Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4072: Gia Cố Đạo Ấn

Chương 4072: Gia Cố Đạo Ấn


Đạo Nhất Thần Thủy này quả nhiên là đồ tốt, Dương Khai vui mừng hí hửng thu vào, sau đó lại thỉnh giáo Chúc Cửu m về phương pháp luyện hóa, sau đó hắn mới trở về mật thất, tiếp tục bế quan.
Dương Khai ngồi xếp bằng trong mật thất, mở ra đại trận, tránh việc bị người khác quấy rầy. Sau đó mới cẩn thận từng chút một lấy ra bình ngọc chứa đựng Đạo Nhất Thần Thủy, rồi mở miệng bình ra.
Đạo Nhất Thần Thủy còn thừa lại trong bình ngọc này không nhiều, chỉ còn non nửa bình mà thôi, đại khái chỉ còn khoảng mấy chục giọt, hẳn là bị người gánh chịu trước kia của Chúc Cửu m dùng mất không ít.
Bất quá Đạo Nhất Thần Thủy một giọt khó cầu, mấy chục giọt đã đủ để Dương Khai sử dụng.
Tĩnh khí ngưng thần, Dương Khai thả ra thần niệm, thò vào trong bình ngọc, cuốn lên một giọt Đạo Nhất Thần Thủy.
Thần thủy này khi chứa đựng trong bình ngọc thì không có điểm gì
đặc biệt, nhưng khi vừa hiện thế thì liền tản mát ra hương khí cực kỳ kỳ lạ, Dương Khai run run cái mũi, ánh mắt không khỏi có hơi tan rã, tự lẩm bẩm: "Thơm quá thơm quá, thứ này nhất định rất ngon. . ."
Nói xong, thần niệm của hắn vòng quanh giọt Đạo Nhất Thần Thủy kia, rồi đưa tới miệng của mình.
Bất quá chỉ một chớp mắt sau, Dương Khai liền chấn động mạnh một cái. Hắn đột nhiên hoàn hồn, vội vàng khép miệng lại, đem Đạo Nhất Thần Thủy kia ấn về phía mi tâm.
Thần thủy này cũng không phải dùng bằng cách phục dụng, mà phải dùng đạo ấn luyện hóa, cũng giống như luyện hóa m Dương Ngũ Hành lực lượng vậy. Nếu như tùy tiện phục dụng thì sẽ không đem lại bất kỳ hiệu quả nào.
Chúc Cửu m vừa rồi cũng nói cho hắn biết, khi luyện hóa Đạo Nhất Thần Thủy này thì sẽ bị quấy nhiễu một chút, khi ấy hắn không để ở trong lòng, cho tới thời khắc này hắn mới biết rằng mình có hơi sơ ý rồi.
May mắn phản ứng kịp thời, nếu không thật đúng là có khả năng lãng phí một giọt.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, Đạo Nhất Thần Thủy kia rõ ràng là vật hữu hình, nhưng khi khắc sâu vào trong mi tâm thì lại biến mất một cách triệt
để, một chớp mắt sau, Dương Khai liền cảm thấy đạo ấn của bản thân có hơi mát lạnh, giống như có thứ gì đó xâm nhập vào bên trong.
Dương Khai vội vàng tập trung tinh thần để điều tra.
Khi nhìn kỹ lại, chỉ thấy đạo ấn của hắn đang bị bao phủ bởi một tầng hơi nước mịt mờ. Đạo Nhất Thần Thủy đang không ngừng xâm nhập vào trong đạo ấn, một cỗ lực lượng kỳ lạ tỏa ra được đạo ấn của hắn hấp thu. Theo thời gian trôi qua, Dương Khai quả thực cảm giác được đạo ấn của mình đã trở nên kiên cố hơn mô ̣t chút.
Đạo ấn là do đại đạo của mỗi một tên võ giả tự hiển hóa ra, khi ngưng tụ đạo ấn, tất cả lực lượng của một tên võ giả đều sẽ được ẩn giấu vào sâu bên trong đạo ấn. Căn cơ của võ giả trực tiếp liên quan đến mức độ chắc chắn của đạo ấn, đánh tốt cơ sở, vậy thì đạo ấn sẽ càng thêm kiên cố.
Mặc dù không ai phân chia phẩm giai của đạo ấn, nhưng trên thực tế, đạo ấn của võ giả cũng có thể được chia thành đủ loại khác nhau.
