Chương 4256: Liều mạng chạy trốn
Không ngăn được!
Hắc Nha Thần Quân thôn phệ lực lượng khí huyết trong huyết hồ, một thân khí tức cấp tốc tăng lên, tổn thương nhận phải trước đó chẳng những được phục hồi lại mà còn có sự tăng cường cực lớn, sức mạnh như thế, căn bản là không thể nào ngăn cản được.
"Sơn thủy hữu duyên, sau này gặp lại!" Bùi Văn Hiên thấy thế thì lập tức quát khẽ một tiếng, thân hình nhất chuyển biến thành một đoàn khói đen bỏ chạy, chỉ trong giây lát liền độn đi hơn mấy chục dặm.
Gia hỏa này cũng khá là cơ trí, trong lòng biết Hắc Nha Thần Quân bây giờ không có người nào có thể địch lại, một khi hắn thôn phệ sạch sẽ huyết hồ này thì chuyện đầu tiên hắn làm sẽ là gây sự với Dương Khai. Lão thất phu này trước đó đã ăn thua thiệt rất lớn dưới tay Dương Khai, tất nhiên là muốn báo thù rửa hận, hắn sao dám còn ở cùng một chỗ với Dương Khai nữa?
Dương Khai hận hận nghiến răng, cũng không dám lãnh đạm, nhanh chóng bắt lấy cánh tay của Khúc Hoa Thường, khẽ quát: "Đi!"
Thân hình xê dịch, lập tức đuổi theo Bùi Văn Hiên.
Một lát sau, trong tầm mắt hắn xuất hiện Bùi Văn Hiên đang ẩn trong đoàn khói đen kia, Bùi Văn Hiên quay đầu nhìn lại, kém chút thổ huyết, nói: "Hỗn đản, ngươi đuổi theo ta làm gì? Đường rộng ngút ngàn, mỗi người đi mỗi ngả a!"
Dương Khai không dừng bước, dưới sự lan tỏa của Không Gian Pháp Tắc, hắn mang theo Khúc Hoa Thường vọt tới trước mặt Bùi Văn Hiên, nhanh nhảu đáp lại: "Bùi huynh, ngươi ta tốt xấu gì cũng đã từng đồng sinh cộng tử với nhau, mọi người không đánh nhau thì không quen biết, ta rất là thưởng thức bản lãnh của Bùi huynh. Tình huống của Khúc sư tỷ bây giờ không ổn, ta mang nàng đi chữa thương trước, Hắc Nha Thần Quân kia làm phiền Bùi huynh ngăn cản một hai."
Không Gian Pháp Tắc liên tiếp thôi động, một hồi sau, trong tầm mắt Bùi Văn Hiên đâu còn thân ảnh của Dương Khai? Hắn thật không nhịn được, chỉ muốn chửi mẹ nó a!
Trước đó trong tòa đại điện kia, hắn cu ̃ng có xuất thủ với Hắc Nha Thần Quân, mặc dù bởi vì không mạnh bằng nên hắn không đánh hăng như Dương Khai, thế nhưng đánh chính là đánh.
Hắc Nha Thần Quân nếu như nhìn thấy hắn, há có thể nương tay ư? Hắn vốn trông cậy vào việc Dương Khai thay hắn kéo dài thời gian để thoát thân chạy trốn, ai ngờ tên Dương Khai kia cu ̃ng ôm ý định này, thật đúng là nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng.
Khói đen dừng lại, hiển lộ ra thân ảnh của Bùi Văn Hiên. Hắn không dám chạy cùng một phương hướng với Dương Khai, chỉ có thể quay đầu phóng đi theo một hướng khác, trong lòng âm thầm cầu nguyện, Hắc Nha Thần Quân kia tuyệt đối đừng tìm mình để tính sổ. Bây giờ thân phận minh bài của hắn đã bị hủy, mặc dù không sợ gặp phải người ngoài, thế nhưng Hắc Nha Thần Quân loại nhân vật kia, căn bản không phải là người mà hắn có thể đơn độc chống lại được.
Vừa mới chạy được không bao xa, hắn liền cảm thấy sau lưng có một luồng gió tanh đánh tới. Quay đầu nhìn lại, Bùi Văn Hiên liền sợ vỡ mật, chỉ thấy tại phương hướng huyết hồ kia có một đoàn huyết vân đang bám sát mặt đất, phi tốc chạy tới. Trong huyết vân kia có một khuôn mặt người to lớn hết sức dữ tợn và đáng sợ, cái miệng đang há rộng của nó không ngừng gào the ́t, giống như muốn thôn phệ sạch sẽ cả thiên địa này vậy!
