Chương 3984: Lôi Hống
Lão già họ Khang hình như cũng muốn thử xem bản sự của Dương Khai, cho nên mặc dù hắn có thể ngăn cản được một vài đầu dị thú, nhưng hắn lại lựa chọn ngoảnh mặt làm ngơ , để mặc cho bọn chúng lao về phía Dương Khai.
Dương Khai co ngón tay lên, bắn ra từng đạo từng đạo Nguyệt Nhận, những đầu dị thú xông lên kia chưa kịp tới gần thì đã bị chém làm hai đoạn, vết cắt trên thi thể vuông vức như gương.
"Không gian thần thông!" Cặp mắt của lão già họ Khang co rụt lại, thầm nghĩ chẳng lẽ thanh niên này thật sự là thiếu gia của một thế lực lớn nào đó ư? Cho dù là ở thế giới bên ngoài càn khôn này thì người tinh thông không gian thần thông cũng không có bao nhiêu, chứ đừng nói chi đến việc lấy không gian thần thông để ngưng tụ đạo ấn của bản thân.
Không Gian Chi Đạo thâm ảo tối nghĩa hơn các đại đạo khác nhiều, cũng khó tu ra trò trống gì lắm.
Nếu như không có tài nguyên khổng lồ cùng với danh sư dạy bảo, vậy thì tên thanh niên này làm sao có thể am hiểu sâu sắc về Không Gian Chi Đạo như thế.
Nghĩ tới đây, lão già họ Khang cũng không khỏi coi trọng Dương Khai hơn một chút, hắn thầm cảm thấy người này sợ là lai lịch bất phàm, bằng không một vị Khai Thiên ngũ phẩm như Nguyệt Hà cũng sẽ không gọi hắn hắn là thiếu gia.
Một màn này cũng khiến hắn triệt để yên tâm, lực lượng mà Dương Khai bày ra bây giờ, không kém hơn hắn cùng Nguyệt Hà một chút nào, ba người liên thủ, hi vọng có thể giết ra ngoài cũng tăng lên nhiều.
Lão già họ Khang tâm tư biến hóa, Dương Khai không phát giác ra được, trong khi đó, Nguyệt Hà tranh thủ lúc rảnh rỗi quay đầu nhìn Dương Khai một chút, khi thấy hắn tiêu sái tự nhiên thì cũng cảm thấy yên tâm.
Ba người một đường tiến về phía trước, xông qua núi thây biển máu, nhưng đám dị thú kia lại giống như liên miên bất tuyệt, giết hoài không hết.
Lão già họ Khang cùng Nguyệt Hà đã liên tiếp thay đổi vị trí rất nhiều lần, làm cho cả hai đều tiêu hao rất lớn. Điều này khiến cho biểu lộ của hai người đều vô cùng ngưng trọng, dị thú trong Thái
của hai người vô cùng ngưng trọng, dị thú trong Thái Khư cảnh này, trong tình huống cảnh giới ngang bằng, có vẻ mạnh hơn Yêu thú ở bên ngoài không ít, cũng không biết có phải là do hoàn cảnh trong Thái Khư cảnh gây ra hay không.
Trong Thái Khư không Khai Thiên, chẳng những võ giả như vậy, mà ngay cả những Thượng Cổ di chủng này cũng thế, năm này tháng nọ lắng đọng trong một cảnh giới, lực lượng mà chúng có thể phát huy ra cũng càng cường đại hơn.
Dần dần, ba người bọn họ cũng thu hút không ít nhân mã bao vây xung quanh, lúc này chỉ cần không phải là đồ đần thì đều biết được đạo lý ôm nhau sưởi ấm. Ba người Dương Khai một đường đánh đâu thắng đó, tất nhiên là làm cho người hữu tâm chú ý, vì sự thúc dục của dục vọng cầu sinh, bọn hắn liền nhao nhao tụ họp về đây.
Nguyệt Hà cùng lão già họ Khang kia đều không nói gì, bên cạnh bọn họ hội tụ càng nhiều người, đối với bọn hắn cu ̃ng càng có lợi, vì vậy bọn hắn ngầm chấp thuận hành vi những người kia.
Sau chừng mười lăm phút, đã có trăm người tụ họp đến, theo thời gian trôi qua, càng lúc càng nhiều người chạy tới dựa vào gốc đại thụ này.
Bỗng nhiên có một âm thanh vang lên: "Dương huynh? Là Dương huynh?"
