Chương 4190: Phi Hoa Phảng Ngờ Vực Vô Căn Cứ
Sau khi tiến vào phong xa kia, Đồng Ngọc Tuyền liền nhìn thấy
Dương Khai, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Đồng Ngọc Tuyền lóe lên vẻ tức giận cùng sát cơ. Hắn rủ đầu xuống, nói: "Ta muốn nhìn thấy Ngọc nhi."
"Đồng hộ pháp xin cứ tự nhiên." Dương Khai đưa tay ra hiệu cho hắn.
Đồng Ngọc Tuyền cúi đầu tiến vào trong một căn phòng, trong căn phòng bên kia, Thượng Quan Ngọc đang lẳng lặng nằm đó, hô hấp đều đặn, lồng ngực vẫn còn đọng lại vết máu, sắc mặt có hơi tái nhợt.
Đồng Ngọc Tuyền vẻ mặt âm trầm tiến lên phía trước, ngồi xuống bên người Thượng Quan Ngọc. Hắn đặt tay lên cổ tay của nàng ta, sau khi điều tra một phen, hắn phát hiện nữ nhi của mình khí tức
bình ổn, rõ ràng đã được người ta trị liệu qua, hơn nữa trong cơ thể còn có một cỗ dược hiệu cường đại chảy xuôi trong kinh mạch, dungFyPvtCjvẴ nhập vào trong máu thịt, không ngừng tu bổ vết
thương.
"Ta vừa rồi đã để cho Lô Tuyết trị liệu vết thương cho nàng, hẳn là không có vấn đề gì, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là sẽ có thể khỏi hẳn." Giọng nói của Dương Khai vang lên sau lưng hắn.
Đồng Ngọc Tuyền hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.
Tuy rằng sự tình lần này là do Thượng Quan Lung hám lợi đen lòng, Dương Khai chỉ là thuận thế mà làm để bảo toàn tính mạng của bản thân, thế nhưng cách làm của Dương Khai lại làm cho Thượng Quan Ngọc bị thương. Tận mắt nhìn thấy nữ nhi của mình bị một người
khác một kiếm xuyên ngực, mặc dù người này là ân nhân cứu mạng của nữ nhi, thế nhưng Đồng Ngọc Tuyền vẫn khó có thể lại sinh ra hảo cảm với Dương Khai.
"Đoán chừng ngày mai Ngọc sư muội sẽ tỉnh lại, có điều ta cũng không tiện giải sự việc này với nàng, nói không chừng dù ta có giải thích thì nàng cũng sẽ không tin tưởng. Để tránh xuất hiện tranh chấp không cần thiết, kính xin Đồng hộ pháp lưu lại một mai ngọc giản, ghi chép hết thảy tiền căn hậu quả của sự tình lần này vào trong đó. Sau khi Ngọc sư muội tỉnh lại, ta sẽ tự tay đưa cho nàng, lời của ngươi nói, nàng hẳn là sẽ tin tưởng."
Đồng Ngọc Tuyền nói: "Ta lưu lại nơi này, đợi đến khi Ngọc nhi tỉnh
lại, ta sẽ tự mình nói rõ sự việc này với nó."
Dương Khai lắc đầu nói: "Không được, ta để cho ngươi tới xem xét thương thế của Ngọc sư muội đã là thành ý lớn nhất, không có khả năng để cho ngươi một mực lưu lại trong phong xa này. Đồng hộ pháp dù gì cũng là Khai Thiên tứ phẩm, vạn nhất đột nhiên gây khó dễ thì ta thực sự khó lòng ngăn cản, kính xin Đồng hộ pháp thông cảm một hai."
Đồng Ngọc Tuyền ngẩng đầu, nhìn hằm hằm Dương Khai rồi nói: "Nếu như ta muốn động thủ, vậy thì trước đó đã động thủ rồi chứ đâu cần lải nhải dông dài với ngươi làm gì."
Dương Khai chậm rãi lắc đầu: "Ta cu ̃ng tin tưởng Đồng hộ pháp không có ý đồ gì khác, chỉ có điều mọi thứ dù sao cũng cần phải để phòng vạn nhất. Trước đó khi leo lên hoa sen của quý phảng, ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có chuyện hiện tại, Lung phu nhân nếu đã co ́thể lấy oán trả ơn, Đồng hộ pháp là người cùng chăn gối với bà ta, chẳng lẽ không được bà ta truyền thụ cho phần nào hay sao?"
