Chương 4585: Trả lại
Lần trước về Tinh Giới mang đi sáu trăm ngàn người, Dương Khai lưu pháp thân tại trong Ma Vực, pháp thân là Thạch Khôi chi thân, trời sinh có thể rèn luyện các loại tạp chất, chính là nhân tuyển tuyệt diệu để tu hành Phệ Thiên Chiến Pháp.
Có thể nói Phệ Thiên Chiến Pháp chính là trời sinh chuẩn bị cho Thạch Khôi bộ tộc, Dương Khai cũng sớm đã truyền thụ tà công nghịch thiên này cho bọn chúng.
Dương Khai không biết Ô Quảng đến cùng làm như thế nào để hóa giải các loại tai hại từ việc tu hành Phệ Thiên Chiến Pháp mang đến, hắn từng thử tu hành tại Thần Binh giới, cố nhiên tu vi tiến triển thần tốc, nhưng tu vi càng cao, tâm tính càng khó mà khống chế, may mà có long mạch chi lực trấn áp, nếu không đã sớm nhập ma.
Rời Thần Binh giới, hắn lại không dám nhiễm Phệ Thiên Chiến Pháp, miễn cho tâm tính bị độc hại.
Mà phóng tầm mắt nhìn tới, Ma Vực không có biến hoá gì quá lớn, ngược lại là Dương Khai co ́thể từ trong Tinh Giới cảm nhận được sinh cơ bừng bừng, thậm chí liếc mắt liền thấy được một tán cây to lớn già thiên tế địa tại đỉnh núi cao kia.
Đó là vị trí lúc trước hắn gieo xuống sợi rễ Thế Giới Thụ, những năm qua, sợi rễ Thế Giới Thụ cũng đã trưởng thành lên, về quy mô, đã có độ cao mấy trăm trượng.
Dương Khai thầm líu lưỡi, ban đầu ở Vô Lão Chi Địa Thái Khư cảnh trông thấy Thế Giới Thụ, hình như cu ̃ng không có lớn như vậy, cũng không biết nó đến cùng là lớn lên thế nào.
Đang lúc thất thần, một đạo khí tức quen thuộc cấp tốc tới gần, Dương Khai quay đầu nhìn lại, thây một đạo quang mang đen kịt phá toái hư không, trong giây lát xuất hiện trước mắt mình, quang mang tán đi, lộ ra bóng dáng pháp thân.
Bốn mắt đối mặt, Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng: "Đã lâu không gặp!"
"Trở về rồi?" Pháp thân cũng cười cười, ông thanh nói.
"Trở về!" Dương Khai nhẹ nhàng hít vào một hơi, mình cùng phân thân của mình nói chuyện phiếm, loại cảm giác này thật là đủ thú vị.
Pháp thân trên dưới quét hắn, nhíu mày: "Ngươi những năm này thật
là đủ đặc sắc."
Pháp thân vốn là một sợi thần hồn của hắn nhập chủ Thạch Khôi thân đã chết đi mà hình thành, vốn là có thể tính là phân thân của hắn, chỉ cần khoảng cách không phải quá xa, tâm ý có thể tự tương thông, cho nên Dương Khai chỉ cần rộng mở tâm thần, pháp thân có thể thấy được hết thảy kinh lịch những năm này của hắn.
"Ngoài càn khôn khắp nơi hung hiểm, không có căn cơ, chỉ có thể ra sức chiến đấu." Dương Khai mỉm cười trả lời.
"Phía sau có truy binh?" Pháp thân lại nhìn về sâu trong hư không.
Dương Khai gật gật đầu: "Còn không biết bọn hắn pha ̉i chăng đã vào vực này chưa, ngươi vạn sự cẩn thận." Thần sắc nghiêm lại nói: "Tinh Giới biến hóa là từ khi nào bắt đầu?"
Pháp thân nói: "Chính ngươi xem đi."
Dương Khai gật gật đầu, không khách khí chút nào vào xem thần trí của nó, rất nhanh thấy rõ hết thảy. Là chủ thân, hắn tự nhiên có thể nhìn hết thảy kinh lịch của phân thân của mình.
