Chương 4619: Tập trung về Tinh Giới
Từ đầu đến cuối, Trác Bất Quần cùng Vu Hoan đều không có lộ diện, Dương Khai cũng không có ý muốn đuổi tận giết tuyệt , chỉ là cách không cùng bọn hắn giao phong một kích liê ̀n thôi .
Trong lúc gió mây khấy động,bỗng nhiên trên bầu trời của Tinh Giới nứt ra hai cái khe to lớn,tất cả mọi người ở Tinh Giới,bất kể là vị trí nào đều có thể nhìn rõ rõ ràng ràng.
Vết nứt kia chầm chậm mở ra, chậm rãi khuếch trương,nó rõ ràng là một đôi con ngươi to lớn, giống như có Thần Nhân đỉnh thiên lập địa ẩn thân đến.
Hai con ngươi bễ nghễ trước mặt chúng sinh trong thiên hạ,để ức vạn sinh linh của Tinh Giới đều sinh ra một loại xúc động quỳ bái nó,ngay cả hơn 30 vị thượng phẩm Khai Thiên đang đi dạo trong Tinh Giới cũng đều không khỏi nhướng mày, cảm thấy rất áp lực , trong lúc vô tình bọn họ ngừng chân không tiến, ngẩng đầu quan sát.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenMoiz.com.
Cặp con mắt kia đang khẽ cười, giống như đang nói, đây là địa bàn của ta, ai dám làm càn ta liền đánh người đó!
Trác Bất Quần cùng Vu Hoan ha ̃i hùng khiếp vi ́a, cùng nhau trốn chạy,nhưng con ngươi kia thủy chung nhìn chằm chằm vào bọn hắn, để bọn hắn không chỗ che thân, sát cơ khóa chặt trên người bọn hắn càng là giống như xích sắt tỏa hồn, ghìm chặt phần gáy của bọn hắn, để bọn hắn có chút thở không nổi.Vẻ mặt của hai người tràn đầy bi phẫn.
Bọn họ chưa từng nghĩ đến, lục phẩm Khai Thiên mượn thiên địa chi lực lại có thể trong nháy mắt kéo lên đến thất phẩm đỉnh phong, cộng thêm nơi này là Tinh Giới, thiên thời địa lợi bị thanh niên kia độc chiếm, mặc dù bọn hắn muốn liều mạng, chỉ sợ cũng không được như ý.
Hai con ngươi to lớn giữa bầu trời cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn xem bọn hắn, giống như con mèo nhìn xem hai con chuột xông vào kho lúa nhà mình,trên mặt tràn đầy cười lạnh.
Trên đỉnh núi tuyết, Dương Khai nhẹ nhàng nhắm mắt,hai con ngươi kia cũng chầm chậm thu lại.
Trác Bất Quần cùng Vu Hoan xông vào một chỗ tuyệt bích trong sơn
động, cùng nhau ngồi xếp bằng, lau đi khóe miệng máu tươi, gió lạnh thổi đến, phía sau bọn hắn một mảnh ẩm ướt.
Hai người liếc nhau, trên mặt vẫn còn nét sợ hãi.
Sau một lát, Trác Bất Quần mới âm trầm nói: "Bát phẩm không ra, sợ là không ai có biện pháp bắt lại tiểu tử này ."
Vu Hoan buồn buồn ừ một tiếng: "Coi như hắn thức thời, không có khinh người quá đáng."
Nếu là Dương Khai khăng khăng muốn cùng bọn họ khó xử thì hôm nay nhất định có một trận tử chiến. Có lẽ kết quả cuối cùng của Dương Khai sẽ không quá tốt nhưng hai người bọn họ ít nhất cũng phải chết một cái.
Chẳng qua, Dương Khai mặc dù mượn thiên địa chi lực, cũng chỉ là thoáng cảnh cáo bọn họ một lần liền thu tay lại, có thể nhìn ra được Dương Khai là muốn bọn hắn biết khó mà lui, cũng không muốn cùng hai đại Động Thiên vạch mặt triệt để.
