Chương 4316: Hoả tốc cứu viện
Biến cố đến quá mức đột nhiên, từ lúc Khổng Phong và Loan Bạch Phượng bị nhốt đến khi bọn hắn đào thoát, trước sau chỉ mới có ba giây mà thôi. Nguyệt Hà bỏ ra đại giới bí bảo bị hủy, bản thân bị thương, thành công cứu về đám người Lô Tuyết trên lâu thuyền của Thiên Kiếm minh.
Mắt thấy đám người Hư Không Địa bỏ chạy về phía sau, Khổng Phong thẹn quá hoá giận, quát lớn: "Giết!"
Vừa dứt lời, hắn và Loan Bạch Phượng liền cùng nhau đánh về phía trước. Trong những người ở đây, hai người bọn họ có thực lực mạnh nhất, muốn kiềm chế hai vị lục phẩm của Hư Không Địa thì bọn hắn nhất định phải là người xuất thủ mới được, những người khác căn bản không có tư cách ra tay.
Thế giới vĩ lực nồng đậm tỏa ra, sắc mặt của Nguyệt Hà và Mặc Mi đều trở nên nghiêm túc, cùng nhau thi triển bí thuật nghênh đón.
Hai bên mặc dù đều là Khai Thiên lục phẩm, nhưng bất kể là Nguyệt Hà hay là Mặc Mi thì cũng đều chỉ mới tấn thăng, trái lại, Khổng Phong và Loan Bạch Phượng đã dừng chân trên cảnh giới này đâu chỉ ngàn năm? Nội tình khác biệt, thực lực tất nhiên cu ̃ng có phân chia cao thấp, huống hồ Nguyệt Hà bây giờ còn có thương thế trên người, trong lần giao phong này, hai người bọn họ đã rơi xuống hạ phong.
Có điều cục diện mặc dù có hơi bất lợi, thế nhưng Khổng Phong và Loan Bạch Phượng trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp nào giữ chân được Nguyệt Hà và Mặc Mi.
Cùng lúc đó, trên hơn trăm chiếc lâu thuyền kia, rất nhiều Khai Thiên cảnh cu ̃ng đồng loạt ra tay. Bọn hắn đến chuyến này là vì bị Khổng Phong tập kết, có thể nói là đã phá da mặt với Hư Không Địa. Ngoài ra, bọn hắn vốn cũng không thèm để ý tới một thế lực như Hư Không Địa, đây dù sao cũng là một thế lực tân tấn, có thể có nội tình mạnh đến cỡ nào cơ chứ.
Thế nhưng sau khi Mặc Mi suất lĩnh hơn mười vị ngũ phẩm Khai Thiên hiện thân thì tất cả mọi người giật nảy mình, thế mới biết Hư Không Địa người ta cũng có binh cường mã tráng như vậy.
Hôm nay bọn họ người đông thế mạnh, cùng nhau xông vào Hư Không Địa, nếu như không thể giải quyết dứt khoát, đợi đến khi Hư
Không Địa khôi phục lại nguyên khí thì bọn họ tất nhiên sẽ không tha cho những người như bọn hắn.
Đã lên thuyền giặc của Thiên Kiếm minh, vậy thì cũng chỉ có thể tâm đen đến tận cùng.
Đông đảo Khai Thiên cảnh xuất thủ không hề lưu tình một chút nào, những sát chiêu thay phiên nhau xuất hiện.
Đám người Hư Không Địa vừa đánh vừa lui, mặc dù có hai vị Khai Thiên lục phẩm và hơn mười vị Khai Thiên ngũ phẩm, nhưng cũng không chiếm ưu thế về nhân số. Chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi đã có mấy người thụ thương, may mà không có người nào bỏ mình, nếu không Hư Không Địa liền tổn thất lớn.
Người bị thương lập tức bứt ra lui lại, trốn vào bên trong, vội vàng chữa thương.
Dương Khai cắn răng, vung tay hô to: "Cố gắng chống đỡ một hồi!"
Sau lưng bọn họ chính là Hư Không Địa, chỉ cần trốn vào trong Cửu Trọng Thiên đại trận, vậy thì mọi người sẽ liền an toàn.
Khổng Phong hiển nhiên cũng phát hiện điểm này. Hắn lập tức nổ đom đóm mắt, quát lớn: "Đừng để bọn hắn đi!" Hư ảnh của Tiểu Càn Khôn thế giới sau lưng hắn lóe lên một cái rồi biến mất, hắn thôi động lực lượng của mình một cách càng thêm hung mãnh, Loan
Bạch Phượng cũng không dám che giấu thực lực. Nàng ta thân hình phiêu hốt, khuôn mặt lạnh băng, không ngừng ngầm hạ sát thủ!