Pháp thân mặc dù một mực lưu thủ tại Ma Vực, nhưng Ma Vực cùng Tinh Giới là láng giềng, biến hóa của Tinh Giới tất nhiên cũng trong sự chú ý của pháp thân.
Tinh Giới biến hóa có thể nói là lặng yên không một tiếng động, năm
đó Dương Khai gieo xuống sợi rễ Thế Giới Thụ, xác định càn khôn vững chắc, Tinh Giới sẽ không còn lo bị hủy diệt, sau đó dẫn sáu trăm ngàn người rời đi.
Thế Giới Thụ trưởng thành, hao phí đại lượng linh khí từ Tinh Giới, trong vòng mấy năm sau khi Dương Khai đi, thiên địa linh khí trong Tinh Giới trở nên mỏng manh không gì sánh được, đám võ giả tu hành cu ̃ng cực kỳ chậm chạp, thậm chí trong vòng mấy năm này, không có bất kỳ một võ giả nào có thể đột phá gông cùm xiềng xích, tấn thăng cảnh giới cao hơn.
Nhưng mấy năm sau nữa, Thế Giới Thụ bắt đầu trả lại Tinh Giới, thiên địa linh khí dần dần trở nên nồng nặc lên, pháp tắc tổn hại được chữa trị hoàn thiện, Thiên Đạo cũng dần vững chắc, kể từ đó, đám võ giả tu hành trở nên đơn giản không nói, tấn thăng cũng càng thêm nhẹ nhõm hơn so với trước kia.
Mà lại theo thời gian trôi qua, loại tình huống này càng ngày càng rõ ràng, khi mọi người phát hiện loại biến hóa này, toàn bộ Tinh Giới đều sôi trào.
Thế Giới Thụ, đã thành Thần Thụ Tinh Giới, vô số người trèo non lội suối, chỉ vì tiến về nơi Thần Thụ kia, chiêm ngưỡng Thế Giới Thụ tôn vinh, cúng bái nó, tế tự nó.
Nhất là năm tháng gần nhất đây, dĩ vãng võ giả thiên tư không tốt đã tầng tầng lớp lớp tấn thăng Đế Tôn, dĩ vãng võ giả dừng lại tại Đế Tôn nhất trọng nhao nhao tấn thăng đến tam tầng cảnh, thậm chí còn cảm ngộ được đại đạo, bởi vậy ngưng tụ đạo ấn.
Hài nhi mới ra đời tình huống càng rõ ràng, dĩ vãng các đại tông môn thu đồ đệ, trong trăm mới thu một thậm chí ngàn vạn mới chọn một đều là bình thường, dù sao số lượng hài đồng thích hợp tu hành cũng không nhiều, những thiên tư không tốt kia mặc dù thu đi, tiêu tốn rất nhiều tài nguyên cũng không được bao nhiêu thành quả.
Nhưng bây giờ, những hài nhi mới ra đời kia, trong mười đứa thì phải có một nửa đều thích hợp tu hành, trong 100 đứa nhỏ sẽ có một thiên tài, trong 1000 sẽ có một uyệt đỉnh thiên tài!
Trước đó Hắc Hà nói các đại tông môn thu được rất nhiều hạt giống tốt, chính là như vậy.
Mà hết thảy này, đều phải quy công cho Thế Giới Thụ trả lại!
Dương Khai nghe vậy kích động, vận dụng hết thị lực nhìn lại chỗ phương vị Thế Giới Thụ.
Thế Giới Thụ trả lại không thể nào là Vô Căn Chi Thủy, năm đó nó trưởng thành thế nhưng là hao phí đại lượng thiên địa linh khí của Tinh Giới, vậy năng lượng nó trả lại là từ đâu tới?
Vừa rồi không nhìn kỹ, bây giờ cẩn thận nhìn lại, quả nhiên thấy được vết tích, nhưng lại không rõ ràng lắm.
