Chương 4481: Kiếm đến
Tô Trường Pháp từ trong hôn mê ung dung tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy hai võ giả Thiên La phủ run rẩy co rút dưới tay Dương Khai, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, tiếp tục nhắm mắt mê man.
Nhưng rất nhanh lại bỗng nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc không hiểu nhìn lại phía trước.
"Sinh mệnh là mỹ hảo, cũng là yếu ớt, xem ra các ngươi không hiểu, người ngu muội nhất định sẽ trở thành kẻ bị thời đại vứt bỏ, để ta nói cho các ngươi biết, cái gì gọi là lực lượng chân chính!" Dương Khai chầm chậm đứng dậy, vung vết máu trên tay, lạnh nhạt nhìn Chiêm Bá Hùng.
"Nhân giai thất tầng?" Hồng Tụ cùng Cốc Khang Ninh cũng nhịn không được mở to hai mắt nhìn, khí tức lực lượng trên thân Dương Khai, rõ ràng là Nhân giai thấy tầng mới có thể có.
Hắn không phải chỉ có tứ tầng sao? Lúc nào biến thành thất tầng, tiểu tử này nguyên lai một mực ẩn giấu thực lực?
Nhưng mà. . . xem như Nhân giai thất tầng, lại có thể thay đổi được gì? Ba người bọn hắn Địa giai tam tầng đều bị người ta đánh thành dạng này, một Nhân giai thất tầng căn bản vô lực phản kháng, bên Thiên La phủ không nói có Chiêm Bá Hùng Địa giai
thấy tầng, còn có mấy vị Địa giai khác áp trận, tuyệt không phải một mình Dương Khai có thể ngăn cản.
"Tiểu bối cuồng vọng, làm sao dám nói khoác mà không biết ngượng như vậy!" Chiêm
"Tiểu bối cuồng vọng, làm sao dám nói khoác mà không biết ngượng như vậy!" Chiêm Bá Hùng giận, phía bên mình không cẩn thận thế mà bị người ta giết mất hai tên thủ hạ, để hắn mất hết mặt mũi. Nói thật, vừa rồi Dương Khai bùng lên sức mạnh để hắn cũng lấy làm kinh hãi, một tên Nhân giai thất tầng, trong nháy mắt đánh chết hai Nhân giai đỉnh phong, loại hành động vĩ đại này cũng không phải tùy tiện người nào cũng có thể làm được.
%
Chỉ có những thiên tài đứng đầu nhất kia, mới có thể vượt cấp giết địch.
Đại đệ tử Hư Linh kiếm phái thế này này trước kia không có danh tiếng gì, bây giờ bỗng nhiên có biểu hiện như vậy, lập tức để Chiêm Bá Hùng nghĩ đủ mọi thứ. Có lẽ, người này tu hành chân chính Hư Linh Quyết! Chỉ cần bắt được hắn, có thể đạt được Hư Linh Quyết đó.
Tiểu bối này cho dù mạnh hơn, cũng chỉ là Nhân giai thất tầng mà thôi, mình là Địa giai thất tầng, chênh lệch một đại cảnh giới, hắn nhất định không phải là đối thủ của mình.
Mối thù giết tôn, đối với chân chính Hư Linh Quyết đã khiến Chiêm Bá Hùng quyết định, tự mình xuất thủ bắt kẻ này lại.
Trong lúc nói, đã thoắt một cái, vọt tới Dương Khai, thôi động linh lực Địa giai, bhư bài sơn đảo hải áp bách tới Dương Khai.
"Sư tôn, kỳ thật H tổ tiênư Linh kiếm phái lưu lại cho chúng ta một món lễ lớn, chỉ là chúng ta vẫn luôn không phát hiện." Dương Khai bỗng nhiên nói ra một câu khó hiểu, chợt đưa tay ra trong hư không, quát: "Kiếm đến!"
Răng rắc. . .
Tiếng vỡ vụn truyền ra, bọn người Tô Trường Pháp lần theo tiếng phát ra nhìn lại, thấy cách đó không xa, chỗ trường kiếm pho tượng tiên tổ đeo bỗng nhiên nứt ra từng khe hở.
