô hiện tại thê thảm đến mức nào.