Thần niệm khẽ động, mắt trái mở ra, nhân thẳng màu vàng xuất hiện.
Diệt Thế Ma Nhãn!
Dưới Diệt Thế Ma Nhãn xuyên hư vô, mọi thứ lập tức trở nên rõ ràng. Dương Khai nhìn thấy trong hư không kia có vô số năng lượng kì lạ cùng bị Thế Giới Thụ thôn phệ thu nạp, trở thành chất dinh dưỡng cho Thế Giới Thụ trưởng thành lớn mạnh, mà trên tán cây to lớn của Thế Giới Thụ, càng tràn ngập ra ngàn vạn điểm huỳnh quang, huỳnh quang nhỏ xíu kia sụp đổ ra, hóa thành tinh thuần linh khí tràn vào giữa thiên địa, bổ sung thiên địa linh khí cho Tinh Giới.
Thì ra là thế!
Dương Khai bừng tỉnh.
Thế Giới Thụ trả lại Tinh Giới năng lượng, lại là từ trong hư không mà tới. Hư không cũng không phải là hư vô, hư không chi năng đâu đâu cũng có, càng bao hàm toàn diện, nhưng võ giả cho dù là Khai Thiên cảnh đều khó mà luyện hóa sử dụng, Thế Giới Thụ lại có thể.
Giống như Hư Không Địa Cửu Trọng Thiên đại trận, cũng là không giờ khắc nào không hấp thu hư không chi năng, hóa thành năng
lượng cho đại trận vận chuyển.
Chỉ là quy mô Cửu Trọng Thiên đại trận hấp thu hư không chi năng so với Thế Giới Thụ đây, đơn giản không thể so sánh nổi.
Dương Khai tinh tường nhìn thấy dưới sự thôn phệ của Thế Giới Thụ, mỗi một nơi hẻo lánh, hư không chi năng đều đang dũng mãnh lao tới Thế Giới Thụ.
Nói một cách khác, năng lượng toàn bộ đại vực này, đều có thể bị Thế Giới Thụ lợi dụng.
Một bên, pháp thân cũng hít vào một ngụm khí lạnh, Dương Khai không che đậy cảm giác, pháp thân hoàn toàn có thể thông qua hắn mà nhìn thấy tất cả những gì Dương Khai chứng kiến, không khỏi nỉ non một tiếng: "Thì ra là thế, như cứ thế mãi, Tinh Giới sẽ biến thành quang cảnh cỡ nào?"
Dương Khai thu Diệt Thế Ma Nhãn, lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, nhưng chắc chắn sẽ không quá kém."
Đâu chỉ không quá kém, đợi một thời gian, chỉ sợ mỗi một nơi hẻo lánh Tinh Giới đều là phúc địa tu hành, tu hành ở chỗ này, chắc chắn nhanh hơn vô số lần so với bất kỳ một đại lục Càn Khôn nào.
Ổn định lại tâm thần, Dương Khai nói: "Chuyện Thế Giới Thụ về sau lại nói, bây giờ thời gian không nhiều, ta về Lăng Tiêu cung thăm
cha mẹ trước, ít ngày nữa chỉ sợ có một trận đại chiến, vực môn mặc dù cách nơi đây rất xa, nhưng vẫn là phải để phòng vạn nhất sẽ bị tác động đến, ngươi đi tìm Hoa Thanh Ti, nói rõ tình hình với nàng, để nàng có chỗ đề phòng."
"Được!" Pháp thân gật gật đầu.
Dương Khai lại thôi động Không Gian Pháp Tắc, bọc lấy pháp thân biến mất.
Chớp mắt sau, hai người đã đến Lăng Tiêu cung.
Không cần giao lưu quá nhiều, pháp thân lập tức lao vụt ra, đồng thời đưa tin cho Hoa Thanh Ti, thương thảo chuyện quan trọng.
Dương Khai thì thẳng đến chỗ linh phong cha mẹ ở.
Linh phong chi đỉnh, rừng trúc thành biển, linh vụ mờ mịt, ẩn có đạo âm trận trận truyền đến.
