Chương 4283: Trừu hồn luyện phách
Người này dường như gặp chuyện gì rất đáng sợ, đầy mặt kinh dị, Dương Khai thật vất vả đụng phải một người, mặc dù biết tình hình hiện giờ của hắn không ổn, nhưng cũng không thể để hắn tuỳ tiện rời đi, thân hình chớp động, cản trước mặt hắn, giơ tay lên nói: "Bằng hữu dừng bước!"
Lại không ngờ người kia phảng phất hoàn toàn không thấy được Dương Khai vậy, lao thẳng hắn.
Dương Khai càng nhíu mày hơn, lực lượng trong tay nhẹ nhàng đưa ra phía trước, vốn định ngăn người này lại, bỗng nhiên một cánh tay đều xuyên qua thân thể người này.
Dương Khai kinh ngạc, còn không đợi hắn kịp phản ứng, người kia đã xuyên qua thân thể của hắn, thẳng ra phía sau.
Dương Khai quay đầu, sau lưng nào có bóng người gì, tựa như hết thảy vừa rồi chỉ là ảo giác. Một cỗ ý lạnh từ trong lòng dâng lên, chỉ
cảm thấy phía sau lạnh buốt.
Địa phương quỷ quái này khắp nơi quỷ dị, thực sự không phải nơi nên ở lâu, nhưng Dương Khai đối với huyền diệu nơi này lại không có đầu mối, nhất thời cũng không biết nên như thế nào mới có thể rời đi.
Lại đi một hồi, Dương Khai chợt thấy phía trước có một tòa đài tròn, phía trên đài tròn, hình như có thứ gì.
Hắn không khỏi dụi dụi mắt, một mặt cảnh giác, bởi vì hắn có thể xác định, trước đó mình nhìn phương này, thứ gì đều không có, nhưng đến khi quay mắt lại, đài tròn này lại đột ngột xuất hiện.
Nín thở ngưng thần, nhíu mày quan sát một lúc, căn bản không nhìn thấy thứ trên đài tròn kia đến cùng là cái gì, do dự hồi lâu, lúc này mới từng bước một bước đi bên kia.
Rất nhanh, Dương Khai đến trước đài tròn, thăm dò nhìn lên, Dương Khai sắc mặt đại biến, chỉ vì trên đài tròn kia, thình lình trưng bày một cái đầu, mà này chủ nhân cái đầu này là Khúc Hoa Thường!
Khúc Hoa Thường sao lại chết ở chỗ này? Là ai đặt đầu nàng ở đây? Dương Khai nổ đom đóm mắt, trong ngực một đoàn nộ khí, như núi lửa sắp phun trào, muốn phần diệt vạn vật thế gian này.
Cùng vị sư tỷ đến từ m Dương Động Thiên này một đường giúp đỡ
lẫn nhau, trước đây nếu không phải nàng cõng mình phi nước đại, chỉ sợ mình sớm đã bị bọn người Doãn Tân Chiếu đánh chết. Khúc Hoa Thường phẩm tính như nào Dương Khai biết, có thể nói ở trong lòng, Dương Khai đã coi nàng trở thành một người bằng hữu của mình.
Mà giờ khắc này, nàng lại chết ở chỗ này, tim Dương Khai như bị đao cắt!
Ngay vào lúc này, Khúc Hoa Thường bỗng nhiên mở ra hai con ngươi, thê thảm kêu lên: "Sư đệ, mau cứu ta, ta thật thống khổ!"
Dương Khai bỗng nhiên lui về sau mấy bước, kinh nghi bất định nhìn lại.
Khúc Hoa Thường không ngừng tái diễn lời cầu viện, Dương Khai đã từ từ tỉnh táo lại.
Đây cũng không phải là Khúc Hoa Thường! Một người chết không có khả năng còn mở miệng nói chuyện, Dương Khai có thể xác định, mình đã rơi vào trong huyễn trận, mà hết thảy trước mắt, cũng chỉ là ảo giác.
Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai lóe lên, tiến vào trong Tiểu Huyền Giới!
Tiến vào Tiểu Huyền Giới đúng là mới phát hiện mình không ổn,
trên người mình cũng không biết khi nào đã quấn quanh từng tia năng lượng khó hiểu, năng lượng kia lộ ra từng luồng từng luồng tà khí, quấn quanh thân, nếu không phải hắn lách vào trong Tiểu Huyền Giới, chỉ sợ thật đúng là không phát hiện được.
Những thứ này quỷ dị có thể biến huyễn vặn vẹo, huyễn hóa ra đủ loại cảnh tượng ly kỳ.
Dương Khai sầm mặt lại, lúc này thôi động Kim Ô Chân Hỏa, đốt cháy quanh thân.