Vả lại chuyện hôm nay có hơn 30 vị thượng phẩm Khai Thiên đang cùng nhau chứng kiến , ngày sau cho dù có người nói lên việc này thì cũng không ai sẽ nói Dương Khai không phải, ngược lại còn muốn tán dương hắn biết đại thể, biết đại cục.So sánh với việc Trác Bất Quần cùng Vu Hoan âm thầm ra tay,ỷ lớn hiếp nhỏ thì càng thấy
rõ sự âm hiểm hèn hạ của bọn hắn.
"Việc ngậm bồ hòn này, hai nhà chúng ta xem như ăn chắc." Trác Bất Quần sắc mặt âm trầm như nước.
Mặc dù bọn hắn suy đoán và tin tưởng vững chắc Bùi Văn Hiên cùng Doãn Tân Chiếu đều chết trên tay Dương Khai, nhưng dù sao cũng không ai tận mắt nhìn thấy.
Nếu là ngày trước, hai đại Động Thiên muốn vì đệ tử của mình báo thù, cũng không cần quá nhiều chứng cứ, một chút nghi ngờ vô căn cứ liền có đầy đủ lý do để ra tay, lại có ai dám nói cái gì?
Nhưng bây giờ Tinh Giới có Thế Giới Thụ, nhất định trở thành tiêu điểm của toàn bộ 3000 thế giới , mà Dương Khai chính là Tinh Giới Đại Đế, trong lúc vô hình hắn đã có tư cách ngồi ngang hàng với bọ hắn, có vốn liếng ban đầu để đàm phán với tông môn phía sau bọn hắn.
Nếu bọn hắn liều lĩnh cùng Dương Khai khó xử,tất nhiên sẽ lọt vào sự ngăn cản cùng làm khó dễ của các động thiên phúc địa khác, được không bù mất.
Nếu không lấy thân phận địa vị của hai người, hôm nay,bọn họ sao phải ra tay một cách giấu diếm? Trực tiếp quang minh chính đại tìm tới Dương Khai, đem hắn giết là được.
Ai ngờ tiểu tử kia mượn thiên địa chi lực lập tức liền đem thực lực kéo lên đến thất phẩm đỉnh phong, cũng làm cho hai người ăn không lớn không nhỏ thua thiệt.
Điều này cũng không quan trong, tóm lại Dương Khai cũng không có ý tứ quá làm khó bọn hắn , chỉ là cười lạnh một phen liền không tiếp tục để ý.
Nhưng mà Bùi Văn Hiên cùng Doãn Tân Chiếu sợ là phải chết vô ích. Không có nửa điểm chứng cứ, lại thêm việc ngày sau Vạn Ma Thiên cùng Hiên Viên Thiên muốn từ Tinh Giới vớt chỗ tốt, liền nhất định sẽ không nói lại việc này, nếu không chính là đang làm cho mình không thoải mái.
Hai bên đều ăn ý, thối lui một bước,trong lòng mọi người dều biết rõ.
Hai người liếc nhau rồi cùng thở dài thở ngắn, một vị đệ tử hạch tâm vẫn lạc, nói không đau lòng đó là giả, nếu ở trước kia, tổn thất như vậy không thể nói là thương gân động cốt, nhưng cu ̃ng tuyệt đối là không nhỏ.
Nhưng bây giờ nếu hai nhà có thể từ Tinh Giới tìm được hạt giống tốt hơn bổ sung một hai, việc này cũng không phải là không thể đền bù được,chỉ từ đầu đến cuối khó bọn họ đều khó mà nuốt xuống cơn giận này.