Dương Khai đến chỗ này, vừa hay nhìn thấy tại trong biển trúc kia, một đám hài tử hơn mười tuổi ngồi xếp bằng, giống như từng cái củ cải đỏ, người mặc phục sức Lăng Tiêu cung, từng đứa đều mở to hai mắt, nhìn một người nam tử trung niên phía trước nhất, tụ tinh hội thần nghe giảng, có mấy cái củ cải đỏ nghe được diệu dụng, dường như được dẫn dắt, gật gù đắc ý, trông mà buồn cười.
Dương tứ gia đang truyền đạo.
Thấy cảnh này, Dương Khai nhịn không được cười lên, lão cha lúc nào có hứng thú như này, trước kia cũng không thấy hắn truyền đạo thụ pháp cho các đệ tử Lăng Tiêu cung, mà nói đi cũng phải nói lại, trước kia lão cha chỉ là Đế Tôn nhất trọng, trong Lăng Tiêu cung người tu vi cao thâm hơn hắn đếm không hết, cũng không cần hắn lao tâm lao lực.
Bây giờ hắn đã ngưng tụ đạo ấn, tu vi được càn khôn dung nạp đến cực hạn, đủ tư cách mà truyền đạo thụ nghiệp.
Dương Khai không quấy rầy, chỉ là lẳng lặng mà nhìn xem, khẩn trương lo nghĩ từ thời gian dài giao đấu thượng phẩm Khai Thiên, giờ lại bị quét sạch sành sanh, tâm thần yên tĩnh.
Cọt kẹt một tiếng, lầu các sau lưng Dương tứ gia bỗng nhiên bị đẩy ra, một bóng người từ bên trong xông ra, trợn mắt nói: "Nhi tử trở về rồi?"
Dương tứ gia bị đánh gãy, không vui nhíu nhíu mày, nghĩ lại giữa mình cùng phu nhân trời sinh địa vị áp chế cùng chênh lệch võ lực, đành quyết định nén lại, tức giận nói: "Tiểu tử thúi kia tiêu dao tự tại bên ngoài, còn có thể biết đường trở về sao?"
Đổng Tố Trúc nhíu chặt mày, nhìn bốn phía: "Kỳ quái, ta rõ ràng cảm thấy. . ."
Nói còn chưa dứt lời, chợt yên lặng nhìn qua một phương hướng. Dương Khai yên lặng, bây giờ hắn tu vi lục phẩm Khai Thiên, tới đây
lặng không một tiếng động, chớ nói Đổng Tố Trúc chỉ là Đế Tôn, chính là ngũ phẩm Khai Thiên ở đây cũng chưa chắc có thê ̉phát hiện được hắn.
Vậy mà Đổng Tố Trúc lại có cảm ứng!
Đây chính là mẹ con đồng lòng sao? Loại cảm ứng này không quan hệ tu vi, không quan hệ cảnh giới, lại là liên hệ khẩn mật nhất mà hoài thai mười tháng mang đến.
Tâm niệm vừa động, Dương Khai hiện ra, nhìn qua Đổng Tố Trúc, cười so với bông hoa còn xán lạn hơn.
Đổng Tố Trúc ngây dại, trong đôi mắt đẹp rất nhanh bịt kín một tầng hơi nước, sau đó rít lên một tiếng, như gió lao đến, trực tiếp nhào trên người Dương Khai gắt gao ôm hắn.
Nàng vốn là người nhỏ nhắn xinh xắn, thấp hơn Dương Khai một cái đầu, nhưng giờ phút này Dương Khai lại cảm giác được che chở cùng an toàn trước nay chưa có, phảng phất trở lại lúc trước khi còn mẫu
thai, mặc kệ là cuồng phong hay là mưa to, mẫu thân đều sẽ vĩnh viễn che chở hắn.
Dương tứ gia cu ̃ng chậm rãi, thất thần trông lại, còn dùng sức dụi dụi mắt, sợ mình nhìn lầm.