Tô Trường Pháp mở to hai mắt nhìn, tựa hồ là nhớ ra cái gì đó, lập tức thần sắc kích động lên.
Răng rắc răng rắc. . .
Răng rắc răng rắc. . .
Tiếng vang truyền ra, một đạo kiếm quang đột nhiên từ trong pho tượng kia bay ra, lập tức bị Dương Khai giữ trên tay.
Đó rõ ràng là một thanh trường kiếm, kiếm phát hào qiang, dài ba thước ba, thân kiếm sáng trong như gương, tạo hình trôi chảy, mũi kiếm giống như ngay cả hư không kia đều có thể cắt ra.
"Thanh Hư Kiếm!" Cốc Khang Ninh thấp giọng hô.
Hồng Tụ cũng lộ ra vẻ chợt hiểu: "Nguyên lai là ở chỗ này, nguyên lai trong điển tịch ghi lại là thật."
Thanh Hư Kiếm này tự nhiên không phải chân chính Thanh Hư Kiếm, chân chính Thanh Hư Kiếm chính là một trong thập đại Thần Binh Thần Binh giới, người không có đại khí vận là không thể nắm giữ.
Thanh Hư Kiếm trong tay Dương Khai lấy được từ trong pho tượng kia, chỉ là hàng nhái Thần Binh.
Trong điển tịch Hư Linh kiếm phái có ghi chép, vị Thanh Hư Kiếm Chủ kia lúc tuổi già lúc từng hao phí cực lớn nhân lực vật lực, phỏng theo Thần Binh chế tạo ra một thanh Thanh Hư Kiếm, lưu cho hậu bối.
Chỉ là mặc dù điển tịch có ghi chép này, nhưng từ sau khi Thanh Hư Kiếm Chủ mất đi, ai cũng không biết Thanh Hư Kiếmmô phỏng ở đâu, bây giờ thời gian đã qua ngàn năm, các đệ tử hậu bối cho dù nhìn thấy những ghi chép này, cũng đều coi là Thanh Hư Kiếm đã di thất hoặc là hư hại.
Ai ngờ nó lại vẫn luôn được giấu kín trong pho tượng kia, giấu dưới mí mắt tất cả mọi người.
Thanh Hư Kiếm mô phỏng, so với chân chính Thần Binh Thanh Hư Kiếm tự nhiên là thiên soa địa viễn, nhưng uy năng của nó vẫn tuyệt không thể khinh thường.
"Linh binh?" Chiêm Bá Hùng co rụt mắt lại, ngay sau đó vui mừng quá đỗi: "Không nghĩ tới nho nhỏ Hư Linh kiếm phái thế mà ẩn giấu đi đồ tốt như vậy, ha ha ha, thật sự là trời
tới nho nhỏ Hư Linh kiếm phái thế mà ẩn giấu đi đồ tốt như vậy, ha ha ha, thật sự là trời cao chiếu cố."
"Tiểu bối, Linh binh như thế ngươi không xứng nắm giữ, tới đây cho lão phu!" Nói rồi, Chiêm Bá Hùng lấy tay bắt tới Dương Khai.
Võ giả phân Nhân, Địa, Thiên, Linh, vũ khí Thần Binh giới cũng tương tự, dưới Thần Binh có Nhân binh, Thiên Binh, Địa binh. Linh binh.
Như thanh trường kiếm Dương Khai đeo trước đó, chỉ là vũ khí Nhân giai mà thôi, cũng chính là Nhân binh, sớm đã hư hại trong lúc tranh đấu trong quán rượu kia.
Thần Binh không thể chế tạo, chính là thiên địa Thần Binh giới tự sinh, cho nên cho dù năm đó Thanh Hư Kiếm Chủ công tham tạo hóa, góp nhặt vật tư trân quý nhất Thần Binh giới, cũng vô pháp chế tạo ra chân chính Thần Binh, chỉ có thể chế tạo ra một thanh Linh binh!
Linh binh chi uy, có thể diệt thành đồ quốc! Đương nhiên, cũng phải xem Linh binh là ai đang sử dụng, vũ khí chung quy là tử vật, có thể phát huy bao nhiêu uy năng, còn phải nhìn người sử dụng, Dương Khai một tên Nhân giai thất tầng, riêng là cầm trong tay Linh binh đã bị kiếm ý lăng liệt kia cắt chém, trên thân máu tươi chảy đầm đìa.