Thanh âm nghe có hơi quen tai, Dương Khai ngạc nhiên nhìn về phía
Thanh âm nghe có hơi quen tai, Dương Khai ngạc nhiên nhìn về phía bên kia, chỉ thấy một người toàn thân đẫm máu, cầm lợi kiếm trong tay giết về phía này. Sau lưng hắn còn có mấy người đi theo, chỉ có điều bọn họ và Dương Khai bị ngăn cách bởi rất nhiều dị thú, nên không có cách nào tiến lại gần trong một thời gian khoảng ngắn được.
Bốn mắt đối mặt, Dương Khai kinh ngạc nói: "Mạnh huynh?"
Người này vậy mà lại là Đại Nguyệt châu Mạnh Hoành! Dương Khai cũng không ngờ bản thân lại gặp được người quen ở chỗ này.
Hắn cùng Mạnh Hoành cũng không quá thân quen với nhau, nhưng tốt xấu gì bọn hắn cũng đã từng sống chung một đoạn thời gian. Lúc ấy hắn mang theo A Duẩn đi tìm người thân, sau khi tìm được Ngụy Khuyết, đám người bọn họ liền được an bài trong lâu thuyền của Đại Nguyệt châu.
Lúc đó chính Mạnh Hoành này là người đã an bài gian phòng cho bọn hắn. Hắn biết Dương Khai mới tới thế giới bên ngoài càn khôn, không hiểu lắm về nơi này, nên Mạnh Hoành đã đưa cho hắn một mảnh ngọc giản giới thiệu sơ bộ về nơi đây.
Chỉ có điều sau khi chuyện ở Kim Ô Thần Cung xảy ra, Dương Khai đoạt Kim Ô thi thể trốn về Đệ Nhất Khách Điếm, Đại Nguyệt châu thế đơn lực bạc, vô lực che chở cho Dương Khai, nên Ngụy Khuyết và chủ sự của Đại Nguyệt châu bồi thường cho hắn một chút rồi liền
và sự của Đại Nguyệt châu bồi cho hắn một chút liền rời đi. Trước khi rời đi, bọn họ còn nhận sự nhờ vả của Dương Khai, mang theo lão Phương và Điệp U cùng nhau đi đến Đại Nguyệt châu.
Mạnh Hoành người này tính cách không tệ, lại là người dẫn đầu thế hệ này của Đại Nguyệt châu, cũng có thể xem là một người khoan hậu trung thực.
Đã là người quen, vậy thì Dương Khai đương nhiên là sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Thân hình hắn thoắt một cái liền bay đi, đầu ngón tay của hắn phun ra nuốt vào Nguyệt Nhận, chém hết dị thú, trong chớp mắt liền đi tới bên người Mạnh Hoành.
"Thật là huynh a Dương huynh!" Mạnh Hoành vừa mừng vừa sợ: "Ta còn tưởng rằng mình nhận lầm người."
Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng: "Ta cũng không ngờ lại gặp được Mạnh huynh ở chỗ này, hiện tại không có thời gian, qua kia trước rồi nói."
Mạnh Hoành vuốt cằm nói: "Đa tạ Dương huynh." Sau đó hắn quay đầu nói với mấy tên đồng bạn: "Đi!"
Tại thời điểm Dương Khai đi đón người, Nguyệt Hà đang dẫn đầu đoàn người xông về phía trước lập tức dừng bước, một mực chờ Dương Khai mang theo mấy người Mạnh Hoành quay về đội ngũ rồi mới một lần nữa tiến lên.
Hành động này làm cho lão già họ Khang nhíu mày, có hơi không
Hành động này làm cho lão già họ Khang nhíu mày, có hơi không thích, bất quá cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì, nên hắn cũng lười nói nặng nói nhẹ.
Một nhóm hơn trăm người, mặc dù không có cách nào lay chuyển đại cục của trận thú triều phô thiên cái địa này, nhưng ít nhất cũng có một chút sức lực để tự vệ. Mặc dù bọn họ không quen biết nhau, nhưng vì mạng sống nên mọi người cũng chọn cách đồng tâm hiệp lực với nhau. Tất cả mọi người liên kết lực lượng thành một cỗ dây thừng, phảng phất như một mũi tên bắn mạnh ra ngoài.
"Mạnh huynh sao lại ở chỗ này?" Dương Khai vừa xuất thủ, vừa thuận miệng hỏi.
Mạnh Hoành cười khổ nói: "Trong Tinh Thị này có một phần sản nghiệp của Đại Nguyệt châu ta, ta tới đây để xem xét sổ sách."
Dương Khai nghe thấy vậy bật cười: "Vậy ngươi thật là không may."
Mạnh Hoành nói: "Dương huynh ngươi thì sao? Sao ngươi cũng ở chỗ này?"
"Cơ duyên xảo hợp." Dương Khai thuận miệng ứng phó, dù sao hắn cũng không thể nói rằng mình bị người ta cưỡng ép tới, như vậy cũng quá mất mặt đi.