Trên đỉnh núi tuyết, Dương Khai đang ngồi xếp bằng, bông tuyết ở bên người bay múa, hắn cưỡng ép đè xuống sát cơ trong lòng. Nếu có thể , hắn như thế nào lại tuỳ tiện buông tha Trác Bất Quần cùng
Vu Hoan ? Chính như lúc trước hắn cùng Từ Linh Công nói,nếu người của hai nhà này tới, hắn sẽ lấy lễ tiếp đãi, nếu bọn họ thức thời liền thôi, nếu bọn họ không thức thời, hắn tất nhiên phải chiến một trận với bọn họ.
Dương Khai để bọn hắn tham dự đại hội, để bọn hắn tại Tinh Giới kiếm một chén canh,đó là lễ nghĩa của Dương Khai.
Nhưng hai người bọn hắn vẫn âm thầm ra tay, nếu Dương Khai chỉ là một vị lục phẩm bình thường, Tinh Giới chỉ là thế giới bình thường, hai vị thất phẩm âm thầm ra tay thì hắn làm sao có thể may mắn còn sống sót?
Trong nháy mắt đó, Dương Khai không khỏi sinh ra suy nghĩ đuổi tận giết tuyệt hai người bọn hắn.
Nhưng mà nếu hắn ra tay đánh nhau thì Tinh Giới tuyệt đối sẽ không chịu nổi, hơn 30 vị thượng phẩm kia cũng sẽ không ngồi nhìn mặc kệ, đến lúc đó bọn hắn sẽ nhúng tay vào, cuộc phân tranh này cũng sẽ bị trừ khử trong vô hình, ngược lại hắn còn không công làm ác nhân .
Bỗng nhiên,Dương Khai có chút hâm mộ Ô Quảng , cái tên này một thân một mình, không ràng buộc, tiêu dao khoái ý, đâu để ý người khác chết sống?
Nhưng là sau khi hắn để tay lên ngực tự hỏi, hắn thật muốn giống như Ô Quảng, như vậy thật khoái hoạt sao? Từ xưa đến nay, một người cô độc giống như cây không rễ, nước không nguồn, nước chảy bèo trôi.
Sống giống Ô Quảng hắn không làm được, giống như cũng không có gì đáng hâm mộ.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu, mở mắt ra, đem thiên địa chi lực mà hắn mượn tới đều trả về, tu vi của hắn cấp tốc từ thất phẩm đỉnh phong rơi xuống lục phẩm.
Hắn hướng về một cái phương hướng, nhẹ nhàng gật đầu ,gửi lời cảm ơn.
Bên kia, Ngu Trường Đạo ung dung cười một tiếng, thối lui trở về, quay về Lăng Tiêu cung chơi đùa cùng đệ tử tương lai của hắn.
Thạch Đại Tráng quá nhỏ, mới xuất sinh không đến mấy tháng, tất nhiên là không thể tu hành, nhưng là mỗi ngày Ngu Trường Đạo đều sẽ lấy tự thân tinh xảo tu vi thay hắn ôn dưỡng kinh mạch, mỗi ba canh giờ một lần, mỗi ngày bốn lần, một lần cũng chưa từng giánđoạn.
Hết lần này tới lần khác ,lão đầu này chẳng những không có nửa điểm ngại phiền phức, ngược lại hắn còn vui vẻ chịu đựng, cũng làm cho mẹ của Thạch Đại Tráng rất là băn khoăn.
Nàng ở tại Lăng Tiêu cung không bao lâu, nhưng nàng cũng biết lão đầu này là nhân vật khó lường, là cao nhân so với Không Gian đại nhân còn lợi hại hơn.
Nàng là nhân vật ti tiện như bùn , con nàng lại được người ta coi trọng như thế, Lưu Thải Hà luôn có một loại cảm giác không chân thật, luôn cảm thấy có phải hay không sai lầm chỗ nào. Nếu sau khi con nàng lớn lên, không cách nào đạt tới mức mà lão đầu chờ mong , làm sao xứng đáng với công ơn vun trồng của người ta?