Những tù binh kia lúc đầu đều là người của nàng ta, ai ngờ lại bị Dương Khai cứu ra ngoài, nàng ta sao có thể dễ dàng tha thứ cho việc này được? Lúc này cũng không có thời gian trách cứ Khổng Phong tình báo bất lợi, chỉ có thể tận lực lưu lại đám người Hư Không Địa.
Những tiếng ầm ầm vang lên không dứt bên tai, thế giới vĩ lực không ngừng va chạm với nhau.
Chỉ mới giao phong trong 30 giây ngắn ngủi, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy phảng phất như trôi qua mấy chục năm.
Khi đám người Hư Không Địa đã xông vào trong Cửu Trọng Thiên đại trận, ngoại trừ Dương Khai và những tù binh như Lô Tuyết được bảo hộ ở trung tâm nên không bị thương ra, những người khác gần như người người mang thương, ngay cả Mặc Mi cũng có một đạo vết thương đỏ thẫm, máu tươi chảy dài trên bụng.
Gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Hà cũng trắng bệch, thân thể run rẩy, trên khóe miệng có một tia máu tươi đỏ thẫm chói mắt. Hai người bọn họ có tu vi cao nhất, phải bọc hậu ở hậu phương, áp lực tiếp nhận tất nhiên cũng là lớn nhất. Đám người Bàng Đoạt ai nấy
cũng đều thở hổn hển, khí tức cũng đều chìm nổi vô chừng.
Đối với những Khai Thiên mới tấn thăng không bao lâu như bọn hắn mà nói, trận chiến có cường độ như thế thực sự có hơi khó thích ứng, bọn hắn căn bản là không có cách nào phát huy ra được thực lực Khai Thiên ngũ phẩm chân chính. Cũng may tất cả mọi người đồng tâm hiệp lực, nhờ đó mới có thể vượt qua kiếp nạn trước mắt, lúc ấy nếu như có bất kỳ người nào có chỗ sơ suất, vậy thì tất cả mọi người trong Hư Không Địa đều sẽ dữ nhiều lành ít.
Cửu Trọng Thiên đại trận một lần nữa mở ra, ngăn cách trong ngoài, chiến hỏa tạm nghỉ.
Toàn thân trên dưới Dương Khai phát ra khí tức băng lãnh. Hắn chậm rãi quay người, ánh mắt đảo qua Khổng Phong và Loan Bạch Phượng đang tỏ vẻ không cam lòng, sau đó nhìn về phía từng chiếc lâu thuyền kia. Hắn hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay Hư Không Địa ta nếu như đại nạn không chết, ngày sau nhất định sẽ thỉnh giáo tổng đàn của tất cả chư vị!"
Lời này tuy nhỏ, lại giống như một quả trọng chùy đánh vào trái tim tất cả mọi người ở bên kia chiến tuyến, làm cho không ít người cảm thấy tê dại da đầu, sắc mặt tái nhợt đi.
Nếu như bọn hắn là thế lực nhị đẳng bình thường thì lời nói uy hiếp
như thế này chưa chắc làm cho bọn họ để ở trong lòng. Bọn họ lặn lội đường xa công kích tổng đàn của người khác, tất nhiên là phải mang theo lực lượng có tính áp đảo mới được.
Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến nội tình khủng bố của Hư Không Địa, đã không còn ai dám khinh thị nói câu này nữa.
Hai vị lục phẩm, hơn mười vị ngũ phẩm, đội hình như vậy, gần như có thể sánh ngang với Thiên Kiếm minh! Đây là nội tình mà những thế lực nhị đẳng đỉnh tiêm chân chính mới có thể có, Động Thiên Phúc Địa không ra, ai có thể đối diện phong mang của bọn họ?
Trong trăm nhà thế lực ở đây, có tới chín thành không có nỗi một vị Khai Thiên lục phẩm, nếu như thật sự bị Hư Không Địa đánh đến tận cửa, vậy thì lấy cái gì để cản? Kết quả duy nhất chính là tông môn hủy diệt.
Đây là nội tình mà một tân tấn thế lực có thể có sao? Hư Không Địa rốt cuộc phát triển như thế nào, sao lại có thê ̉có nhiều Khai Thiên cảnh trong một khoảng thời gian ngắn như vậy?
