Chương 4622: Tịnh Đế Sinh Song Liên
Bị Ô Quảng một câu điểm phá suy nghĩ trong lòng, Dương Khai cũng không xấu hổ.
Mặc dù người trước mắt này đã giúp hắn nhiều lần, nhưng Dương Khai chưa bao giờ quên, đây là Phệ Thiên Đại Đế, là người đã độc hại vô số tinh vực , năm đó nơi hắn đi qua, tinh thần vỡ vụn, sinh linh diệt tuyệt.
Nếu hắn nhất thời cao hứng, tại trong đại vực mới này làm xằng làm bậy, tất nhiên là tai hoạ vô tận. Trong đại vực mới , tiêu chuẩn Võ Đạo của các thế giới phổ biến không cao, ai có thể chống đỡ được một vị Phệ Thiên Đại Đế giết chóc?
Càng đừng nói là bây giờ Phệ Thiên Đại Đế đã là lục phẩm Khai Thiên.
Ô Quảng nói như vậy, cũng làm cho Dương Khai an tâm không ít.
Lấy tu vi bây giờ của hắn,coi như hắn đi tai họa những thế giới kia cũng được không đến chỗ tốt gì.
"Nói một chút đi, ngươi tìm ta có chuyện gì, cũng không thể là đến thăm ta." Ô Quảng hững hờ hỏi thăm.
"Quả thật ta có chút việc muốn thỉnh giáo ngươi." Dương Khai gật gật đầu, ngước mắt nhìn hắn, thẳng thắn nói: "Sau Luận Đạo Đại Hội , ta từng vào một chỗ tiểu Nguyên Giới gọi là Thần Binh giới trong m Dương Thiên lịch luyện.Lúc đó, ta nếm thử tu hành Phệ Thiên Chiến Pháp, kết quả là suýt nữa thì ta bị tẩu hỏa nhập ma."
Ô Quảng cười đắc ý: "Ngươi thật tu hành Phệ Thiên Chiến Pháp rồi?"
Dương Khai gật gật đầu: "Công pháp này có công hiệu nghịch thiên, có thể nói là hải nạp bách xuyên, lúc đầu tiến triển thần tốc, nhưng mà theo tu vi ngày càng cao, lại có tai hại trùng điệp, ảnh hưởng tâm tính."
"Đây là việc tất nhiên, mo ̣i thứ đều có lợi có hại, Phệ Thiên Chiến Pháp sao có thể không có chút tai hoạ ngầm nào?"
Dương Khai nhìn qua hắn với ánh mắt sáng rực,nói: “Nhưng ngươi tiến hành tu hành thì giống như không có tai hoạ ngầm nào!"
Ô Quảng cười nhạo một tiếng: "Ai nói không có tai hoạ ngầm? Ngươi cho rằng bản tọa trời sinh chính là người bạc lương, trời sinh liền
thích giết người như ngóe, xem nhân mạng như cỏ rác?" Hắn lộ ra vẻ hồi ức: “Lúc trước, khi ta mới xuất đạo , ta đã từng quét rác sợ tổn thương đến sâu kiến , lo sợ bươm bướm sa chụp đèn a!"
Dương Khai có chút giật mình nhìn hắn, một vị Phệ Thiên Đại Đế đã từng tại Tinh Giới để lại tiếng xấu muôn đời như hắn,mà cũng đã từng có bản tính hiền lành ? Dương Khai có chút không dám tin tưởng, nhưng lại cảm thấy hợp tình,hợp lý, dù sao nhân tính bản thiện.
Ô Quảng bỗng nhiên cười to , khắp khuôn mặt bốc lên tà lệ: "Đương nhiên là lừa ngươi a,tiểu tử! Bản tọa trời sinh chính là người tàn nhẫn ngang ngược , tại trong mắt bản tọa,đông đảo chúng sinh chẳng qua là sâu kiến mà thôi! Ngươi tu hành Phệ Thiên Chiến Pháp có rất nhiều tai hoạ ngầm , là bởi vì ngươi hóa giải không được rất nhiều tạp chất mà ngươi thôn phệ đến,bản tọa có thể hóa giải, đương nhiên là sẽ không chịu khốn nhiễu này."
"Như thế nào hóa giải?" Dương Khai khiêm tốn thỉnh giáo.Mặc dù Phệ Thiên Chiến Pháp không thể nghi ngờ là tà công, nhưng không thể không thừa nhận đó là thứ đồ tốt, lúc ở Tiểu Nguyên giới lịch luyện Dương Khai đã có trải nghiệm khắc sâu.
Ngày sau khó đảm bảo hắn không có cơ hội tiến vào Tiểu Nguyên giới khác, nếu là lại giống như tại Thần Binh giới , Phệ Thiên Chiến
Pháp có lẽ sẽ trở thành một loại chỗ dựa! Chỉ dựa vào tự thân long mạch trấn áp thì không có cách nào hoàn toàn bảo đảm , nếu được Ô Quảng truyền thụ kinh ngiệm, có lẽ hắn có thể giải quyết vấn đề khó khăn này.