Tiếng vang Xoẹt xẹt truyền ra, từng tia tà khí kia bị đốt cháy sạch sẽ. Sau khi xác định trên người mình không còn thứ quỷ dị kia, Dương Khai mới lách mình ra Tiểu Huyền Giới.
lần này hắn rất để ý, cũng không thu liễm Kim Ô Chân Hỏa, mà là không ngừng mà thôi động Kim Ô Chân Hỏa bảo vệ bản thân.
Vừa hiện thân, Dương Khai liền nghe được khắp nơi truyền đến tiếng xoẹt xẹt, từng đạo khói đen dâng lên, như thể có thứ gì bị mình đốt cháy, tình cảnh giống như vừa rồi ở trong Tiểu Huyền Giới đốt cháy những tà khí kia.
Dương Khai minh ngộ, nơi quỷ dị này hẳn là bị tà khí kia tràn ngập, bất kỳ người nào tiến vào nơi này đều sẽ vì vậy mà sinh đầy huyễn tượng.
Tà khí này phẩm giai không thấp, đoán chừng là thủ đoạn Huyết Yêu Thần Quân bố trí, nhưng Kim Ô Chân Hỏa của hắn phẩm giai rất cao, cho nên mới có thể đối phó với tà khí này, đổi lại những võ giả khác ở đây, căn bản không ứng phó được trường hợp như vậy.
Dương Khai không khỏi lo lắng, mặc kệ là Cố Phán, Trương Nhược Tích, hay là Khúc Hoa Thường Ninh Đạo Nhiên đều không có nội tình cường đại như mình, hiện tại có lẽ bọn hắn cũng đang bị ảo giác hành hạ.
Gần như có thể khẳng định, tất cả võ giả xông vào Huyết Yêu Thần Cung đều tao ngộ như mình, chỉ có điều mình có thể thoát khỏi, bọn hắn chưa hẳn có bản sự này!
Lại nhìn lại chỗ đài tròn vừa rồi, nào còn có đầu Khúc Hoa Thường gì, ngay cả đài tròn đều biến mất.
Dương Khai nhẹ nhàng thở ra, xem ra vừa rồi thật là ảo giác, cũng không phải là Khúc Hoa Thường bị người nào cắt đầu!
Bên cạnh không ngừng truyền đến tiếng xoẹt xẹt, không ngừng mà có tà khí bị đốt cháy, Dương Khai cất bước bước đi, lần này so với vừa rồi đã có một loại cảm giác tâm thần tươi sáng.
Lại đi hồi lâu, bên tai bỗng truyền đến từng tiếng suy yếu lại cực kỳ thê thảm, tựa như đang phải chịu tra tấn khó có thể tưởng tượng.
Dương Khai khẽ nhíu mày, hắn không biết lần này đến cùng là ảo giác hay là thật có người đang kêu thảm, để đề phòng vạn nhất, hắn lần nữa tiến vào Tiểu Huyền Giới, điều tra bản thân, xác định mình không có bị tà khí kia dính vào người, lúc này mới một lần nữa hiện thân.
Tiếng kêu thảm thiết lại một lần truyền đến, lần này Dương Khai có thể xác định, là thật có người đang kêu thảm.
Nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát, thuận nơi phát ra bước đi.
Đi một lúc, Dương Khai ngừng chân trước một ánh lửa, sắc mặt ngưng trọng nhìn ánh lửa kia, đoàn liệt diễm này cũng không biết là lửa gì, mặc dù không bằng Kim Ô Chân Hỏa, có lẽ cũng không kém nhiều.
Nhưng khiến hắn khiếp sợ không phải ngọn lửa này, mà là thứ trong đó.
Trong ngọn lửa kia thình lình có một vật thể hình người, dưới hỏa diễm thiêu đốt không ngừng mà phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, vặn vẹo không ngừng, thỉnh thoảng lại va chạm hỏa diễm, muốn từ đó thoát khốn mà ra, nhưng mỗi lúc như vậy lại có một cỗ lực lượng vô danh trói buộc, để nó không thể động đậy.
Dương Khai tê cả da đầu, vật hình người trong đám lửa kia tản ra khí tức thần hồn linh thể, rõ ràng là thần hồn người nào đó!
Xuất đạo đến nay, Dương Khai đắc tội không ít người, cũng có thật nhiều người từng buông lời ác độc đối với hắn, như là muốn hắn phải chịu cực hình khắp nhân gian, muốn trừu thần luyện hồn hắn!
Nhưng đây cũng chỉ là ngoan thoại.
Mà lúc này, Dương Khai là thật gặp được thần hồn của một người bị liệt diễm không ngừng thiêu đốt, nhưng lại không thể chết được.
Đây mới thực là trừu thần luyện hồn, chân chính sống không bằng chết!
Dương Khai muốn nhìn xem thần hồn trong liệt diễm kia đến cùng là ai, nhưng thế nào cu ̃ng thấy không rõ, hắn vặn vẹo quá mức, mà lại. . . Dương Khai ẩn ẩn cảm thấy, thần hồn này cũng không phải là võ giả trước đó tiến đến, bởi vì hắn mặc dù suy yếu, lại cho người ta
một cảm giác cực kỳ cường đại!