Sắc mặt của Khổng Phong khó coi muốn chết, thanh âm lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng Hư Không Địa của ngươi còn cơ hội sao? Hôm nay chính là thời điểm Hư Không Địa của ngươi hủy diệt!"
Dương Khai cười lạnh không ngớt: "Có bản lĩnh thì liền đánh vào,
xem xem rốt cuộc là ngươi chết hay là ta vong!"
Nói xong, hắn vung tay lên, nói: "Đi!"
Hắn dẫn theo đông đảo Khai Thiên quay về Hư Không Địa, sau khi hắn đã trở về, đại trận quay cuồng mây mù, che đậy thân hình của bọn họ!
Khổng Phong siết chặt nắm đấm, vẻ mặt phẫn uất, muốn thử vọt vào, nhưng khi tận mắt nhìn thấy Cửu Trọng Thiên đại trận kia biến ảo chập chờn thì lại không dám tuỳ tiện mạo hiểm, chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Loan Bạch Phượng: "Sư muội có thể nhìn ra thứ gì rồi?"
Loan Bạch Phượng mặt lạnh nói: "Uy năng của đại trận này súc mà không phát, ta có thể nhìn ra thứ gì đây? Khổng minh chủ, lúc trước ngươi cũng không nói Hư Không Địa có nhiều Khai Thiên cảnh như vậy."
Nếu như sớm biết Hư Không Địa khó gặm như vậy thì nàng cũng sẽ không chạy đến nơi đây, bây giờ ngay cả tù binh tới tay cũng bị người ta cướp đi, tâm tình nàng mà tốt thì đúng quái sự.
Khổng Phong kiềm chế sự giận dữ trong lòng: "Bây giờ chỉ trích ta thì có ích lợi gì, bổn minh chủ quả thực sai lầm trên phương diện tình báo về Hư Không Địa, bổn minh chủ cũng không ngờ rằng nơi đây lại có nhiều Khai Thiên như vậy, bất quá. . . Đây không phải hợp
tâm ý của Loan sư muội hay sao? Nếu như có thể đánh hạ Hư Không Địa, vậy thì thu hoạch của ngươi cũng không phải là một điểm hai điểm, mà tuyệt đối cao hơn những gì ngươi mong rất nhiều lần."
Loan Bạch Phượng hừ lạnh nói: "Ngươi cũng nói rồi đó, dù gì cũng phải đánh hạ Hư Không Địa này mới được. Bây giờ đại trận này đã mở, không khám phá ra hư thực của trận này, chúng ta căn bản là không có chỗ xuống tay."
Khổng Phong nói: "Ta mời Loan sư muội tới chính là vì trận này, ngươi yên tâm, ta sẽ tự sắp xếp người đi dò xét đại trận này theo ý muội."
Loan Bạch Phượng sắc mặt hơi nguội, gật đầu nói: "Ngươi có sắp xếp thì không còn gì tốt hơn, không biết Khổng minh chủ muốn ai đi đánh trận đầu này đây?"
Khổng Phong chớp chớp hai mắt, trầm ngâm không nói, bây giờ cục diện này, e rằng không có người nào nguyện ý xung phong. Bách gia liên thủ, nhìn như cường đại, kì thực năm bè bảy mảng, mặc dù hắn có thê ̉dùng sự cường thế của Thiên Kiếm minh và uy vọng của bản
thân để lôi kéo ép buộc nhiều người đến đây trợ trận như vậy, nhưng đó là khi đánh nhau thuận buồm xuôi gió, bây giờ một khi gặp khó thì có bao nhiêu người tin phục hiệu lệnh của hắn đâu chứ?
Bảo người ta xung phong, tất nhiên là phải đối mặt với nguy cơ to lớn.
Có điều. . . Lôi kéo nhiều người như vậy tới đây, không phải là vì đại trận này hay sao?
Ngay khi ánh mắt của Khổng Phong đang du lịch khắp nơi thì một lão già choai choai bỗng nhiên bay tới, đứng cách Khổng Phong vài chục trượng, ôm quyền nói: "Khổng minh chủ."
Khổng Phong giương mắt nhìn lên, thản nhiên nói: "Cao huynh."
