Chương 4320: Khởi trận
Nếu như nàng ta không có bản lãnh này thì chắn chắn sẽ không có khả năng phá vỡ mê trận trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Độ khó của việc bày trận và phá trận không giống nhau. Xét theo tiêu chuẩn Trận Đạo, một người bày trận, một người phá trận, người sau ắt hẳn phải phiền phức hơn rất nhiều, thế nhưng Loan Bạch Phượng lại có thể phá vỡ mê trận của Cửu Trọng Thiên đại trận trong khoảng thời gian một nén nhang, vì vậy nàng ta chắc chắn sở hữu tạo nghệ cực kỳ cao thâm về Trận Đạo.
"Nữ nhân này là ai vậy?" Dương Khai nhỏ giọng lầm bầm một câu.
"Nàng ta hẳn là giám ngục trưởng của Hắc Ngục, Loan Bạch Phượng!" Bên cạnh hắn vang lên thanh âm của Nguyệt Hà.
Dương Khai quay đầu nhìn lại: "Ngươi ra đây làm gì? Tranh thủ thời gian chữa thương đi, lát nữa còn phải đánh nhau một trận đánh ác liệt đấy." Đám người Nguyệt Hà và Mặc Mi hoả tốc cứu viện đám người Lô Tuyết và Vân Tinh Hoa trở về, bất quá trên đường trở về, gần như người nào cũng thụ thương. Huống hồ bí bảo của Nguyệt Hà còn bị hủy, tinh thần chấn động, vừa rồi vì đám người Nguyệt Hà phải chữa thương khôi phục cho nên Dương Khai này mới sai Phạm Vô Tâm dẫn theo 300 tên Khai Thiên cảnh ra trận.
Nguyệt Hà chậm rãi lắc đầu: "Đã không có gì đáng ngại, linh đan mà thiếu gia ban thưởng rất hữu dụng."
Dương Khai thấy nàng thần sắc như thường thì cũng không cưỡng ép nữa. Vì giúp cho đám người Nguyệt Hà khôi phục nhanh nhất có thể, linh đan mà hắn cho bọn họ phục dụng đều là linh đan sinh ra đan văn mang ra từ trong Huyết Yêu Thần Cung, dược hiệu tất nhiên là vô cùng cường đại.
"Giám ngục trưởng của Hắc Ngục?" Dương Khai hơi nhướng mày, mơ hồ nhớ tới một thế lực trong Tam Thiên thế giới, có điều hắn cũng không tường tận về Hắc Ngục kia.
Nguyệt Hà nói: "Hoàn cảnh trong Hắc Ngục rất ác liệt, trong đó có vô số cấm chế trận pháp tự nhiên, ngay cả Khai Thiên thượng phẩm cũng không dám tuỳ tiện xâm nhập vào đó. Loan Bạch Phượng lại có
thể như cá gặp nước ở trong đó thì tất nhiên là nàng ta tự có chỗ độc đáo của riêng mình." Lúc mới đầu, Nguyệt Hà cũng không nhận ra Loan Bạch Phượng, dù sao bọn họ trước đó cũng chưa từng gặp mặt. Bất quá phóng mắt khắp cả Tam Thiên thế giới này, Khai Thiên lục phẩm là nữ giới, lại cường đại như thế vốn cũng không nhiều, cộng thêm tạo nghệ trên Trận Đạo của nàng ta, Nguyệt Hà sao còn không rõ ràng thân phận của nàng.
Dương Khai khẽ gật đầu, nhếch miệng cười nói: "Vậy lần này thật đúng là phải cám ơn nàng ta!"
Trong lúc hai người nói chuyện, Bách gia liên minh bên kia đã trực chỉ Hư Không Địa, trên trăm chiếc phi hành bí bảo lít nha lít nhít, trùng trùng điệp điệp bay tới. Khổng Phong đứng sừng sững trên boong thuyền, ánh mắt phun lửa, uy nghiêm khẽ quát: "Dương Khai tiểu nhi, tử kỳ của ngươi đến rồi!"
Dương Khai thu lại vẻ tươi cười, hơi tỏ vẻ tức giận hổn hển, đáp: "Khổng Phong lão cẩu, Hư Không Địa của ta thề bất lưỡng lập với Thiên Kiếm minh của ngươi!"
Khổng Phong bật cười ha ha: "Chó nhà có tang mà còn dám khẩu xuất cuồng ngôn, xem bổn minh chủ san bằng Hư Không Địa của ngươi ngay bây giờ đây!" Nói xong, hắn vung tay lên, quát: "Giết!"
Phi hành bí bảo của Bách gia liên minh xông thẳng về phía Hư Không Địa, những võ giả may mắn còn sống sót trong mê trận kia cu ̃ng nhao nhao trở về phi hành bí bảo nhà mình, trong lòng vẫn còn hừng hực lửa giận.
Trong lúc nhất thời, Bách gia liên minh khí thế như hồng.
Dương Khai có vẻ hơi bối rối, tay hắn cầm đại trận ngọc giác, bỗng nhiên chợt quát một tiếng: "Khởi trận!"
Vừa dứt lời, cả Hư Không Địa liền bỗng nhiên vù vù một tiếng, thiên địa giống như hơi run rẩy một cái, ngay sau đó, một bí bảo hình cây dù đột nhiên bay ra từ một nơi sâu trong Hư Không Địa, đón gió lớn dần, ầm ầm che khuất nửa màn trời, bao trùm cả Hư Không Địa vào bên trong.
Đại trận phòng ngự của Cửu Trọng Thiên! Hơn nữa Dương Khai còn vừa thúc giục trận nhãn của đại trận, Thiên La Tán!
Thiên La Tán này là do Dương Khai hao phí một món tiền khổng lồ để bà chủ mời vị Ma Phiền đại sư kia chế tạo riêng cho Hư Không Địa. Lực lượng phòng hộ của nó quả nhiên cường hãn, có trận này ở đây, cả Hư Không Địa chỉ trong thoáng chốc liền trở nên vững như thành đồng. Màn sáng bao trùm lấy Hư Không Địa vô cùng ngưng thực, phi thường kiên cố, Bách gia liên minh nhất thời không quan
sát, đụng vào màn sáng, lập tức bị ngăn cản lại.
Khổng Phong giận quá hóa cười: "Sắp chết đến nơi rồi mà còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, nghĩ rằng đeo lên một cái xác rùa đen là bổn minh chủ không có cách nào xử lý ngươi sao? Phá nó cho ta!"
Khổng Phong ra lệnh, gần vạn võ giả của Bách gia liên minh liền nhao nhao xuất thủ, thi triển bí bảo bí thuật đánh về phía màn sáng kia.
Sau khi Vô Lượng đại sư bố trí xong Cửu Trọng Thiên đại trận đã từng giới thiệu qua rất nhiều diệu dụng của đại trận này cho Dương Khai biết, hắn từng chính miệng nói qua, đại trận phòng hộ này phi thường kiên cố, dù có mười tên Khai Thiên trung phẩm công kích đại trận này mười ngày mười đêm thì nó cũng sẽ không suy suyển một chút nào, từ đó có thể thấy được sự cao minh của đại trận này.
Thế nhưng vào giờ phút này, số người
x
Nếu không bị ép tới đường cùng thì tên tiểu bối họ Dương kia cũng sẽ không thôi động đại trận phòng hộ của nhà mình làm gì, đối phương hiển nhiên đã đến thời điểm sơn cùng thủy tận. Hắn vốn còn hơi lo lắng về việc đại trận của Hư Không Địa còn có những biến hóa khác, thế nhưng khi nhìn thấy Dương Khai thôi phát đại trận phòng hộ thì hắn ngay lập tức yên tâm hẳn đi.
Xem ra hắn đã đánh giá quá cao uy năng của đại trận này rồi. Lúc hắn lạnh nhạt nhìn lại, chỉ thấy tên Dương Khai kia siết chặt song quyền, tức nổ đom đóm mắt, gân xanh trên trán thay nhau hiện lên, nhìn bộ dạng hắn vừa phẫn nộ lại vừa khẩn trương, điều này càng khiến cho Khổng Phong tin tưởng hơn vào phán đoán của mình.
Loan Bạch Phượng khẽ cau mày, nói: "Khổng minh chủ, không thể chủ quan."
Khổng Phong giơ tay lên, nói: "Bách gia chúng ta liên thủ tới đây, một mình Hư Không Địa hắn lấy cái gì để ngăn cản. Vừa rồi ăn thiệt thòi bất quá là vì tên tiểu bối này nắm giữ địa lợi trong tay. Loan sư muội cứ từ từ chờ đợi tin tức tốt của ta đi, sau khi phá xong đại trận phòng hộ này, sư muội hãy tự đi bắt về tù binh của ngươi, những người bắt được đều thuộc về ngươi."
Loan Bạch Phượng nghe vậy thì không nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Ánh mắt nàng ta du tẩu vô chừng trên người Nguyệt Hà và Mặc Mi, trong lòng âm thầm tính toán, nếu như có thể bắt giữ hai vị Khai Thiên lục phẩm này, vậy thì chuyến đi lần này cũng không quá tệ, nhưng mà muốn bắt giữ Khai Thiên lục phẩm, cho dù là nàng thì cũng không có quá nhiều lòng tin, trừ phi. . . Loan Bạch Phượng lại nhìn sang Dương Khai, cái lưỡi màu đỏ tươi của nàng ta liếm liếm đôi môi đỏ, nhìn qua rất là mê người.
Màn sáng của đại trận không ngừng ảm đạm đi, vô số đạo công kích liên tiếp đánh lên trên màn sáng, khiến cho màn sáng kia không ngừng lõm xuống, chỉ trong khoảng thời gian uống cạn chung trà, trên ma ̀n sa ́ng của đại trận liền xuất hiện từng vết nứt.
"Cũng sắp được rồi." Dương Khai tự nói một tiếng, nếu cứ để cho
bọn hắn đánh tiếp thì e rằng Thiên La Tán cũng sẽ bị hao tổn, bí bảo này hao tổn không ít của cải, Dương Khai thật đúng là không nỡ để nó tổn hại trong trận chiến này.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Nguyệt Hà, vừa vặn Nguyệt Hà cu ̃ng nhìn qua hắn, bốn mắt nhìn nhau, cả hai tâm hữu linh tê, khẽ gật đầu với nhau.
Một khắc sau, Dương Khai âm thầm bấm một pháp quyết.
Oanh một tiếng, màn sáng bao trùm bên ngoài Hư Không Địa bỗng nhiên sụp đổ, biến thành điểm điểm huỳnh quang, tiêu tán không thấy đâu.
Bách gia liên minh vốn đang công kích hung mãnh, chợt thấy cảnh này, đầu tiên là ngẩn người, ngay sau đó liền phát ra tiếng reo hò rung trời.
Khổng Phong chỉ tay, cắn răng quát một tiếng chói tai: "Giết cho ta!"
Phía trước không còn ngăn trở, một trăm chiếc phi hành bí bảo giống như mãnh hổ xuống nu ́i, đổ ập về phía Hư Không Địa. Lâu thuyền của Thiên Kiếm minh dưới sự chỉ huy của Khổng Phong tiến thẳng về phía Dương Khai, hiển nhiên là muốn bắt giữ Dương Khai trước.
Cách không đối mặt, khuôn mặt bối rối và khẩn trương của Dương
Khai bỗng nhiên tiêu tán đi đâu mất, hắn chợt nhếch miệng cười một cái với Khổng Phong đang xông tới.
Khổng Phong sững sờ, sâu trong lòng chợt dâng lên một loại cảm giác nguy cơ nồng đậm, giống như có chuyện gì đó cực kỳ không tốt sắp sửa phát sinh vậy.
Loan Bạch Phượng đứng bên cạnh hắn cũng đột nhiên biến sắc, khẽ quát: "Khổng minh chủ, cẩn thận có bẫy!"
Thế nhưng vào giờ phút này, dù bọn hắn biết rằng có bẫy thì cũng không lui về được. Bách gia liên minh trùng sát cùng nhau, trận hình tán loạn, khó lòng tiến lui đồng thời được.
Khổng Phong cắn răng một cái, thiên địa vĩ lực quanh quẩn quanh thân, tự mình ngự sử lâu thuyền dưới chân. Lâu thuyền kia vào lúc này liền biến thành một đạo lưu quang, vượt qua vạn dặm hư không chỉ trong chớp mắt.
Đúng vào lúc này, Dương Khai bỗng nhiên đưa tay ra, ngọc giác đại trận lơ lửng trước mắt, Nguyệt Hà lách mình tiến lên, đứng sóng vai với hắn. Hai người thần sắc nghiêm túc, pháp quyết trong tay không ngừng biến hóa, biến thành từng đạo lưu quang đánh vào trong ngọc giác.
Ba giây sau, Dương Khai khẽ quát: "Tái khởi trận!"
Xuy xuy xuy xùy. . .
Từng trận âm thanh xé gió vang lên, từng đạo lưu quang đột nhiên hiện lên từ những chỗ sâu trong Hư Không Địa, lưu quang kia lít nha lít nhít, già thiên tế địa, số lượng nhiều hơn ngàn vạn.
Những đạo lưu quang này, mỗi một đạo đều tản mát ra năng lượng ba động mạnh yếu khác nhau, mỗi một đạo đều tỏa ra sát khí ngưng trọng.
Hồng lão vừa rồi chịu thiệt thòi lớn trong mê trận, đệ tử Thiên Nhai mà hắn dẫn theo đã tử thương gần hết, chỉ còn một mình hắn tham sống sợ chết, trong lòng khuất nhục vạn phần. Đại trận phòng hộ của Hư Không Địa bị phá, trước mặt là một mảnh bằng phẳng, sắc mặt thất thố của Dương Khai tiểu nhi gần ngay trước mắt, Hồng lão chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên khoái ý vô biên. Khổng Phong vừa ra lệnh, hắn liền ngự sử Thiên Nhai lâu thuyền xông lên đầu tiên, muốn tìm về mặt mũi tại Hư Không Địa.
Khi trước mắt bỗng nhiên xuất hiện vô số lưu quang kia, Hồng lão nhịn không được mà ngây ngốc một chút, đến khi hắn thấy rõ những lưu quang kia rốt cuộc là gì thì sắc mặt hắn đột nhiên trắng nhợt đi, tròng mắt gần như rớt ra khỏi hốc mắt, lập tức thất thanh kêu lên: "Lui, mau lui lại!"
Từng đạo lưu quang kia, rõ ràng là từng kiện bí bảo! Hơn mấy ngàn vạn đạo lưu quang, chính là hơn mấy ngàn vạn kiện bí bảo!
Bộ phận công kích của Cửu Trọng Thiên đại trận!
Khi Vô Lượng đại sư bố trí Cửu Trọng Thiên đại trận thì bộ phận công kích bao gồm ba tầng, đây chỉ là tầng thứ nhất mà thôi.
Dương Khai thu hoạch vô số chiến lợi phẩm trong Thái Khư cảnh, cộng thêm trước đó đoạt được từ Thất Xảo Địa, làm cho số bí bảo mà sở hữu trở nên vô cùng nhiều. Những bí bảo này lưu lại cũng vô dụng, bỏ thì lại tiếc, xuất ra bán đi cũng có thể kiếm được một bút Khai Thiên Đan không tệ, chẳng qua nếu như dùng để bày trận thì sẽ tốt hơn.
Hơn mấy ngàn vạn kiện bí bảo, một mình Dương Khai căn bản là không có cách nào ngự sử, dù là Khai Thiên lục phẩm như Nguyệt Hà thì cũng hữu tâm vô lực.
Có điều nếu như dựa vào đại trận thì lại khác.
Nguyệt Hà cũng có luyện hóa sơ qua ngọc giác khống chế Cửu Trọng Thiên đại trận, bời vì Dương Khai cũng không có khả năng một mực trú tại Hư Không Địa. Nếu như hắn đi đâu đó thì Nguyệt Hà sẽ thay trấn giữ nơi này, đồng thời cũng có thể tùy thời vận dụng đại trận của Hư Không Địa.
Trước đó khi Dương Khai thôi động đại trận phòng hộ kia, lực lượng cần đầu nhập có hạn, một thân một mình vẫn có thể hành động, thế nhưng thôi động đại trận công kích này thì không thể thiếu sự hỗ trợ của Nguyệt Hà được.