Đạo của Dương Khai, chính là Hư Không Đại Đạo. Hắn có tạo nghệ cực sâu trên Không Gian Chi Đạo, nếu không lúc ấy sau khi cướp được thi thể của Kim Ô, hắn cũng vô pháp thoát khỏi sự truy kích của rất nhiều Khai Thiên hạ phẩm, Khai Thiên trung phẩm.
Không Gian Chi Đạo chính là một trong Tam Thiên đại đạo, hơn nữa còn là một đạo cực kỳ cao thâm. Dương Khai dùng Không Gian Chi Đạo để ngưng tụ đạo ấn, tất nhiên người bình thường không thể nào so sánh được. Đây cũng là một trong những căn cơ giúp hắn có thể ngưng tụ lực lượng từ thất phẩm trở lên.
Còn nếu nói về căn cơ do ngoại lực tạo thành, vậy thì chính là tinh hoa của Bất Lão Thụ ngưng tụ thành lực lượng hành Mộc, đây cũng là do cơ duyên đưa đẩy cho hắn.
Tuy rằng như thế, nhưng đạo ấn của hắn vẫn còn không gian thật lớn để đề thăng, cũng may là hắn bây giờ còn chưa thành tựu Khai Thiên cảnh. Nếu như đã thành Khai Thiên cảnh, vậy liền triệt để định hình, cho dù có được Đạo Nhất Thần Thủy thì cũng bất lực.
Đạo Nhất Thần Thủy thần kỳ kia xuyên vào trong đạo ấn, đầu tiên là từng tia lạnh buốt, nhưng ngay sau đó, đạo ấn liền dâng lên một cảm giác ấm áp dễ chịu, Dương Khai không dám thất lễ, lập tức dốc lòng luyện hóa.
Bất quá luyện hóa Đạo Nhất Thần Thủy này thực sự có hơi gian nan, Dương Khai tổng cộng bỏ ra thời gian một tháng mới có thể hoàn toàn luyện hóa hoàn toàn giọt thần thủy kia.
So sánh sự chênh lệch của đạo ấn trước và sau khi phục dụng,
Dương Khai khẽ nhíu mày. Hắn cảm thấy đạo ấn của mình cũng không tăng lên quá nhiều, nhiều nhất chỉ là một thành mà thôi.
Bất quá nghĩ lại, đạo ấn của hắn vốn không tầm thường, hơn nữa có thể nói là rất cao cấp, Đạo Nhất Thần Thủy đương nhiên sẽ không thể tăng lên quá nhiều được. Nếu như đổi lại là đạo ấn của người khác, vậy thì e rằng cũng không chỉ tăng lên cỡ này.
Một giọt thần thủy có thể tăng lên một thành, mười giọt chẳng phải là gấp đôi?
Ngựa không dừng vó, lại phóng thích thần niệm bọc lấy một giọt thần thủy tiếp tục luyện hóa, có ít nhất mấy chục giọt thần thủy trong bình ngọc kia, cơ hội khó được, Dương Khai tất nhiên là muốn đề thăng đạo ấn của mình tới trình độ cao nhất.
Một giọt lại một giọt thần thủy được luyện hóa xong, đạo ấn của Dương Khai càng ngày càng vững như bàn thạch, chỉ có điều theo thời gian trôi qua, chỗ tốt do việc luyện hóa thần thủy mang tới cu ̃ng dần dần giảm bớt.
Lại một năm qua đi, Dương Khai mở mắt, nhổ ra một ngụm trọc khí.
Trong một năm này, hắn tổng cộng tiêu hao hơn mười giọt Đạo Nhất Thần Thủy, đã đề thăng đạo ấn của bản thân tới mức cực hạn, dù luyện hóa thêm thần thủy thì cũng vô dụng, sẽ chỉ lãng phí mà
thôi.
Thu hồi bình ngọc kia, Dương Khai xem kỹ bản thân, cảm thấy rất là hài lòng.
Bây giờ dù cho có một phần tài liệu cửu phẩm bày ở trước mặt hắn thì hắn cũng tự tin rằng mình có thể luyện hóa một cách nhẹ nhàng, hoàn toàn không cần phải lo lắng rằng đạo ấn của mình không chịu đựng nổi.
Lần bế quan này mang đến cho hắn chỗ tốt quá lớn, đạo ấn vững chắc, chẳng những có thể giúp hắn ngưng tụ lực lượng phẩm giai càng cao hơn, mà ngày sau đối địch, dù gặp phải thần thông gì đó nhằm vào đạo ấn thì cũng không cần quá mức e ngại.
Hắn một lần nữa xuất quan, đi gặp Chúc Cửu m.