"Bà ta là bà ta, ta là ta, đừng có đem ta và mụ độc hạt kia nói nhập làm một." Đồng Ngọc Tuyền không thể nuốt trôi cơn giận trong lòng.
Dương Khai trầm giọng nói: " Nếu như Đồng hộ pháp cứ khăng
khăng như vậy, vậy thì chúng ta cũng chỉ có thể đánh nhau trong này một trận, hi vọng lát nữa đánh nhau, Đồng hộ pháp có thể bảo vệ sự bình an cho Ngọc sư muội, dù sao nàng cũng là người vô tội."
Trong lúc hắn nói chuyện, Lô Tuyết đã lặng yên xuất hiện sau lưng Dương Khai, đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn chăm chú đối phương.
Khóe mắt của Đồng Ngọc Tuyền nhảy lên mấy cái, thần sắc nổi giận trong nháy mắt biến thành vẻ chán nản, gật đầu nói: "Tốt, cứ làm theo lời ngươi. Ta sẽ lưu lại tin nhắn, nói cho Ngọc nhi biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng ngươi cũng phải cam đoan không được làm tổn thương nó."
"Đồng hộ pháp cứ việc yên tâm, chỉ cần quý phảng không làm loạn, ta cam đoan lệnh ái sẽ không thiếu một sợi tóc!"
"Tốt nhất nên như vậy!" Đồng Ngọc Tuyền cắn răng nói.
Một lát sau, Đồng Ngọc Tuyền rời đi. Hắn đã làm như lời Dương Khai nói, lưu lại một mai ngọc giản ghi chép sự tình lần này từ đầu đến cuối. Dương Khai cẩn thận dò xét ngọc giản kia một chút, cũng không phát hiện ra có chỗ nào không ổn, sự tình được trình bày trong ngọc giản cũng không có bất kỳ chỗ thêm mắm thêm muối nào, chỉ thiếu đi việc Thượng Quan Ngọc bị Thất Tình Lục Dục Tửu làm loạn thần trí, làm ra sự tình kinh người kia.
Hắn muốn giấu diếm loại sự tình này với Thượng Quan Ngọc, Dương Khai cũng có thể lý giải được, vì vậy hắn cũng không bắt bẻ gì thêm.
Dương Khai cẩn thận thu hồi ngọc giản, đợi sau khi Thượng Quan Ngọc tỉnh lại thì giao cho nàng.
Còn sau khi Đồng Ngọc Tuyền trở về bí bảo hoa sen kia, hoa sen to lớn kia lại dần dần thả chậm tốc độ, thẳng đến khi cách phong xa hơn ba ngàn dặm thì mới tiếp tục đuổi theo.
Đây cũng là yêu cầu của Dương Khai, bây giờ Thượng Quan Ngọc nằm trong tay hắn, Phi Hoa phảng không thể không làm theo.
Một ngày sau, Thượng Quan Ngọc bắt đầu chậm rãi thức tỉnh.
Tại thời điểm mở mắt ra, đôi mắt đẹp của nàng ta hiện lên vẻ mờ mịt, ý thức của nàng ta vẫn còn dừng lại tại thời điểm uống rượu với Dương Khai, đủ loại chuyện phát sinh sau đó thì Thượng Quan Ngọc không nhớ rõ lắm.
Khi Thượng Quan Ngọc đang muốn đứng dậy lúc thì bên tai nàng ta chợt vang lên một giọng nói quen thuộc: "Ngọc sư muội an tâm chớ vội, ngươi đang bị thương, tốt nhất đừng nên loạn động."
"Ta. . . Thụ thương sao?" Thượng Quan Ngọc khẽ giật mình, cẩn thận cảm giác một chút, sau đó lập tức hoa dung thất sắc. Nàng phát giác được mình quả nhiên là đã bị thương, hơn nữa vết thương kia rất gần
với chỗ yếu hại, gần như có thể nói là đi qua một vòng trước Quỷ Môn quan.
"Đây là có chuyện gì? Là Dương sư huynh ngươi đã cứu ta sao? Cha mẹ ta đâu?" Thượng Quan Ngọc quay đầu lại, nói.
Dương Khai không muốn nhiều lời, chỉ đưa tới mai ngọc giản do Đồng Ngọc Tuyền lưu lại.
Thượng Quan Ngọc tiếp nhận, thần niệm rót vào trong đó để dò xét, một lát sau, sắc mặt của nàng ta hoàn toàn trắng bệch đi.