Một bên khác, Vạn Thiên Hà một mực thờ ơ lạnh nhạt cu ̃ng lộ ra vẻ kích động, Linh binh trước mắt, ai có thể không động tâm?
Nhưng đang lúc hắn chuẩn bị động thủ tham dự cướp đoạt, trong lòng chợt giật mình, bản năng sinh ra một cảm giác nguy cơ, tựa như nếu mình thật sự động thủ sẽ có chuyện gì cực kỳ không ổn phát sinh vậy.
Tu vi của hắn mặc dù không coi là quá cao, chỉ là Địa giai thất tầng, nhưng cảm giác đối với nguy hiểm lại cực kỳ nhạy cảm, rất nhiều lần đều là dựa vào trực giác đó mà trốn qua kiếp nạn.
Chần chờ trong nháy mắt, Vạn Thiên Hà ngừng chân bất động.
Chiêm Bá Hùng đã nhào đến cách Dương Khai ba trượng, vẻ mặt tham lam nhìn Linh
nhào đến cách Dương Khai trượng, tham Linh
binh trong tay Dương Khai, trong đầu đã mặc sức tưởng tượng cảnh tượng mình vạn trượng oai hùng chiếm được Linh binh.
Hô. . .
Một đạo hư ảnh to lớn bỗng nhiên nổi lên sau lưng Dương Khai, cao tới hơn mười trượng, trong hư ảnh kia tràn ngập kiếm khí mạnh mẽ, toàn bộ hư ảnh hoàn toàn do kiếm khí tạo thành.
Mà hư ảnh này càng giống pho tượng kia như đúc, trong tay hư ảnh cũng nắm một thanh trường kiếm, kiếm khí quay cuồng.
"Tiên tổ. . ." Tô Trường Pháp kinh ngạc nhìn hư ảnh kia, "Tiên tổ hiển linh!"
Cốc Khang Ninh cùng Hồng Tụ cũng kinh ngạc nhìn hư ảnh, rất nhiều đệ tử Hư Linh kiếm phái cũng là đầy mặt ngốc trệ.
"Ừm?" Chiêm Bá Hùng trong lòng bỗng nhiên xiết chặt, chỉ cảm thấy da thịt toàn thân giống như bị kim đâm, khắp nơi đau nhức, bối rối khó hiểu xông lên đầu, to lớn hoảng sợ bao phủ hắn.
Dương Khai vung lợi kiếm trong tay, thần sắc hờ hững nhìn hắn: "Phạm người Hư Linh kiếm phái ta, giết!"
Kiếm khí giữa trời, kiếm ý tràn ngập, tiếng xuy xuy không ngừng bên tai, máu tươi văng khắp nơi, chi gãy bay tứ tung.
Dường như qua trăm ngàn năm, lại như chỉ là trong nháy mắt, khi kiếm khí tàn phá hư không kia dần biếm mất, tất cả võ giả Thiên La phủ đều bị chém giết tại chỗ, gãy chi thịt nát đầy đất, không có một khối hoàn hảo, từng thi khối kia tức thì bị kiếm khí cắt chém mượt qua.
Ngay cả một ngọn núi phía trước, cũng bị san thành bình địa!
Đệ tử Hư Linh kiếm phái ngã trên mặt đất lại không bị mảy may tổn thương, kiếm khí giăng khắp nơi kia như mọc ra mắt, không tạo ra chút thương tổn đến bọn hắn.
"Tê. . ." Vạn Thiên Hà hít sâu một hơi, sắc mặt phát xanh, không khỏi may mắn vừa rồi may mà mình không xuất thủ, nếu không chỉ sợ kết cục giống như Chiêm Bá Hùng.
Dưới kiếm khí kinh khủng kia, Địa giai thất tầng thật sự không khác sâu kiến.
"Những sâu kiến các ngươi, đối với lực lượng chân chính hoàn toàn không biết gì cả!" Dương Khai lắc lắc trường kiếm, cả người máu thịt be bét, nhìn như từ trong biển máu vớt ra, quay đầu nhìn về Vạn Thiên Hà nhìn lại: "Vạn hộ pháp, có gì chỉ giáo?"