Chỉ thấy Chúc Cửu m đang ở ngay trong sân, đang giảng pháp cho hai đầu dị thú Xích Giao cùng Địa Long. Cũng không biết nàng đang nói ngôn ngữ gì mà Dương Khai lại hoàn toàn không nghe hiểu, chỉ cảm thấy âm thanh kia như châu rơi ngọc bàn, chất chứa đại đạo chí lý, kích phát Thiên Địa Đại Đạo cộng minh, hai tên gia hỏa Xích Giao cùng Địa Long hoàn toàn không ý thức được rằng hắn đến mà vẫn một mực hết sức chuyên chú lắng nghe.
Một hồi lâu sau, Chúc Cửu m mới mỉm cười: "Tốt, hôm nay nói đến
đây thôi, trở về hảo hảo tu luyện đi."
Xích Giao cùng Địa Long đều khẽ gật đầu, biểu đạt sự cám ơn. Chúng vừa quay đầu liền nhìn thấy Dương Khai, Xích Giao lập tức bò tới, cọ qua cọ lại bên chân Dương Khai. Địa Long thì trực tiếp hơn nhiều, nó mở to miệng ra, không ngừng nhúc nhích, dịch nhờn rơi vãi ra khắp nơi làm cho mặt đất vang lên từng đợt âm thanh xoẹt xoẹt.
Dương Khai im lặng, vung ra hai viên Long Huyết Đan cho chúng nó, để bọn chúng lăn đi!
Ầm ầm một trận, hai đại gia hỏa sau khi lấy được Long Huyết Đan thì liền rời đi theo địa đạo mà chúng nó mở ra trước đó.
Dương Khai ngạc nhiên nói: "Tiền bối sao bỗng nhiên có hứng thú chỉ điểm bọn chúng vậy?"
Hắn vừa rồi cũng có nghe một hồi, mặc dù không biết Chúc Cửu m rốt cuộc đang nói cái gì với Xích Giao cùng Địa Long, nhưng hắn ẩn ẩn cảm giác là nàng đang trợ giúp bọn chúng khai mở linh trí. Địa Long cùng Xích Giao sở dĩ không có cách nào hoá hình, cũng không phải là vì thực lực không đủ, mà là do linh trí chưa mở, được Chúc Cửu m chỉ điểm phen này, thời điểm bọn chúng hoá hình chắc chắn sẽ tới sớm hơn khá nhiều.
Chúc Cửu m mỉm cười: "Nhàn rỗi vô sự, liền tìm chút sự tình để làm. Bất quá ta vốn còn có chút kỳ quái, huyết mạch của bọn nó sao lại tinh thuần như thế, thì ra nguyên nhân là do ngươi."
Nàng hiển nhiên cu ̃ng nhìn ra lai lịch của Long Huyết Đan, bất kể là Xích Giao hay là Địa Long thì cũng đều có một tia huyết mạch Long tộc, chỉ có điều rất đạm bạc mà thôi. Mấy năm qua chúng không ngừng mà phục dụng Long Huyết Đan, huyết mạch Long tộc tăng lên rất nhiều, đã vượt qua cực hạn chủng tộc của bọn chúng.
"Tìm ta có việc gì?" Chúc Cửu m hỏi.
Dương Khai nói: "Muốn hỏi một chút về sự tình tài liệu hành Kim."
"Không có manh mối." Chúc Cửu m chậm rãi lắc đầu. Trăm vạn đại quân dưới trướng nàng cùng nhau xuất động, đào phá ba thước khắp Thái Khư cũng không tìm được bất kỳ tin tức nào liên quan tới bảo vật hành Kim từ thất phẩm trở lên, chẳng những hành Kim mà các tài liệu Ngũ Hành khác cũng đều không thấy.
Cũng giống như nàng đã nói trước đó, Thái Khư cảnh trải qua nhiều năm như vậy, không chỉ có một nhóm khách giống như bọn hắn đến thăm. Từ xưa đến nay, một nhóm lại một nhóm võ giả bị thôn phệ vào đây, trong đó không thiếu những người tài trí xuất chúng. Rất nhiều bảo vật trân quý trong Thái Khư cảnh sớm đã bị vơ vét sạch
sẽ, những Thánh Linh kia trước đó mặc dù cũng có chút cất giữ, nhưng cũng đều đã đưa cho người gánh chịu của mình, để bọn hắn gia tăng thực lực, để bọn hắn thay mình cướp đoạt một phần cơ duyên để rời khỏi Đoạt Linh Chi Chiến kia.