Huyết vân kia bay tới với vận tốc cực nhanh, chỉ trong chớp mắt liền bay được hơn trăm dặm.
Mặt người kia nhìn chằm chằm phương hướng mà Dương Khai và
Khúc Hoa Thường thoát đi, bỏ lại Bùi Văn Hiên thầm hô may mắn. Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, khuôn mặt người lại bỗng nhiên liếc hắn một cái.
Chỉ một cái liếc mắt liền khiến cho Bùi Văn Hiên có một loại cảm giác đại nạn lâm đầu.
Mặt người kia há miệng, một đạo huyết tiễn từ ngoài trăm dặm bắn tới, phá vỡ hư không, thoáng cái liền đến trước mặt Bùi Văn Hiên.
Tầm nhìn của Bùi Văn Hiên lập tức bị huyết quang tràn ngập, hắn không chút do dự cắn phá đầu lưỡi, phun ra một ngụm tinh huyết, ma khí quanh thân nhanh chóng tuôn ra.
Vừa mới làm xong những việc này, huyết tiễn liền bao phủ lấy hắn.
Một tiếng Oanh thật lớn vang lên, thiên băng địa liệt, một cái hố sâu cự đại đột ngột xuất hiện, khói bụi lượn lờ, hết thảy yên tĩnh lại!
Thẳng đến tầm nửa ngày sau, bùn đất ở dưới cái hố sâu kia mới bỗng nhiên xuất hiện một tia động tĩnh vi diệu. Một bàn tay thò ra khỏi hố sâu, ngay sau đó, một thân ảnh đẫm máu từ trong hố leo ra, nằm trên mặt đất, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, không nhúc nhích tý nào, khí tức yếu ớt đến cực điểm.
Người này không phải Bùi Văn Hiên thì có thể là ai!
Nếu đổi lại là võ giả bình thường trúng phải công kích như vậy thì
tuyệt đối sẽ không thể nào may mắn sống sót được, kết quả duy nhất chính là thịt nát xương tan. Thế nhưng hắn tốt xấu gì cũng là đệ tử hạch tâm của Vạn Ma Thiên, nội tình của bản thân không kém, dốc hết toàn lực, rốt cuộc bảo toàn được tính mạng.
Mặc dù giữ được một cái mạng, nhưng hiện tại hắn cũng đã trọng thương trong người. Thương thế như vậy, không an dưỡng một hai tháng thì căn bản là đừng nghĩ đến việc động thủ với người khác, có điều Huyết Yêu Động Thiên này đầy rẫy nguy cơ, sẽ có chỗ trú ẩn an toàn để cho hắn dưỡng thương sao? Rất có khả năng thương thế của hắn còn chưa khỏi hẳn thì hắn đã bị Yêu thú ăn.
Trong lòng thầm mắng Dương Khai hỗn đản, nếu như mình kéo dài được hơi tàn thì mình nhất định sẽ tìm hắn để trả thù!
Ở một bên khác, Dương Khai liều mạng chạy trốn, trên nửa đường, Khúc Hoa Thường đã được hắn đưa vào trong Tiểu Huyền Giới để khôi phục chữa thương.
Dù sao yêu tinh kia cũng không phải lần đầu tiến vào Tiểu Huyền Giới, lần trước lúc đi ra khỏi Thái Khư cảnh thì nàng ta cũng có tiến vào một lần.
Có Không Gian Pháp Tắc trên người, xét trên phương diện đào mệnh, Dương Khai chưa từng bị đánh bại bởi bất kỳ kẻ nào. Năm đó
hắn thậm chí còn có thể chạy thoát khỏi bàn tay của bà chu ̉vốn là Khai Thiên lục phẩm, chớ đừng nói chi chỉ là một tên Hắc Nha Thần Quân đoạt xá trùng sinh. Dù hắn có lợi hại hơn nữa nhưng bị hạn chế bởi nội tình nhục thân của Chu Nghị thì lực lượng có thể phát huy ra được cũng chỉ có hạn mà thôi.
Gần nửa ngày sau, Dương Khai rốt cuộc bỏ rơi Hắc Nha Thần Quân ở đằng sau.
