Chương 4107: Hoàng Kim Kiếm
Động tĩnh ồn ào dần dần dừng lại, ba thanh Bạch Ngân Kiếm tuần tự bị chém đứt, mấy ngàn kiếm trong sơn cốc rắn mất đầu, lập tức từ bỏ chống cự, giống như lần trước, từng thanh Hắc Thiết Kiếm đẩy ra từng khối khoáng thạch đến trước mặt Dương Khai, biểu thị thần phục.
Đây có lẽ chính là quy tắc thế giới này, chỉ cần có thể chém giết thủ lĩnh quân địch, sẽ có thể tiếp thu thế lực dưới trướn nóg.
Lúc tới mang theo mấy trăm tạp bài quân, dưới một trận chiến, thu hoạch được binh lực gấp 10 lần, có thể nói là thu hoạch to lớn, mà lại khoáng vật trong sơn cốc này cũng không phải chỗ trước đó có thể so sánh, khoáng vật nơi đây nhiều không kể xiết, rất nhiều đều là Bạch Ngân khoáng.
Mấy ngày sau đó, hai người ở trong sơn cốc thôn phệ khoáng thạch, bình thường khoáng thạch đối với hai người không có gì đại dụng, hai người thôn phệ đều là Bạch Ngân khoáng, khoáng thạch phía
dưới bạch ngân đều ban thưởng xuống, để không ít Hắc Thiết Kiếm thực lực tăng nhiều.
Bảy ngày sau, Lãng Thanh Sơn thành công tu ra kiếm mang, thực lực tiến thêm một bước.
Mà trong khoảng thời gian này, Dương Khai cũng phái ra mười mấy chi đội ngũ điều tra tin tức, bây giờ hắn cùng Lãng Thanh Sơn muốn tiếp tục trưởng thành, cũng chỉ có thể đi tìm kiếm càng nhiều Bạch Ngân Kiếm để chém giết.
Từng nhánh đội ngũ trở về, mang đến cho Dương Khai tình báo không tệ.
Lại qua hai ngày, đại quân xuất phát, mấy ngàn kiếm dưới sự dẫn đầu của Dương Khai cùng Lãng Thanh Sơn, trùng trùng điệp điệp ra ngoài, uy thế kinh người.
Trước sau ba ngày, đến một chỗ cứ điểm có Bạch Ngân Kiếm trấn giữ, cứ điểm này cũng tương đương nơi Dương Khai tiêu diệt đầu tiên, chỉ có một thanh Bạch Ngân Kiếm, dưới trướng mấy trăm kiếm mà thôi, đối mặt đại quân hổ lang của Dương Khai sao có thể ngăn cản? Mấy ngàn kiếm chỉ là một đợt công kích, đội hình địch quân triệt để bị xé rách, Dương Khai cùng Lãng Thanh Sơn thừa cơ giết tới, Bạch Ngân Kiếm ngay cả kiếm mang đều chưa tu luyện được, chỉ
chống đỡ hai hiệp thì bị Dương Khai một kiếm chém vỡ. Thủ lĩnh đã chết, trường kiếm còn lại cũng đều quy thuận.
Dương Khai ngựa không dừng vó, suất lĩnh đại quân tiếp tục lao tới cứ điểm kế tiếp có Bạch Ngân Kiếm trấn giữ.
Đến càn quét cứ điểm khác, trong đó có nghiền ép, cũng có khổ chiến, đại quân dưới trướng từ mấy ngàn tăng trưởng đến mấy vạn, lại đến 10 vạn, như quả cầu tuyết liên tục lớn mạnh.
Tăng trưởng không đơn giản chỉ là số lượng, cấp bậc cũng tăng lên rất nhiều, dưới trướng thêm ra rất nhiều Bạch Ngân Kiếm, những Bạch Ngân Kiếm này nguyên bản đều là một số Hắc Thiết Kiếm, theo Dương Khai cùng Lãng Thanh Sơn chinh chiến thời gian dài, chém giết vô số đối thủ, có thể thôn phệ những đối thủ kia, tấn thăng lên.
Trong mười vạn đại quân, bây giờ ngoài Dương Khai cùng Lãng Thanh Sơn, có trọn vẹn hơn 50 thanh Bạch Ngân Kiếm, Hắc Thiết Kiếm càng nhiều đến mấy ngàn.
Dương Khai có kinh nghiệm lãnh binh tác chiến, mười vạn đại quân này phân chia thành hơn 50 tiểu đội, mỗi Bạch Ngân Kiếm dẫn đầu một chi đội ngũ, trên chiến trường hiệp đồng tác chiến, cho dù số lượng địch nhân nhiều hơn phe mình, thường thường vẫn có thể đại
hoạch toàn thắng!
Trên một ngọn núi cao, đại quân tu chỉnh.