Vừa rồi một kiếm kia cũng không phải là lực lượng của hắn, mà là lực lượng phong ấn trong Linh binh Thanh Hư Kiếm, hắn làm, chỉ là thôi động Hư Linh Quyết kích phát lực lượng kia ra mà thôi.
Mà xem như vật dẫn lực lượng này, Dương Khai tự nhiên không có khả năng không ảnh hưởng gì, trên thân lít nha lít nhít vết thương khó mà tính toán, kiếm ý kinh khủng tràn ngập miệng vết thương, ngăn thương thế khôi phục, máu chảy dưới chân đã nhuộm đỏ đất.
Vạn Thiên Hà rầm rầm nuốt nước miếng một cái kiêng kỵ nhìn Thanh Hư Kiếm trong tay Dương Khai.
Chiêm Bá Hùng là Địa giai thất tầng, hắn cũng là Địa giai thất tầng, thực lực cũng ngang Chiêm Bá Hùng, Chiêm Bá Hùng không có chút sức phản kháng nào liền bị giết, nếu Dương Khai lại ra tay với hắn, hắn có thể nào ngăn cản?
Hắn thậm chí hoài nghi, xem như cường giả Thiên giai tới đây cũng không ngăn được một kiếm như thế, chỉ có Linh giai, có lẽ mới có thể đối kháng.
"Chiêm Bá Hùng dám can đảm mạo phạm Hư Linh kiếm phái, chết không có gì đáng tiếc, tiểu huynh đệ giết tốt, không dối gạt ngươi, Vạn mỗ cu ̃ng đã sớm trông hắn không thuận mắt!" Vạn Thiên Hà hai chân run lên, trợn mắt nói lời bịa đặt.
"Thực tế đi." Dương Khai nhàn nhạt nhìn hắn, "Bằng không ta sợ không áp chế không nổi trường kiếm trong tay ta!"
Vạn Thiên Hà quả quyết nói: "Hôm nay tới vội vàng, thân không vật dư thừa, ngày khác
Vạn Thiên Hà quả quyết nói: "Hôm nay tới vội vàng, thân không vật dư thừa, ngày khác Vạn mỗ ổn thỏa nhất định đến nha ̀nhận lỗi tạ tội, cam đoan để tiểu huynh đệ hài lòng."
Dương Khai khẽ gật đầu: "Được!"
Vạn Thiên Hà cố nặn ra vẻ tươi cười: "Quý tông đột nhiên xảy ra biến cố, hẳn là còn có rất nhiều chuyện quan trọng cần xử lý, Vạn mỗ sẽ không quấy rầy nữa, cáo từ cáo từ!"
Dương Khai gật đầu nói: "Vạn hộ pháp đi thong thả, tiểu sư muội, đưa tiễn Vạn hộ pháp!"
Vạn Oánh Oánh theo Dương Khai xông tới, mà đến khi nàng chạy tới nơi này, lại vừa hay nhìn thấy tràng cảnh Dương Khai một kiếm diệt địch, lúc này còn có chút không bình tĩnh nổi, làm sao cũng nghĩ không ra, đại sư huynh làm sao lập tức trở nên lợi hại như vậy.
Nghe Dương Khai la lên, rốt cục kịp phản ứng, vô ý thức lên tiếng.
"Không dám làm phiền!" Vạn Thiên Hà khách sáo, dẫn đám người Hổ Tiếu môn, vội vã lao xuống núi.
Đợi sau khi bọn người Vạn Thiên Hà đi, Dương Khai mới bỗng phun ra một ngụm máu tươi, người lảo đảo một cái, vội vàng lấy kiếm chống lên, quỳ một chân trên đất.
"Đại sư huynh!" Một đám người lập tức luống cuống, mồm năm miệng mười kêu la.
Tô Trường Pháp cùng Cốc Khang Ninh Hồng Tụ cũng vội vàng chạy tới, một người nâng hắn, một người lấy ra linh đan chữa thương cho Dương Khai ăn vào, một người điều tra thương thế Dương Khai, bận bịu túi bụi.