Trên một ngọn núi cao, Dương Khai ẩn thân trong chỗ sơn động, khoanh chân ngồi tĩnh tọa khôi phục bản thân, đồng thời thần niệm câu thông Tiểu Huyền Giới, điều tra tình huống của Khúc Hoa Thường.
Khúc Hoa Thường thương thế không nhẹ, vốn bởi vì tu hành sai lầm Huyết Chiếu Kinh mà bị tẩu hỏa nhập ma, sau đó lại mấy lần bị Hắc Nha Thần Quân đả thương, còn bị thôn phệ không ít khí huyết, vì vậy vào giờ phút này, khí tức của nàng ta uể oải vô cùng.
Cũng may không có nguy hiểm đến tính mạng, tịnh dưỡng một chút là có thể khôi phục lại.
Sau khi xác định Khúc Hoa Thường không có việc gì, Dương Khai liền thu hồi tinh thần, trong Huyết Yêu Động Thiên thế mà còn có một vị Thần Quân khác, đây đại khái là điều mà tất cả mọi người đều
không nghĩ tới. Bây giờ Hắc Nha Thần Quân đã đoạt xá trùng sinh, tin tức này một khi truyền đi, những động thiên phúc địa kia chắc chắn sẽ không ngó lơ. Sau khi Huyết Yêu Động Thiên đóng lại, Hắc
Nha Thần Quân kia chắc chắn sẽ liên tiếp gặp phải phiền phức, nếu như làm không tốt thì rất có thể sẽ bị rất nhiều cường giả truy sát!
Đến lúc đó hắn có thể giữ được tính mạng của mình hay không thì cũng còn khó nói, e rằng cũng không còn tinh lực để tới đối phó mình.
Nói một cách khác, mình nhất định phải rời khỏi Huyết Yêu Động Thiên một cách bình yên mới được!
Huyết Yêu Động Thiên lớn như vậy, chỉ cần mình cẩn thận một chút thì việc không đụng phải Hắc Nha Thần Quân cũng không phải là việc khó gì.
Nhưng khi vừa mới nghĩ như vậy, Dương Khai lại bỗng giật mình trong lòng, sau đó không hiểu sao lại thấy lạnh toát cả người. Hắn không dám chần chờ một chút nào, Không Gian Pháp Tắc lan tràn ra, thân hình hắn lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Đồng thời tại thời điểm hắn biến mất, có hai đầu Huyết Xà bỗng nhiên xông ra từ vị trí ẩn nấp. Hai đầu Huyết Xà này bí ẩn đến cực điểm, mãi đến khi chúng hành động thì mới để lộ ra một tia khí tức,
nếu không phải Dương Khai động tác quả quyết thì lần này đã trúng chiêu rồi.
Huyết Xà cắn trúng không khí, biến thành huyết thủy, trong sơn động lập tức bốc lên mùi hôi thối cực kỳ khó ngửi, ngay cả mặt đất cũng bị ăn mòn ra một cái hố sâu.
Dương Khai quay đầu nhìn lại, hãi nhiên kinh hô: "Hắc Nha Thần Quân!"
Ở một nơi nào đó cách hắn không đến ba mươi dặm, một đoàn huyết vân chợt khắc sâu vào trong tầm mắt, trong huyết vân kia có một khuôn mặt người sinh động như thật, chính là Hắc Nha Thần Quân.
Bắt được Không Gian Pháp Tắc ba động, Hắc Nha Thần Quân lập tức quay đầu nhìn lại, cười gằn nói: "Tiểu tử, tìm được ngươi rồi!" Vừa dứt lời, một đoàn huyết khí chợt biến thành đại thủ chụp thẳng về phía Dương Khai, chỉ trong thoáng chốc, thiên hôn địa ám, quang minh trước mắt nhanh chóng bị che lấp.
Sau một chưởng này, Hắc Nha Thần Quân lại nhíu mày, bởi vì trong khoảnh khắc đó, Dương Khai đã lách mình rời đi, cấp tốc bỏ chạy.
Hắc Nha Thần Quân đại hận, tiểu tử này thông thạo Không Gian Pháp Tắc như vậy, thực sự là rất phiền phức.
Hắn lại không biết tâm tình của Dương Khai vào giờ phút này cũng là một mảnh kinh đào hải lãng, hắn cảm thấy mình đã chạy đủ xa, Hắc Nha Thần Quân sao lại còn có thể tìm được mình?