Dương Khai đứng ở đỉnh núi, toàn thân quang trạch chìm luyện, ẩn ẩn có dấu hiệu chuyển biến đến cấp độ kế tiếp, Lãng Thanh Sơn đứng sau lưng.
"Thanh Sơn, chúng ta tới đây đã được bao lâu?" Dương Khai bỗng mở miệng hỏi.
Lãng Thanh Sơn không chút do dự đáp: "Bẩm đại nhân, còn kém bốn ngày là đủ nửa năm."
"Nửa năm!".
Trước đó trong thế giới bọt khí kia, làm trễ nải chừng một tháng, hắn vốn cho rằng tốn hao thời gian như vậy đã đủ lâu, ai ngờ bây giờ tiến Kiếm Chi Thế Giới lại lập tức làm trễ nải nửa năm.
Mặc dù thời gian trong thế giới quả khác ngoại giới, nhưng thời gian này cũng không tránh khỏi quá lâu. Mà nửa năm này, Dương Khai cùng Lãng Thanh Sơn mặc dù thu hoạch to lớn, vẫn luôn đang trưởng thành, nhưng như thế nào phá giải huyền bí thế giới này lại vẫn chưa biết được. Dương Khai vốn cho rằng một đường chinh chiến, luôn có thể nhìn thấy hi vọng, ai ngờ được hiện vẫn không hiểu ra sao.
Có chút sầu não, không biết như thế nào mới có thể phá giải huyền bí thế giới này, không có mục tiêu, đối với việc không có mục tiêu, hết thảy cố gắng thật sự như đi trong sương mù.
Chẳng trách trước đó Từ Chân nói, trong thế giới quả có hung hiểm, nếu không thể phá giải, vô cùng có khả năng cả một đời bị vây ở trong đó, hắn cùng Lãng Thanh Sơn hiện chính là bị vây ở trong thế giới này, mặc dù dưới trướng có mười vạn đại quân thì thế nào?
Càng làm cho Dương Khai cảm thấy buồn bực là hắn rõ ràng đã tăng lên tới điểm cuối cùng của Bạch Ngân Kiếm, mặc dù chém giết trường kiếm khác cũng sẽ gia tăng lực lượng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể tấn thăng đến cảnh giới kế tiếp.
Chẳng những hắn là như vậy, Lãng Thanh Sơn cũng giống vậy!.
Dương Khai thậm chí có chút hoài nghi, đến cùng có cảnh giới kế tiếp hay không.
Có lẽ trong thế giới của kiếm này, Bạch Ngân Kiếm chính là cao cấp nhất, nhưng nếu là như vậy, vậy phải như thế nào mới có thể thoát khốn khỏi thế giới này?
Ngay vào lúc này, một thanh Bạch Ngân Kiếm nhảy lên đỉnh núi, trên mặt đầy vẻ kích động: "Thủ lĩnh thủ lĩnh, phát hiện địch nhân."
Dương Khai quay người nhìn nó, hững hờ nói: "Có bao nhiêu?"
"Ước chừng một vạn!" Bạch Ngân Kiếm đi đến bên người Dương Khai: "Ước chừng sau nửa canh giờ, bọn hắn sẽ từ phía dưới đi qua đây."
Dương Khai suy nghĩ một chút rồi nói: "Thanh Sơn, ngươi đi xử lý đi."
Một vạn mặc dù không ít, nhưng trước mặt mười vạn đại quân của hắn là còn chưa đủ nhìn, trường hợp như vậy đã không cần hắn đến ra tay, dù sao giết thêm cũng không chiếm được chỗ tốt gì, còn không bằng tiết kiệm một chút khí lực, dành chỗ tốt cho thủ hạ.
Lãng Thanh Sơn lĩnh mệnh đi, Dương Khai ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh mắt thâm thúy.
Tình báo điều tra được cũng không sai, trước sau nửa canh giờ, trong tầm mắt quả nhiên xuất hiện một chi đại quân.
Nhắc tới cũng kỳ quái, trong thế giới cổ quái này, những kiếm có cứ điểm kia bình thường đều an phận ở một góc, sẽ không tùy tiện chuyển ổ, trừ phi khoáng thạch trong cứ điểm của bọn chúng bị khai thác xong mới đi tìm kiếm kế tiếp cứ điểm.
Dương Khai liếc mắt nhìn qua, chợt sững sờ, khẽ nhíu mày, chỉ vì số lượng Bạch Ngân Kiếm trong đội ngũ này. . . Hình như có hơi nhiều.
Đại quân vạn kiếm, bình thường Bạch Ngân Kiếm có thể có sáu bảy thanh cũng không tệ rồi, nhưng theo Dương Khai thấy, Bạch Ngân
Kiếm tối thiểu nhất cũng có ba bốn mươi.
Tỉ lệ như này quả thực dọa người, phải biết mười vạn đại quân dưới trướng Dương Khai cũng mới có hơn 50 thanh Bạch Ngân Kiếm mà thôi.