Nàng đương nhiên sẽ không lạ lẫm với khí tức Đồng Ngọc Tuyền, đối với lời cha mình nói, nàng cũng tin tưởng không chút nghi ngờ. Ngọc giản kia nói cho nàng biết rằng, Dương Khai và Phi Hoa phảng bên này phát sinh mô ̣t chu ́t xung đột, sau đó hắn đã bắt nàng làm con tin để trốn ra khỏi hoa sen bí bảo.
Hơn nữa thương thế trên người nàng cũng là do Dương Khai lưu lại.
Đồng Ngọc Tuyền còn nói rằng nàng không nên vọng động, đông đảo cường giả của Phi Hoa phảng đang đi theo sau cách đó không xa , chờ đến khi đi đến Hư Không Địa thì Dương Khai sẽ tự thả nàng rời đi.
Đọc xong tin tức trong ngọc giản, đầu óc của Thượng Quan Ngọc liền loạn thành một đoàn.
Đối với nàng thì đây chẳng qua là một giấc ngủ mê một ngày mà thôi, thế nhưng mọi thứ bên ngoài thì lại giống như cải thiên hoán địa. n nhân cứu mạng của mình bất hoà với cha mẹ của mình, sau đó lại đâm mình một kiếm, cưỡng e ́p mang theo mình để đào tẩu.
Thân thể không thể ức chế mà run lên, khuôn mặt đầy vẻ thấp thỏm lo âu.
Dương Khai nói: "Ngọc sư muội không cần phải sợ, chỉ cần ngươi an tĩnh đợi ở chỗ này thì ta sẽ không làm gì ngươi đầu."
Thượng Quan Ngọc mím môi, hơi nhẹ gật đầu một cái.
Vết thương của nàng không nghiêm trọng lắm, trước đó Lô Tuyết còn tự mình xuất thủ chữa thương cho nàng, chỉ năm ngày sau là đã khỏi hẳn.
Năm ngày tịnh dưỡng, chẳng những làm cho thương thế của nàng khôi phục mà còn làm cho tâm cảnh của nàng nhẹ nhàng đi rất nhiều. Mấy ngày nay nàng cũng không ngừng suy nghĩ một ít chuyện, tỉ như sau khi mình uống say thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Dương Khai lại bởi vì chuyện gì mà lại trở mặt thành thù với Phi Hoa phảng, vì sao hắn lại đâm mình một kiếm. . .
Nàng ẩn ẩn cảm thấy sự tình có khả năng không có đơn giản như mình nghĩ, vì vậy nàng còn cả gan hỏi thăm Dương Khai mấy lần, thế
nhưng Dương Khai lại chưa bao giờ trả lời nàng.
Nửa tháng sau, sau khi xuyên qua vực môn, giọng nói của Lô Tuyết chợt vang lên: "Đại nhân, đã đến Hư Không vực."
Đôi mắt một mực đóng chặt của Dương Khai chậm rãi mở ra, khẽ gật đầu nói: "Tốt lắm."
Một lát sau, bí bảo hoa sen của Phi Hoa phảng cũng xuyên qua vực môn, tiến vào trong Hư Không vực.
Trong hoa sen, Thượng Quan Lung sắc mặt âm trầm nhìn chăm chú phong xa đang ở cách đó ba ngàn dặm, vụng trộm nghiến răng nghiến lợi một trận.
Chợt có người đến báo cáo: "Phảng chủ, đám người Hư Không Địa kia không bay về phía các vực môn, mà lại bay theo một hướng khác!"
"Không bay tới vực môn ư?" Thượng Quan Lung nhướng mày, sắc mặt khẽ động nói: "Xem xem đây là đại vực nào!"
Không tiến về vực môn, vậy có nghĩa là hắn sắp về tới nhà, nói một cách khác, Hư Không Địa kia hẳn là nằm trong đại vực này.
Người kia lập tức lấy ra Càn Khôn Đồ, sau khi so sánh một phen, hắn nói: "Phảng chủ, nơi đây là Thất Xảo vực."
"Thất Xảo vực!" Thượng Quan Lung trầm tư một chút, nói: "Nếu ta nhớ không lầm, nơi này hẳn là có một thế lực tên là Thất Xảo Địa."
Đồng Ngọc Tuyền một mực im lặng chợt lên tiếng: "Không sai, Thất Xảo Địa nằm ở đại vực này, chủ nhân của Thất Xảo Địa kia là Thất Xảo Thiên Quân. Kẻ đó là một tên Khai Thiên ngũ phẩm, có điều Thất Xảo Địa xưa nay thanh danh không tốt, làm cho người ta khinh thường, Thất Xảo Thiên Quân kia cũng là hạng người có thù tất báo."