"Ngươi hóa giải không được." Ô Quảng cười khoát khoát tay, "Có nhiều thứ là do trời sinh , giống như Thạch Khôi bộ tộc, trời sinh liền thích hợp tu hành Phệ Thiên Chiến Pháp! Còn những người
khác bất kể là ai muốn tu hành thì đều không thể tránh khỏi sẽ có tai hoạ ngầm."
Dương Khai như có điều suy nghĩ.
Mặc dù Ô Quảng không có nói rõ cho hắn biết , nhưng trong lời này có hàm ý gì, Dương Khai sao có thể nghe không ra? Hắn rõ ràng là nói mình giống với Thạch Khôi bộ tộc, trời sinh liền thích hợp tu hành Phệ Thiên Chiến Pháp, cũng không phải là do cố gắng sau này.
Mấy vạn năm trước, Ô Quảng đã bị giết chết qua một lần, trận chiến ở Toái Tinh Hải có mấy vị Đại Đế vẫn lạc nhưng mà tàn hồn của Ô Quảng vẫn còn, ẩn nấp trong Toái Tinh Hải mưu cầu phục sinh, Hồng Trần Đại Đế không tiếc tự chém tu vi, từ cảnh giới Đại Đế rơi xuống Đạo Nguyên cảnh, xâm nhập Toái Tinh Hải, muốn nhổ cỏ tận gốc.
Kết quả là hắn bị Ô Quảng thừa cơ đoạt xá, mặc dù chỉ thành công một nửa, nhưng Ô Quảng cũng theo đó thoát khốn.
Sau trận chiến với Đại Ma Thần, Mạc Thắng vẫn lạc , Ô Quảng lại đoạt xá thân thể của Mạc Thắng , chân chính sống lại.
Nhưng hắn y nguyên co ́thê ̉tu hành Phệ Thiên Chiến Pháp, nói cách khác, thân thể cũng không phải chỗ dựa để hắn tu luyện môn tà công này, nếu không sau khi đoạt xá hắn liền không có khả năng lại tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp.
Dương Khai nhìn hắn,hai mắt tỏa sáng: "Thần hồn của ngươi, có đặc biệt gì?"
Ô Quảng đưa bầu rượu đến bên miệng dừng một chút, kinh ngạc nhìn Dương Khai nói: "Ngươi thế mà có thể nhìn ra một bước này? Tiểu tử,ngươi không đơn giản!"
"Quả nhiên là bởi vì thần hồn có vấn đề?" Dương Khai tràn đầy phấn khởi, hắn vốn chỉ phỏng đoán, không nghĩ tới đúng là thật.
Ô Quảng để bầu rượu xuống, trầm ngâm một lát, bỗng nhiên hắn nhếch miệng cười một tiếng: "Thôi được, ngươi đã đoán được điểm này,ta liền để cho ngươi nhìn xem một thứ tốt, thứ này,ta đều không để lão quỷ Đoạn Hồng Trần thấy qua."
Dương Khai vội vàng đưa tay ngăn lại: "Nếu sau khi xem,ngươi muốn
giết người diệt khẩu mà nói, ta không nhìn cũng được!"
Phải biết rằng,hai người Ô Quảng cùng Đoạn Hồng Trần thế nhưng là hai hồn sống chung trong một thân thể thật nhiều năm, nếu Ô Quảng thật có bí mật gì mà nói, Hồng Trần Đại Đế tuyệt đối biết rõ, nhưng hắn đã nói Đoạn Hồng Trần đều không có gặp qua, vậy đã nói rõ bí mật này được hắn ẩn giấu cực kì sâu.
Đây cũng tuyệt đối là bí mật lớn nhất của Ô Quảng!
Ô Quảng cười ha ha: "Ta đánh không lại ngươi, sao có thể giết người diệt khẩu. Huống chi, chính ngươi cu ̃ng có vật tương tự, nếu không phải như vậy, ta cũng sẽ không để ngươi xem một chút."
"Vật tương tự. . ." Dương Khai nhướng mày, không biết Ô Quảng nói đến vật gì.
Dương Khai còn đang nghi hoặc thì bỗng nhiên rùng mình bởi vì cái tên này duỗi ra hai cánh tay ,tách ra xương sọ của chính mình.
Xương sọ bị tách ra, khiến não hắn đều lộ ra!
Hình ảnh này sao có thể dùng một từ kinh dị để hình dung, Dương Khai kém chút thì giơ chân chửi mẹ!
Ô Quảng lại cúi đầu, không bố trí phòng vệ chút nào, giơ đầu ra cho Dương Khai xem. Trên bộ não trắng bóng kia, thình lình có một cái thần hồn linh thể nho nhỏ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy,
thần hồn linh thể kia không thể nghi ngờ chính là thần hồn của Ô Quảng biến thành, chẳng qua giờ phút này thần hồn linh thể lại có dáng vẻ trang nghiêm ,đang ngồi ngay ngắn ở trên một đóa hoa sen nở rộ!