Ngay lúc Dương Khai đang hồ nghi, thần hồn kia bỗng ngừng kêu thảm giãy dụa, vặn vẹo huyễn hóa một hồi, biến ra một khuôn mặt xa lạ, xuyên thấu qua liệt diễm nhìn chằm chằm trên người hắn.
Dương Khai vô ý thức thôi động lực lượng, âm thầm đề phòng.
"Là ai? Ai đứng ở đó?" Người kia cắn răng quát, cũng không phải là phẫn nộ, mà là lúc nào hắn cũng đều phải chịu đựng đau đớn từ liệt diễm đốt cháy thần hồn.
Dương Khai nhíu nhíu mày, bốn mắt đối nhau, lại phát hiện ánh mắt của hắn mặc dù nhìn chỗ mình, nhưng cũng không tập trung, nói một cách khác, hắn hẳn là không thấy mình, chỉ là cảm giác được mình đứng ở trước mặt hắn.
Người này trước đây tuyệt đối là cường giả! Nếu không không có khả năng chỉ bằng vào một đạo thần hồn đã kiên trì bất diệt đến hôm nay. Dương Khai không khỏi nhớ tới Hắc Nha Thần Quân.
Chẳng lẽ nói trong Huyết Yêu Động Thiên này, giam giữ không chỉ Hắc Nha Thần Quân? Còn có thượng phẩm Khai Thiên khác?
"Ai đứng ở đó, nói!" Người kia không kiên nhẫn gầm nhẹ, như dã thú bị thương.
Dương Khai cau mày nói: "Ngươi là ai? Sao lại bị vây trong liệt diễm này?"
"Ta?" Thần hồn linh thể kia ngơ ngác, "Ta đã quên mình là ai. . . Không đúng, ngươi có thể nhìn thấy ta?" Nếu không phải nhìn thấy mình, làm sao biết mình bị vây ở trong một đoàn liệt diễm.
"Có thể nhìn thấy." Dương Khai gật gật đầu.
"Không thể nào, ngươi là Khai Thiên mấy phẩm? Có thể thấy ta, nơi đây là Hư Vô đại trận Huyết Yêu lão cẩu bố trí, không phải thượng phẩm Khai Thiên khó mà khám phá huyền diệu, chẳng lẽ ngươi là
thượng phẩm Khai Thiên?"
Dương Khai nói: "Ta chỉ là nửa bước Khai Thiên. . ." Dừng một chút, kiên định nói: "Nhưng cuối cùng sẽ có một ngày ta sẽ trở thành thượng phẩm Khai Thiên."
"Nửa bước Khai Thiên. . ." Người kia ngây ngốc, rất nhanh kịp phản ứng, "Ngươi cô đọng tài nguyên thượng phẩm?"
"Không sai!"
Người kia giật mình: "Chẳng trách ngươi có thể nhìn thấy ta, ngươi cũng là bị Huyết Yêu lão cẩu bắt vào?"
Dương Khai lặng yên, nghe ý trong lời hắn, hắn hẳn là bị Huyết Yêu Thần Quân bắt vào nơi đây, sau đó lột ra thần hồn bỏ ở nơi này tiếp nhận nỗi khổ liệt diễm phần thần, như vậy hắn đã phải chịu đựng biết bao nhiêu năm? Một đạo thần hồn thế mà còn không bị phần diệt, mà đến cùng hắn đã làm gì đắc tội Huyết Yêu Thần Quân. . .
Dương Khai nói: "Huyết Yêu Thần Quân sớm đã chết, Huyết Yêu Động Thiên cũng hóa thành một chỗ bí cảnh, ta là tiến đến lịch luyện."
"Huyết Yêu lão cẩu chết rồi?" Vẻ mặt của người kia trở nên phức tạp, nỉ non vài tiếng chợt cười to: "Ha ha ha ha, Huyết Yêu lão cẩu, ngươi mặc dù thực lực thông thiên thì thế nào, lão tử còn không phải sống
lâu hơn ngươi!"
Dương Khai nắm tay ho nhẹ một tiếng, không biết nên nói gì cho phải.
Cười cười, hắn lại khóc ra: "Huyết Yêu lão cẩu thế mà chết rồi. . . Vậy ta cũng không cần kiên trì nữa!" Hắn ngay cả mình là ai đều quên, nhưng vẫn nhớ kỹ Huyết Yêu Thần Quân, hiển nhiên giữa hai người này có thâm cừu đại hận, cũng là do phần cừu hận này mới khiến cho hắn một mực kiên trì đến bây giờ.
Rất nhanh, người này thu liễm cảm xúc, cố né đau đớn nói: "Tiểu bối, giúp ta một chuyện."