"A, quên giới thiệu cho Dương huynh một chút, mấy người này đều sư đệ sư muội của ta, vị này là Bách Linh châu Trần Nguyệt sư muội."
sư đệ sư muội của ta, vị này là Bách Linh châu Trần Nguyệt sư muội." Mạnh Hoành đưa tay giới thiệu mấy người bị cuốn đi tới đây với hắn. Khi nói ra tên mấy vị sư đệ sư muội kia, thần sắc Mạnh Hoành vô cùng tự nhiên, nhưng khi nói đến vị Bách Linh châu Trần Nguyệt kia thì Mạnh Hoành lại hơi tỏ vẻ nhu tình mật ý
Dương Khai nhịn không được mà nhìn qua vị Trần Nguyệt kia một chút, phát hiện nữ tử này tướng mạo luôn vui vẻ, thân hình linh lung, trong lòng không khỏi giật mình.
Mạnh Hoành hình như có ý với nữ tử này.
Còn trong số những đệ tử Đại Nguyệt châu kia, có hai người Dương Khai thấy quen mặt, có lẽ bọn họ trước đó đã từng gặp mặt nhau.
Mọi người nhao nhao chào nhau, dù sao thì việc Dương Khai cứu bọn hắn ra cũng là một phần ân tình, nữ tử Trần Nguyệt kia còn ngon ngọt cười nói: "Đa tạ Dương sư huynh đã cứu chúng ta ra khỏi tình cảnh dầu sôi lửa bỏng."
Thanh âm ngọt ngào mềm mại, nhưng không mất đi vẻ thanh thuần, vô cùng dễ nghe.
Dương Khai vuốt cằm nói: "Trần sư muội khách khí, tiện tay mà thôi, hiện tại chúng ta nên nghĩ ra biện pháp vượt qua cửa khó trước mắt cái đã."
Trần Nguyệt tự nhiên phóng khoáng đáp lại: "Vậy nghe theo sự phân
phó của Dương sư huynh."
Trong lúc bọn họ nói chuyện, đại địa bỗng nhiên kịch liệt chấn động một trận, một cỗ khí tức cực kỳ hung lệ ập vào mặt bọn họ, lão già họ Khang đang ở phía trước mở đường kinh hô một tiếng: "Lôi Hống!"
Đám người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ở phía trước có một đầu dị thú có bộ dạng như một đầu tê giác, hình thể vô cùng to lớn, toàn thân có điện quang quấn quanh. Dị thú này mặc dù có hình thể to
lớn, nhưng tốc độ lại không chậm một chút nào, thuận theo quá trình tiếp cận của nó, giữa trời đất bỗng nhiên xuất hiện vô số đạo điện mang nhỏ bé, phân li trong hư không, nếu để nó dính lên người thì toàn thân sẽ tê dại một hồi.
Những tiếng kinh hô vang lên, đám người hoảng loạn cả lên.
Đồng tử Dương Khai cũng hơi co lại, Lôi Hống này dù là ở Tam Thiên thế giới thì cũng là một đầu Thượng Cổ di chủng đại danh đỉnh đỉnh, hơn nữa xét theo hung uy của đầu Lôi Hống này, e rằng nó đã tu luyện đến trình độ cực hạn trong Thái Khư cảnh.
Hung vật như vậy, ai dám đón đỡ phong mang?
Trong thú triều to như thế này, Lôi Hống có lẽ cũng là tồn tại đứng đầu nhất, những nơi nó bôn tập qua, vạn thú đều phải tránh lui.
Khi chỉ còn cách đám người khoảng hơn trăm trượng, Lôi Hống chợt
Khi chỉ còn cách đám người khoảng hơn trăm trượng, Lôi Hống chợt phát ra một tiếng gầm nhẹ trầm muộn, cái đầu nó hơi cúi xuống, từ chỗ cái độc giác trên trán của nó, một luồng điện mang giống như một dải lụa bổ thẳng về phía lão già họ Khang. Điện mang trắng rực tích chứa uy năng hủy thiên diệt địa, không nhìn không gian cách trở, lập tức băng qua khoảng cách trăm trượng.
Thế tới của luồng điện mang cực kỳ nhanh chóng, chỉ trong chớp mắt liền phóng đến chỗ bọn họ.
Hơn nữa điều làm cho tất cả mọi người biến sắc chính là, khi đối mặt với một kích kinh khủng này, lão già họ Khang không hề nghĩ ngợi, trực tiếp vọt sang một bên. Có điều tốc độ của hắn vẫn chậm một chút, nửa người bị điện mang kia quẹt vào, trong nháy mắt liền phát ra mùi khét.