Thượng Quan Lung cau mày nói: "Ta cũng có nghe qua về tên Thất Xảo Thiên Quân này, hắn không phải là một kẻ vớ vẩn. Đại vực này là địa bàn của Thất Xảo Địa, tiểu tử kia sao lại dám sáng lập ra Hư Không Địa ở nơi này? Không sợ mình bị ăn tươi nuốt sống đến mức ngay cả xương cốt cũng không còn sao?"
Mỗi một đại vực về cơ bản đều sẽ chỉ tồn tại một thế lực nhị đẳng, bọn họ sao có thể để cho người khác ngủ say ở cạnh giường của mình được. Nếu như có hai thế lực nhị đẳng cùng chung sống trong một đại vực, vậy thì mối quan hệ giữa bọn hắn chắc chắn sẽ giống như nước với lửa.
"Phảng chủ. . ." Người lên tiếng lúc trước lại mở miệng nói, có hơi lắp bắp: "Lộ tuyến của bọn hắn, giống như đang đi tới Thất Xảo Địa."
Thượng Quan Lung quay đầu nhìn lại: "Ngươi thấy rõ ràng chứ?"
Người kia vội nói: "Xin mời phảng chủ nhìn xem!"
Nói xong, hắn liền cung kính đưa lên Càn Khôn Đồ, Thượng Quan Lung hồ nghi tiếp nhận, cẩn thận điều tra một phen, phát hiện quả đúng như lời hắn nói, đám người Dương Khai đúng là đang đi đến Thất Xảo Địa.
"Bọn hắn đi đến Thất Xảo Địa để làm gì?" Thượng Quan Lung trăm mối vẫn không có cách giải.
Đồng Ngọc Tuyền chần chờ nói: "Chẳng lẽ bọn hắn có quan hệ gì đó với Thất Xảo Địa?"
Thượng Quan Lung chậm rãi lắc đầu, bà ta cu ̃ng không rõ ràng điểm này. Nếu thật là như thế, vậy thì chuyện kia cũng hơi khó giải quyết. Thất Xảo Địa dù sao cũng có thực lực không tầm thường, cũng không kém hơn Phi Hoa phảng là bao. Nếu như đám người Dương Khai có quan hệ mật thiết với Thất Xảo Địa, vậy thì sự tình lần này liền phiền toái.
Hơn nữa trong lòng Thượng Quan Lung còn luôn có một cỗ cảm giác bất an khó hiểu, theo thời gian trôi qua, cỗ bất an này càng ngày càng mãnh liệt.
Ba ngày sau, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một tòa Linh Châu, khi so sánh với Càn Khôn Đồ, nơi đó đương nhiên là tổng đàn của Thất
Xảo Địa.
Xa xa nhìn lại, chỉ thấy tòa Linh Châu kia ẩn ẩn tản ra ngàn vạn hào quang, lực lượng tinh thần trong hoàn vũ mênh mông vô tận dưới sự dẫn dắt của một cỗ lực lượng nào đó rót vào trong Linh Châu kia, làm cho Linh Châu kia nhìn qua có vẻ muôn hình vạn trạng, hùng vĩ phách lệ.
Khí tượng như vậy mạnh mẽ hơn tổng đàn Phi Hoa phảng không ít.
Thượng Quan Lung hồ nghi nói: "Thất Xảo Địa có nội tình như vậy ư?"
Một đám Khai Thiên cảnh của Phi Hoa phảng thấy thế thì cũng đều trợn tròn mắt, nhao nhao tỏ vẻ hâm mộ. Bọn hắn cũng là lần đầu đi đến Thất Xảo Địa, có điều thế lực nhị đẳng cũng không phải chỉ có
một nhà Thất Xảo Địa. Bọn hắn cũng từng nhìn thấy không ít tổng đàn của các thế lực nhị đẳng, nhưng không có một nhà nào có thể đánh đồng được với cảnh tượng trước mắt.
Mặc dù chưa tiến vào đó, nhưng đám người Phi Hoa phảng vẫn có thể cảm giác được rằng Thất Xảo Địa này được bao trùm bởi một tòa đại trận cực kỳ cao minh, nếu không tuyệt đối không có khả năng thể hiện ra kỳ cảnh như vậy.
Nội tình của một thế lực liên quan tới tương lai của thế lực đó, so với Thất Xảo Địa trước mắt này, Phi Hoa phảng rõ ràng là có hơi tạm bợ.
Điều này khiến cho đám người Phi Hoa phảng không khỏi cảm thấy có hơi khó chịu trong lòng.