Dương Khai cảm thấy thất vọng, nếu ngay cả Chúc Cửu m xuất thủ mà cũng không tìm được bảo vật hành Kim thất phẩm trở lên, vậy thì hắn cũng không cần nhấc chân đi tìm làm gì.
"Bây giờ chỉ có hai địa phương có khả năng có đồ vật mà ngươi cần." Chúc Cửu m khẽ nói.
"Hai địa phương nào?"
"Một là Kim Thứu cung, đó là địa bàn của Kim Ngột."
Dương Khai tối sầm mặt: "Cái này coi như xong." Một năm trước Chúc Cửu m cũng đề cập tới tên Kim Ngột này, nếu như có thể giết nó, đoạt nội đan nó, vậy thì sẽ có thể thỏa mãn nhu cầu của Dương Khai, nhưng Kim Ngột tốt xấu gì cũng là một tôn Thánh Linh, Chúc Cửu m cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.
"Hai là Vô Lão Chi Địa, bảo bối lưu lại trong đó tương đối nhiều."
"Vô Lão Chi Địa ở đâu?" Dương Khai hai mắt tỏa sáng. Nguyệt Tinh kia có xuất xứ từ Vô Lão Chi Địa, Chúc Cửu m cũng từng nói qua, Thái Khư cảnh này vốn có mặt trời cùng mặt trăng, chỉ có điều thời
gian quá lâu, mặt trời dập tắt, mặt trăng vỡ nát, có một khối Nguyệt Tinh rơi xuống Vô Lão Chi Địa, bị người tiến vào trong đó mang ra ngoài, rồi rơi vào trong tay của Côn Sa.
"Vô Lão Chi Địa là nơi diễn ra Đoạt Linh Chi Chiến, bây giờ còn chưa mở ra." Chúc Cửu m chậm rãi lắc đầu.
Không có mở ra thì nói cái rắm, Dương Khai tức giận bất bình. Bất quá Vô Lão Chi Địa kia vậy mà lại là nơi diễn ra Đoạt Linh Chi Chiến, đây chẳng phải nói, chỉ có chờ đến khi Đoạt Linh Chi Chiến diễn ra thì hắn có thể mới có thể tìm được bảo vật hành Kim thích hợp ư?
Chúc Cửu m bảo hắn gia tăng thực lực lên, chính là vì Đoạt Linh Chi Chiến, về thời gian căn bản là không kịp.
"Ngươi không thể hạ giá một chút, dùng lục phẩm hành Kim sao?" Chúc Cửu m nhíu mày nhìn qua hắn.
Dương Khai nghiêm nghị nói: "Việc này liên quan tới đại đạo, truy cầu suốt đời, sao có thể chấp nhận được?"
Chúc Cửu m mỉm cười, thầm nghĩ cũng có những thứ không phải do ngươi quết, nói tránh đi: "Pháp môn kia tu hành thế nào rồi?"
"Không sai biệt lắm." Dương Khai khẽ gật đầu. Nghịch m Dương Ngũ Hành Huyền Vũ Tâm Kinh mặc dù thâm ảo, nhưng hắn lĩnh hội thật lâu, cũng coi như có chút tâm đắc, bây giờ đạo ấn cũng đã được
gia cố đến mức cực hạn, ngưng tụ hành Thủy hẳn là không có nguy hiểm gì.
"Vậy liền đi cô đọng hành Thủy đi, ta hộ pháp cho ngươi."
Dương Khai đang chuẩn bị cự tuyệt, Chúc Cửu m liền thuận miệng nói thêm: "Sinh tử của ngươi liên quan đến tiền đồ của bản cung, chứ không chỉ liên quan đến ngươi. Không ngại nói cho ngươi biết, mấy lão gia hỏa kia đều đã tìm được người thừa kế của mình, bọn hắn đều đang dốc sức bồi dưỡng, Đoạt Linh Chi Chiến chắc chắn sẽ là một hồi đại chiến sinh tử."
"Cái kia. . . Tốt a." Cánh tay không lay chuyển được đùi, Dương Khai cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Ước định ba ngày sau bế quan ngưng tụ hành Thủy, Dương Khai tìm tới Nguyệt Hà, hỏi một chút về những sự tình phát sinh khi mình bế quan. Cũng không có gì ghê gớm xảy ra, bây giờ trong Tinh Thị có tôn Thánh Linh như Thiên Nguyệt Ma Chu tọa trấn thì làm gì có ai dám xâm phạm, nên cũng có thể xem như bình an vô sự.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất