Chương 4395: Thật Sự Đuổi Tới
Trong hư không, ba bóng người cấp tốc xẹt qua, chính là tam đại sơn chủ đang vội vàng bỏ chạy về phía Huyền Dương sơn, Cảnh Thanh và Chu Nhã đang một tả một hữu đỡ lấy Vân Phi Bạch.
Vân Phi Bạch thỉnh thoảng lại nôn ra máu, ngụm máu tươi kia sôi trào nóng bỏng, vết thương trên ngực hắn vẫn còn một ngọn lửa đen nhánh cháy hừng hực. Ngay cả khi hắn dùng lực lượng Khai Thiên Lục Phẩm thì cũng khó khăn lắm mới có thể áp chế xuống, ngăn cản thương thế trở nên ác liệt hơn, trong lúc nhất thời căn bản là không có biện pháp khu trừ nào.
Kim Ô chân hỏa là thượng phẩm chi lực, có thể đốt diệt vạn vật, trừ phi Vân Phi Bạch có sự trợ giúp của lực lượng tương khắc đồng
phẩm cấp, nếu không thì đừng mơ tưởng hóa giải được trong một khoảng thời gian ngắn.
Chỉ có trở lại Huyền Dương sơn, tìm Đại Sơn Chủ hỗ trợ, hoặc là bế quan dốc lòng luyện hóa, hao phí một lượng lớn thời gian thì mới có thể hóa giải nguy cơ lần này được.
Thấy mình bộ dạng thê thảm như vậy, trong mắt Vân Phi Bạch tràn đầy sự phẫn hận.
Hắn đã hứng chịu thương thế giống như vậy hai lần, một tháng trước đó là do hắn khinh địch, bị thanh niên kia đánh lén thành công, nhưng lần này lại là bị đối phương đả thương trong lúc cứng đối cứng.
Hắn ngàn lần vạn lần không nghĩ ra, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, thanh niên kia sao có thể từ Ngũ Phẩm biến thành Lục Phẩm? Rốt cuộc trước đó là hắn ẩn giấu tu vi, hay là tấn thăng trong khoảng thời gian một tháng này?
Hắn mơ hồ cảm thấy, vế trước có vẻ hợp lý hơn.
Thanh niên kia nhất định có thủ đoạn đó ẩn giấu tu vi, làm cho mình phán đoán sai thực lực của hắn, cho nên mới liên tiếp chịu thua thiệt như vậy.
Trong lòng đại hận, người này xảo trá đến cỡ nào, lần sau gặp nhất
định không thể xem thường được.
Tâm trạng lên xuống thất thường làm động tới thương thế, lại một ngụm máu tươi sôi trào bị hắn phun ra.
"Nhị ca thế nào rồi?" Chu Nhã ân cần hỏi một tiếng.
Vân Phi Bạch chậm rãi lắc đầu: "Không chết được."
Cảnh Thanh hơi thở dài một cái, lần này Huyền Dương sơn đánh ra trọng quyền, vốn tưởng rằng vững vàng ăn chắc đám người Lan U Nhược, ai ngờ lại đầu đầy bụi đất, hao binh tổn tướng như vậy.
Có điều chuyến đi lần này cũng không phải là không có thu hoạch, tối thiểu thăm dò được thực lực của Lan U Nhược, ngoài ra còn có tên thanh niên không thể giải thích được kia.
Dùng lực lượng của Lục Phẩm Khai Thiên, thi triển ra Thần Thông Pháp Tướng loại vật này, chuyện này nhất định phải bẩm báo cho đại ca biết, để hắn sớm chuẩn bị mới được.
Huyền Dương sơn có thể trở thành thế lực tối cường trong Vô Ảnh Động Thiên, một là bởi vì có nhiều khai thiên Lục Phẩm hơn người khác, hai là bởi vì Đại Sơn Chủ thực lực cường đại, là nhân vật vô hạn tiếp cận thất phẩm, nếu không phải do bên trong Vô Ảnh Động Thiên thiếu hụt tài liệu thì Đại Sơn Chủ đã sớm tấn thăng thất phẩm, chứ sao có thể trì hoãn tới bây giờ?
Thế nhưng bây giờ, Vô Ảnh Động Thiên lại xuất hiện một tên thanh niên như vậy, có thể thi triển ra Thần Thông Pháp Tướng, e rằng thực lực không hề yếu hơn Đại Sơn Chủ.
Đối với người như vậy, bọn hắn dù sao cũng nên có chút phòng bị mới được.
Khi đang suy nghĩ về những việc này, Chu Nhã bỗng nhiên lo âu liếc mắt nhìn về sau: "Người kia sẽ không đuổi kịp chúng ta đúng không?"
Cảnh Thanh nói: "Không đến mức đó, Lan U Nhược kia hình như đang chịu di chứng cực lớn sau khi sử dụng Bí Bảo, bây giờ e rằng bên kia đang loạn tùng phèo, nào có thời gian đuổi theo chúng ta? Huống hồ, ta và ngươi cũng không phải là trái hồng mềm để cho người ta tùy ý nhào nặn."
Bọn họ sở dĩ chạy trốn, chủ yếu là bởi vì Vân Phi Bạch bị thương nặng, phải vội vàng dẫn hắn trở về chữa thương, chứ không phải là vì kiêng kỵ thực lực của Dương Khai và Lan U Nhược.
Hắn vừa dứt lời, liền nghe thấy ở nơi xa xa phía sau vang lên một tiếng quát chói tai: "Vân Phi Bạch, ngươi trốn ở nơi nào!"
Chu Nhã liền biến sắc, nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên không trung có một vệt sáng cấp tốc đuổi về phía này, Lưu Quang kia lấp
loé không yên, mỗi một lần lóe lên đều nhanh chóng tiếp cận về phía này, e rằng không bao lâu sẽ có thể đuổi kịp nhóm người mình, nên nàng nhất thời cả kinh nói: "Hắn thật sự đuổi tới!"
Cảnh Thanh giận dữ: "Tiểu tử kia khinh người quá đáng!"
Huyền Dương sơn sừng sững trong Vô Ảnh Động Thiên này hơn vạn năm, hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất tôn sư, mấy Đại Sơn Chủ như bọn họ ai nấy cũng đều nổi tiếng ở bên ngoài, thực lực cường đại, có lúc nào bị ta người đuổi theo như chó nhà có tang như vậy đâu?
Hắn nghiêng đầu quát lên: "Ngăn hắn lại cho ta!"
Hơn mười vị khai thiên trung phẩm một mực đi theo sau lưng Tam đại sơn chủ, giờ phút này khi nghe thấy vậy thì đều tỏ vẻ đau khổ. Dương Khai lúc trước vừa ra tay liền giết chết bảy tám tên đồng bạn của bọn hắn, ngay cả hai sơn chủ cũng bị đánh trọng thương, bọn họ sao có thể là đối thủ của hắn được cơ chứ?
Có điều Cảnh Thanh đã ra lệnh như vậy, bọn họ cũng không dám chống lại, chỉ có thể kiên trì dừng lại, tụ ba tụ năm kết thành trận thế, sẵn sàng đón tiếp quân địch!
Ba người Cảnh Thanh ngựa không ngừng vó, tiếp tục bỏ chạy về phía Huyền Dương sơn.
Dương Khai đuổi theo sau xê dịch thân ảnh, ánh mắt nhìn chằm
chằm theo phương hướng đám người Cảnh Thanh chạy trốn, trong tay vò rượu đã Khai Phong, nâng lên cổ cô lỗ lỗ uống một hớp như trâu húp nước.
Một lát sau, một vò rượu liền vào bụng, hắn tiện tay quẳng lại vò rượu, mặc cho nó vỡ nát bấy ra.
Liệt Tửu uẩn sát ý, Dương Khai một thương nơi tay, bước từng bước một về phía trước, ngúng nguẩy nói: "Ta chỉ nói một lần, không muốn chết thì cút ngay, người cản ta, giết không tha!"
Thuận theo bước tiến của hắn, khí thế trên người hắn liên tục tăng lên, xông thẳng lên trời, làm cho phong vân biến ảo.
Hơn mười vị khai thiên trung phẩm bày binh bố trận ở phía trước không khỏi hoảng sợ, không ít người không tự chủ được mà lui về sau mấy bước, trước mắt một lần nữa hiện ra thảm cảnh bảy tám vị đồng bạn chết trước mắt mình, điều này làm cho bọn hắn run sợ không thôi.
Một tên nam tử cao gầy chợt hô lớn: "Sợ cái gì mà sợ, hắn chỉ có một thân một mình, chúng ta người đông thế mạnh, đồng loạt ra tay, hắn nhất định không có cách nào... Hí!"
Lời nói của hắn chợt ngưng bặt, hơn nữa hắn còn không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, bởi vì Dương Khai vốn ở cách đó ngàn trượng lại
bỗng nhiên xuất hiện như quỷ mị đất trước mặt hắn, gần như dán mặt vào mặt hắn. Đối phương ợ ra một hơi, mùi rượu hăng hăng liền ập vào mũi hắn.
Người này cũng là khai thiên Ngũ Phẩm, phản ứng cũng không phải chậm. Hắn lập tức lui nhanh về sau, vì hắn biết mình cần phải kéo giãn khoảng cách giữa mình cùng với Dương Khai.
Nhưng chỉ một chớp mắt sau, hắn liền tỏ vẻ kinh sợ, bởi vì hắn phát hiện dù mình có thối lui như thế nào thì Dương Khai vẫn cứ luôn đứng ở trước mặt mình, cảnh sắc tứ phía vẫn không nhúc nhích, thật giống như mình đã bị giam cầm vào trong một không gian vô tận.
Không gian bí thuật, Chỉ Xích Thiên Nhai!
Khi tu vi của Dương Khai tăng lên, uy năng của bí thuật này cũng đã tăng lên, lúc còn là Ngũ Phẩm, hắn đã có thể thương tổn được Vân Phi Bạch ở cảnh giới Lục Phẩm, bây giờ khi hắn đã là Lục Phẩm, một tên Ngũ Phẩm như thế này sao có thể nhảy nhót trước mặt hắn được.
Nam tử cao gầy kia cũng rất quả quyết, thấy bản thân lui không được thì chợt quát một tiếng, thúc giục thế giới vĩ lực, oanh ra một đòn thần thông về phía Dương Khai.
Mấy người kết thành trận thế bên cạnh hắn cũng đồng loạt ra tay,
trong lúc nhất thời, ánh sáng của thần thông bí thuật đại phóng quang hoa, đổ ập tới vị trí của Dương Khai.
"Nguyệt Hoa Như Thủy!" Dương Khai khẽ quát, sau lưng dâng lên một ánh trăng, Nguyệt Hoa trút xuống, lạnh lẽo thấu xương, từng đạo thần thông bí thuật đang đánh tới giống như bị đông kết, trong nháy mắt trở nên vô cùng chậm chạp.
Thân thể của tên nam tử cao gầy và đám người kia cũng dần dần bị bao trùm bởi một lớp sương trắng với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường. Bọn hắn đều run lẩy bẩy, giống như đang đứng giữa trời đông giá rét vậy.
Không chỉ có thế, bên ngoài thân thể Dương Khai còn hiện lên từng mặt lá chắn đan xen tựa như Bàn Long, Long Uy tràn ngập, long thủ nối liền với long vĩ, trông có vẻ cực kỳ rắn chắc.
Long Thuẫn!
Liên tiếp thi triển ra hai Đại Bí Thuật, sau đó Dương Khai mới nhấc thương lên liên tục đâm.
Thương Mang xẹt qua, thời gian phảng phất như bị cố định tại đó.
Khi Dương Khai thu thương, đám người nam tử cao gầy đều đứng cứng ngắc tại chỗ, không hề nhúc nhích, thần thông bí thuật mà bọn họ thi triển tới tận bây giờ mới ùng ùng đánh lên trên người Dương
Khai, chỉ có thể làm cho Long Thuẫn quanh quẩn bên người hắn biến hóa chập chờn, chứ căn bản là không thể nào làm gì được hắn.
"Kêu vui, chết mau!" Dương Khai đảo qua trường thương, mấy người đứng trước mặt hắn không nói tiếng nào, đồng loạt bạo nổ thành huyết vụ, hài cốt vô tồn!
Lạnh lùng nhìn qua tứ phương, Dương Khai một tay hoành thương, rực rỡ không ai bì nổi, khẽ quát: "Còn có ai muốn động thủ?"
Toàn trường tĩnh lặng, tất cả mọi người đều kinh ngạc hìn Dương Khai, những tiếng nuốt nước miếng liên tiếp vang lên, trong mắt từng người đều tràn đầy vẻ kinh hoàng và hoảng sợ.
Mặc dù Dương Khai trước đó đã từng chém chết bảy tám tên đồng bạn của bọn hắn ở bên ngoài Song Tử Đảo, thế nhưng vào giờ phút này, sau khi thấy lại một màn này, bọn hắn vẫn còn có hơi rung động.
Bọn hắn minh bạch trong lòng, nếu như mọi người đồng tâm hiệp lực, đồng loạt ra tay thì chưa chắc không thể ngăn được người thanh niên này, dù hắn có mạnh đến đâu thì cũng chỉ có một thân một mình mà thôi, bọn họ người đông thế mạnh, dù là mãnh hổ thì cũng không ngăn được bầy sói.
Xét theo thực lực mà hắn biểu hiện ra, việc hắn giết chết mười mấy
hai mươi người là một việc không thành vấn đề, ai cũng không muốn làm người không may, có vết xe đổ của tên nam tử cao gầy kia, giờ phút này không ai dám lên tiếng nữa.
"Nếu không có ai động thủ thì ta đi đây!" Dương Khai lạnh lùng hắng giọng một cái, bước từng bước một, thẳng đến nơi đối phương tụ tập đông nhất, Liệt Tửu nơi ngực chuếnh choáng quay cuồng, thiêu đốt giống như lửa nóng, đốt lên sát cơ sôi trào của hắn. Hắn nhìn ai cũng không thuận mắt, chỉ muốn một thương đâm chết hết những người ở đây!
Bị ép vào thế bất đắc dĩ, những người này không muốn động thủ, hắn cũng không tiện đánh trả, huống hồ, mục tiêu chân chính của hắn cũng không ở chỗ này!
Đám người chủ động lùi ra hai bên, Dương Khai thảnh thơi đi qua như chốn không người.
Mãi đến khi Dương Khai đã đi rất xa thì mọi người mới dám thở ra một hơi, đều có một loại cảm giác giống như sống sót sau tai nạn.
Một người rù rì nói: "Lực lượng Thượng phẩm, thứ người kia ngưng tụ đều là lực lượng thượng phẩm!"
Khi Dương Khai không động thủ, bọn họ còn không phát hiện ra được gì, nhưng hắn vừa động thủ thì liền để cho bọn họ nhìn ra
manh mối, bất kể là Nguyệt Hoa Như Thủy kia hay là bí thuật Long Thuẫn thì cũng đều hiển lộ rõ ràng lực lượng thượng phẩm.
Huống hồ trước đây hắn còn thi triển ra thần thông bí thuật Kim Ô Đúc Nhật kia! Đây chính là thứ mà chỉ có khai thiên thượng phẩm mới có thể nắm giữ.
"Chẳng trách người này lại cường đại như thế." Lại có người cảm thán một tiếng.
Nếu như thứ hắn ngưng tụ đều là lực lượng thượng phẩm, vậy thì mọi chuyện đều có thể có nói thông.
"Chúng ta làm thế nào bây giờ?" Một cô gái sắc mặt mờ mịt mở miệng hỏi.
Cảnh Thanh bảo bọn họ chặn Dương Khai lại, nhưng sau khi đám người nam tử cao gầy bị Dương Khai đánh chết tại chỗ, bọn họ căn bản là không dám xuất thủ, vì vậy bọn họ cũng không thể nào giao phó, nhất định sẽ bị trách phạt.
Nhưng nếu như không trở về, Vô Ảnh Động Thiên này tuy lớn, nhưng bọn hắn làm gì có nơi nào để dung thân? Trong lúc nhất thời, bọn hắn bỗng lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, đều không biết nên làm thế nào cho phải.
Sau khi đơn giản thương nghị một trận, bọn hắn quyết định cứ trở
về Huyền Dương sơn trước, bị trách phạt một chút, dù sao cũng hơn tốt hơn sau này lưu lạc trong Vô Ảnh Động Thiên.
Cảnh Thanh và Chu Nhã mang theo Vân Phi Bạch một đường bay nhanh, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, từ đầu đến cuối không thấy bóng dáng Dương Khai. Bọn họ hơi trấn định trong lòng một chút, phỏng đoán Dương Khai hẳn là bị ngăn lại, dù sao thì đám thủ hạ của bọn họ cũng không phải là đồ vật để trang trí.