Hắn vốn là người dâ ̃n đầu, lại vọt đi như thế, lập tức để lộ ra tất cả mọi người ở sau lưng. Còn Nguyệt Hà theo sát sau lưng hắn mặc dù cũng có thể tránh ra, nhưng nàng lại không nhúc nhích mà đứng tung ra Hồng Lăng trên tay, hóa thành một tầng phòng hộ màu đỏ hồng ngăn ở phía trước.
Một tiếng Oanh thật lớn vang lên, bạch quang đại phóng khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Tầng phòng hộ màu đỏ hồng chỉ kiên trì được một giây, sau đó liền bị oanh phá, điện mang trắng xóa oanh kích lên trên người Nguyệt
bị oanh phá, điện mang trắng xóa oanh kích lên trên người Nguyệt Hà, Nguyệt Hà lập tức bay ngược ra giống như một bao vải rách, máu tươi văng tung tóe giữa không trung.
Dương Khai tay mắt lanh lẹ, đưa tay ra tiếp được nàng. Khi hắn cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Nguyệt Hà vẻ mặt tái nhợt, khóe miệng tràn ra máu tươi, thân thể mềm mại không thể khống chế nổi mà run lên, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
Đông đông đông, đại địa rung động, Lôi Hống một kích lập công, sau đó liền cấp tốc chạy tới.
Đội ngũ hơn trăm người này vốn được thành lập một cách tạm bợ, mắt thấy hai vị Khai Thiên dẫn đầu một trốn một thương, giờ phút này nào còn dám tiếp tục ngây ngốc tại chỗ nữa? Bọn hắn nhao nhao tan tác như chim muông, chỉ trong nháy mắt, đám người kia liền bỏ chạy không còn một mảnh.
Duy chỉ có bọn người Mạnh Hoành còn đứng lại tại chỗ, Dương Khai vừa mới ra tay cứu bọn hắn, nên bọn họ cũng không muốn bỏ lại Dương Khai. Mạnh Hoành vội vàng nói: "Dương huynh đi mau!"
Dương Khai không để ý tới hắn, nhìn qua Nguyệt Hà trong ngực mình, thần sắc cổ quái nói: "Sao ngươi lại không tránh?"
Nguyệt Hà cười lớn một tiếng: "Ngươi còn ở phía sau, nếu như ta tránh, vậy ngươi làm sao bây giờ?" Nàng thân là một vị Khai Thiên cảnh, sau khi một kích kia mà còn biến thành dạng này, nếu như
cảnh, sau khi một kích kia mà còn biến thành dạng này, nếu như Dương Khai bị điện mang kia đánh trúng, e rằng sẽ lập tức hồn phi phách tán.
"Ta và ngươi rất thân quen sao?" Dương Khai tỏ vẻ cạn lời nhìn qua nàng.
Nguyệt Hà mím môi, quật cường không nói lời nào.
"Ai." Dương Khai hơi thở dài một tiếng, quay người đem Nguyệt Hà giao cho Trần Nguyệt, nói: "Hỗ trợ trông coi nàng một chút."
"Ngươi muốn làm gì?" Nguyệt Hà cả kinh nói.
Mấy người Mạnh Hoành cũng tỏ vẻ kinh ngạc và khó hiểu, phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ thấy Dương Khai từng bước một đi về phía trước, gió thổi đến, tóc đen bay lên, thân hình anh vĩ thẳng tiến, phảng phất như một ngọn núi, lưu lại trong ánh mắt của đám người Mạnh Hoành.
Răng rắc một tiếng, độc giác trên trán của đầu Lôi Hống kia một lần nữa phóng xuất ra một đạo điện mang trắng rực giống như một đầu Giao Long Xuất Hải, đánh về phía Dương Khai ở bên kia.
"Tránh mau!" Nguyệt Hà hoảng sợ kêu to.
Mạnh Hoành cũng thất thanh nói: "Dương huynh cẩn thận!" Bọn họ vừa dứt lời, chỉ thấy
Dương Khai đấm ra một quyền, một âm thanh trầm thấp vang lên, thấm sâu vào trong tâm linh của bọn họ.
"Trục xuất!"
Nơi quyền phong đến, hư không sụp đổ, chỉ trong chớp mắt liền hình thành một lỗ đen thật lớn, trong lỗ đen kia tràn ngập khí tức hỗn độn hư vô, luồng điện mang có thể làm cho Khai Thiên cảnh bị thương kia đâm vào trong lỗ đen này, liền tiêu tán không thấy đâu nữa.
Lỗ đen lóe lên một cái rồi biến mất, Dương Khai thu quyền, lông tóc không tổn hao gì, toàn trường bỗng trở nên yên tĩnh!