Chẳng lẽ trên người mình đã bị hắn gieo thần hồn ấn ký gì đó? Cho nên hắn có thể truy tung được chỗ trốn của mình? Nếu thật là như thế, vậy thì còn có thể giải thích được việc hắn có thể nhanh chóng chạy tới nơi này như vậy.
Buông ra thần niệm, nội thị bản thân cẩn thận, từ thức hải đến huyết nhục, mỗi một tấc đều không bỏ qua, nhưng lại không có chút thu hoạch nào.
Dương Khai nhíu mày không thôi.
Vì nghiệm chứng phỏng đoán của mình, lần này hắn chạy đến một nơi còn xa hơn, sau đó lặng lẽ trốn đi, không chỉ vậy, hắn còn tế ra Vô Ảnh Sa bao phủ lấy mình.
Vô Ảnh Sa thứ này thậm chí có thể trốn khỏi sự dò xét của Khai Thiên trung phẩm, mặc dù tỷ lệ không lớn, nhưng cu ̃ng hiển lộ rõ ràng sự thần diệu của ba ̉o vật này.
Chờ đợi không đến ba canh giờ, hắn lại chợt thấy một đoàn huyết vân cấp tốc vọt tới, Hắc Nha Thần Quân còn chưa tới nhưng âm thanh đã tới trước: "Tiểu tử, đừng hòng dựa vào nơi hiểm yếu để
chống lại, dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển thì cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của bổn quân đâu!"
Dương Khai tức giận vô cùng, hắn kết luận rằng trên người mình nhất định đã bị gieo ấn ký gì đó, nếu không Hắc Nha Thần Quân này làm sao có thể tìm được hắn tận hai lần như vậy?
Chỉ có điều hắn căn bản là không biết ấn ký kia rốt cuộc là cái gì, tất nhiên cũng không thể nào giải trừ được.
Vốn còn muốn né tránh lão thất phu này, chờ tới lúc Huyết Yêu Động Thiên đóng lại thì liền có thể vạn sự đại cát, bây giờ xem ra bản thân đã quá ngây thơ rồi.
Nếu như thế, vậy thì cũng chỉ có thể buông tay đánh một trận! Mà lần này, không có Khúc Hoa Thường, cũng không có Bùi Văn Hiên.
Là đơn độc đối chiến danh xứng với thực!
Dương Khai vẫn một mực ẩn nấp thân hình, dựa vào tình huống bại lộ lần đầu tiên để suy đoán, chắc là trên người mình mặc dù có ấn ký, nhưng Hắc Nha Thần Quân vẫn không cách nào phán đoán chuẩn xác vị trí của bản thân, chỉ có thể dò ra một phương hướng đại khái, nếu không lúc ấy hắn cũng không cần mượn nhờ những Huyết Xà kia để tìm kiếm.
Trên thực tế, phán đoán của Dương Khai cực kỳ chính xác, chỉ một
lát sau, huyết vân kia chỉ còn cách chừng mười dặm Dương Khai, khuôn mặt người to lớn kia nhìn bốn phía một trận, ánh mắt khóa chặt phương hướng ẩn thân của Dương Khai, huyết vân lắc một cái, từng đầu Huyết Xà từ trong huyết vân sinh sôi mà ra, khi rơi xuống mặt đất lập tức biến mất không thấy đâu.
Hắc Nha Thần Quân quát: "Tiểu tử, đừng nói rằng bổn quân không cho ngươi cơ hội, mặc dù ngươi khiến cho bổn quân chật vật một chút, nhưng bổn quân vẫn rất thưởng thức ngươi, nếu ngươi chủ động đi ra, ta sẽ tha cho ngươi không chết, nhưng nếu bị bổn quân bắt được, vậy thì ngươi sẽ rất khó sống đó."
Dương Khai ngoảnh mặt làm ngơ, gia hỏa này vạn dặm xa xôi truy sát mình không thôi, bây giờ lại nói những lời nói nhảm này, có quỷ mới tin hắn a.
Xuy xuy xuy. . .
Bốn phía vang lên những âm thanh sột xoạt, đó là âm thanh của vô số Huyết Xà nhúc nhích gây nên, nó khiến cho người nghe chỉ cảm thấy tê dại cả da đầu.
Dương Khai đang ẩn nặc thân hình thậm chí có thể tinh tường nhìn thấy, vô số Huyết Xà kia đang tạo thành một Xà Trận khổng lồ quét về phía mình. Theo tình hình này, một khi Huyết Xà tìm được vị trí ẩn thân của mình, đến lúc đó mình sẽ không trốn được nữa.