Người này là trưởng lão của một thế lực tên là Thanh Hà điện, Thanh Hà điện cũng là thế lực nhị đẳng, bất quá thực lực không mạnh, không hơn Sơn Hải các là bao, trong điện không có nổi một tên Khai Thiên ngũ phẩm, chỉ có ba tên Khai Thiên tứ phẩm. Tao ngộ của Thanh Hà điện này cũng giống như những gì Sơn Hải các gặp phải, cũng là xảy ra việc tại Hư Không vực, lâu thuyền bị cướp, tài vật bị cướp, đệ tử tử thương không ít.
Vừa rồi trong số những người kêu gào muốn báo thù tuyết hận với Dương Khai cũng có người này.
"Cao huynh có việc gì sao?" Khổng Phong hỏi.
Cao trưởng lão tỏ vẻ xấu hổ, mở miệng nói: "Khổng minh chủ thứ lỗi, điện chủ của Thanh Hà điện ta vừa rồi đưa tin, nói trong điện có đại
sự khẩn cấp, triệu lão hủ trở về thương nghị, lão hủ muốn đi trước một bước."
Khổng Phong hơi híp mắt lại, nhìn ra sau lưng tên Cao trưởng lão này, chỉ thấy bên kia có không ít người đang chăm chú quan sát nơi đây, điều này làm cho hắn cười lạnh trong lòng không thôi.
Thanh Hà điện này rõ ràng nhận thấy Hư Không Địa thế cường lực mạnh, không còn dám tiếp tục đắc tội, muốn bứt ra khỏi sự tình này. Hơn nữa nhìn tình hình này thì đâu chỉ có một mình Thanh Hà điện có ý nghĩ này.
Chỉ sợ một khi mình đồng ý thỉnh cầu của tên Cao trưởng lão này, Bách gia thế lực ở đây có lẽ sẽ rời đi hơn phân nửa.
Khổng Phong tức giận trong lòng, nhưng sắc mặt lại cực kỳ bình tĩnh. Hắn ân cần nói: "Cao trưởng lão rời đi sao mà nhẹ nhàng, chỉ có điều huyết hải thâm cừu kia không báo, đệ tử đã chết của Thanh Hà điện ngươi làm sao có thể nhắm mắt được?"
Cao trưởng lão ánh mắt rời rạc, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn."
Khổng Phong nghe thấy vậy thì gật đầu: "Nếu Cao trưởng lão đã nói như vậy, vậy thì ta cho phép ngươi, ngươi đi đi."
Cao trưởng lão cảm kích chắp tay: "Đa tạ Khổng minh chủ thông
cảm, Cao mỗ xin cung chúc Khổng minh chủ thắng từ trận đầu, mã đáo thành công!"
Khổng Phong mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
Thế nhưng tại khoảnh khắc tên Cao trưởng lão kia xoay người lại, Khổng Phong lại bỗng nhiên đưa tay ra.
Cao trưởng lão chỉ cảm thấy phần cổ có hơi đau xót, còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì lại nhìn thấy Khổng Phong gần ngay trước mắt.
Cục diện này làm cho Cao trưởng lão có hơi không hiểu, trợn mắt nói: "Khổng minh chủ ngươi. . ."
Nói còn chưa dứt lời, hắn bỗng nhiên ý thức được điểm không đúng, tầm nhìn của mình hình như hơi có vấn đề, đầu của mình thật giống như bị Khổng Phong cầm trên tay. Hắn muốn cúi đầu nhìn cho rõ ràng, nhưng cố gắng thế nào thì cũng không làm được.
Khổng Phong cầm lấy cái đầu của tên Cao trưởng lão kia, máu tươi nhỏ xuống, hắn cười lạnh không ngớt: "Ngươi không muốn đắc tội Hư Không Địa, vậy ngươi không sợ đắc tội Thiên Kiếm minh ta sao, thật đúng là buồn cười!"
Cao trưởng lão tức đến nổ đom đóm mắt, nhưng mà sinh cơ cấp tốc lui tán, ý thức dần lâm vào trong bóng tối.
Hắn bất quá Khai Thiên tứ phẩm, trong tình huống không có chút phòng bị nào, Khổng Phong lấy tính mạng của hắn dễ như lấy đồ trong túi.
Khổng Phong giơ lên cái đầu đầm đìa máu tươi kia, thi pháp quát to: "Đại chiến sắp đến, lão cẩu này lâm trận bỏ chạy, làm loạn lòng quân, bổn minh chủ giết chết răn đe, xin chư vị lấy đó mà làm gương!"
Nói xong, hắn nhẹ nhàng đẩy một cái, cái đầu trợn mắt trừng trừng kia liền vờn quanh trước mặt mọi người, làm cho tất cả mọi người đều ưu tư trong lòng.