Mặc dù như vậy, Dương Khai cũng không quá lo lắng, nửa năm này, đại quân dưới trướng hắn tham gia chiến đấu to to nhỏ nhỏ vô số lần, quân đoàn mười vạn người hỗn chiến cũng đã có mấy lần, ăn hết đối phương cũng không thành vấn đề.
Vì lý do an toàn, Dương Khai vẫn để một thanh Bạch Ngân Kiếm đưa tin Lãng Thanh Sơn, để hắn bảo trì cảnh giác.
Sau một lát, chiến đấu khai hỏa!
Bởi điều tra tình báo tương đối kịp thời, mười vạn đại quân đã bố trí xuống mai phục gần đó, chỉ chờ đội ngũ vạn kiếm này đi vào vòng mai phục, hơn 50 Bạch Ngân Kiếm kia suất lĩnh đại quân, từ bốn phương tám giết ra.
Đi lên chính là kịch liệt giáp lá cà, những Bạch Ngân Kiếm kia ánh kiếm phừng phực, từng đạo kiếm khí tung hoành thiên địa, Hắc Thiết Kiếm, Thanh Đồng Kiếm ngã xuống như rơm rạ, trình độ kiếm như này trong hỗn chiến loạn tứ tung như vậy căn bản không hề có lực hoàn thủ.
Mỗi thời mỗi khắc đều có trường kiếm bị đánh nát, trong thân kiếm tuôn ra năng lượng tinh thuần bổ dưỡng người chém giết.
Dương Khai quan sát toàn trường, quan sát một hồi liền thu hồi ánh mắt.
Vạn kiếm kia cố nhiên không tầm thường, nhưng trên số lượng dù sao có thế yếu lớn, không thể nào là đối thủ bên mình, bọn hắn bị ăn sạch chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Sau nửa canh giờ, đại quân vạn kiếm kia chỉ còn lại ba thành, không ngừng mà thu nhỏ vòng phòng ngự, gian khổ ngăn cản.
Lãng Thanh Sơn tọa trấn trung quân, chỉ huy điều hành, trù tính toàn cục, rất có phong phạm đại tướng.
Lại qua một lát, đại quân vạn kiếm chỉ còn lại không đến một thành, vòng phòng ngự lại lần nữa thu nhỏ.
Lãng Thanh Sơn cũng tận hết sức lực, điều hành binh lực điên cuồng tiến công.
Mà đúng lúc này, một kim quang đột nhiên từ trung tâm vòng phòng ngự kia tràn ngập ra, kim quang này ban đầu cực kỳ yếu ớt, nhưng rất nhanh đã loá mắt đến cực điểm.
Dương Khai lập tức bị hấp dẫb, cúi đầu nhìn lại, một vầng sáng màu từ vòng phòng ngự trung tâm phóng ra, điên cuồng khuếch tán bốn
phía, bao trùm phạm vi ngàn trượng.
Dương Khai biến sắc!
Hắn thấy được trong quân địch kia, một thanh Hoàng Kim Kiếm vàng óng ánh chầm chậm dâng lên, kiếm khí gợn sóng phóng ra ngoài.
Mà theo gợn sóng khuếch tán, tất cả trường kiếm bị phủ tới lại đều đình chỉ tranh đấu, trên thân kiếm, từng đôi mắt chú mục Hoàng Kim Kiếm, tất cả đều vẻ mặt cúng bái, như là đang nhìn bị thần vương của mình!
Dương Khai cu ̃ng yên lặng nhìn chăm chú Hoàng Kim Kiếm, mặc dù chỉ là thân kiếm, lại vẫn có thể cảm giác được tiếng tim thình thịch đập loạn.
Hoàng Kim Kiếm!
Thế giới này lại có Hoàng Kim Kiếm!
Đây là trước kia chưa bao giờ gặp, cho đến tận này, hắn gặp phải mạnh nhất cũng Bạch Ngân Kiếm mà thôi, chính hắn cũng tu luyện đến đỉnh phong Bạch Ngân Kiếm, lại không thể tiến thêm một bước, giờ lại có thể nhìn thấy một thanh Hoàng Kim Kiếm.
Mà Hoàng Kim Kiếm, tuyệt đối chính là siêu việt Bạch Ngân Kiếm.
Dương Khai chợt có cảm giác bát khai vân vụ gặp minh nguyệt, lúc trước hắn còn mê mang, không biết tương lai nơi nào, nhưng sau khi thấy Hoàng Kim Kiếm, lập tức có mục tiêu.
Nhưng còn chưa kịp mừng rỡ, trong chiến trường bất ngờ xảy ra chuyện!
Tất cả trường kiếm bị Hoàng Kim Kiếm choáng bao trùm, vô luận địch ta, giờ lại đều nhao nhao thay đổi hướng, công tới đại quân Dương Khai!