Hoa sen kia khắc sâu vào tầm mắt, Dương Khai vì đó khẽ giật mình, bởi vì hoa sen này có bộ dáng bên ngoài giống Ôn Thần Liên như đúc, chỉ khác biệt mỗi màu sắc, Ôn Thần Liên có ánh sáng bảy màu, chói lọi rực rỡ, mà đóa hoa sen này lại có màu trắng tinh khiết , cho người ta một loại cảm giác cực kỳ sạch sẽ ,không trộn lẫn nửa điểm tạp chất .
"Thiên địa có chí bảo, Tịnh Đế Sinh Song Liên, một đóa là Ôn Thần Liên, một đóa chính là Vô Cấu Tịnh Liên này." Thần hồn linh thể ngồi ngay ngắn trên đóa hoa sen kia chầm chậm mở mắt, khẽ mỉm cười nhìn về phía Dương Khai,hắn nào có nửa điểm khí chất tà lệ nào ? Ngược lại hắn giống như là người sạch sẽ nhất dưới gầm trời này.
"Tịnh Đế Song Liên, một tại thần hồn, một tại nhục thân, Ôn Thần Liên có tác dụng ôn dưỡng thần hồn, thoải mái thần niệm , còn Vô Cấu Tịnh Liên mặc dù đối với thần hồn cũng có một chút tác dụng,
nhưng tác dụng lớn nhất của nó lại là gột rửa hết thảy tạp chất trong thân thể, bất kỳ ai được đến Vô Cấu Tịnh Liên , cũng có thể có được Vô Cấu Thánh Thể!"
"Năm đó ,trong trận chiến ở Toái Tinh Hải ,thân thể của bản tọa bị hủy, một sợi tàn hồn nhờ được Vô Cấu Tịnh Liên che chở mới kéo dài được hơi tàn, nếu không có vật này,trong trận chiến kia bản tọa liền đã hồn phi phách tán. Chỉ tiếc tác dụng của Vô Cấu Tịnh Liên đối với thần hồn không so được với Ôn Thần Liên của ngươi,ta phải tu dưỡng vô số năm, mới miễn cưỡng khôi phục."
"Cùng là Đại Đế, bản tọa sở dĩ so người khác càng lợi hại hơn một chút,nguyên nhân phần lớn đều là bởi vì bản tọa có Vô Cấu Thánh Thể ."
Ô Quảng từ từ nói ra khiến cho trong lòng Dương Khai giống như dời sông lấp biển.
Hắn rốt cuộc biết rõ,vì sao Ô Quảng tu hành Phệ Thiên Chiến Pháp lại không có tai họa ngầm, cũng biết rõ đồ vật tương tự mà hắn nói tới là vật gì.
Ôn Thần Liên là nhằm vào thần hồn, mà Vô Cấu Tịnh Liên lại là nhằm vào thân thể, trách không được Ô Quảng co ́thể liên tục đoạt xá,sau khi đoạt xá Đoạn Hồng Trần lại còn có thể đoạt xá Mạc Thắng, hơn nữa còn không có bao nhiêu tai hoạ ngầm, nguyên lai tất cả đều nhờ vào Vô Cấu Tịnh Liên.
Có thứ này, mặc kệ là lúc Ô Quảng thôi động Phệ Thiên Chiến Pháp
thôn phệ bao nhiêu tạp chất, đều có thể bị tuỳ tiện khu trừ,hắn sao có thể sẽ nhận ảnh hưởng gì? Đây quả thực là chí bảo cùng Phệ Thiên Chiến Pháp phù hợp một cách hoàn mỹ.
Mà việc hắn có thể tại dưới mí mắt của thất phẩm Khai Thiên ẩn nấp tu vi cũng giải thích thông, nghĩ đến cũng là do công hiệu của Vô Cấu Tịnh Liên , dù sao Vô Cấu Tịnh Liên có tác dụng lớn nhất đối với thân thể, Ô Quảng có được nó đã nhiều năm, lấy Vô Cấu Tịnh Liên làm trung tâm nghiên cứu ra một ít bí thuật cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì,giống như Dương Khai tìm hiểu ra hai đại bí thuật là Sinh Liên cùng Nộ Liên vậy.
Nếu không một vị trung phẩm Khai Thiên, cho dù là lục phẩm, sao có thể giấu giếm được Hỏa Nhãn Kim Tinh của thượng phẩm Khai Thiên!
Ô Quảng đem xương sọ bị tách ra đẩy trở về, sọ não lại hoàn mỹ như lúc ban đầu, không thấy nửa điểm máu tươi.
Dương Khai nhìn đến ngây ra như phỗng, cực kỳ hâm mộ nói: "Có Vô Cấu Tịnh Liên, ngươi chẳng phải là có thân thể Bất Tử ?"
Ô Quảng hỏi ngược lại: "Ngươi có Ôn Thần Liên, thần hồn của ngươi chẳng lẽ liền sẽ không bị hủy diệt?"
Dương Khai bừng tỉnh hiểu ra, Ôn Thần Liên có thể bảo vệ thần hồn,
thần hồn bị tổn hại có thể tự mình chữa trị, giống như Vô Cấu Tịnh Liên chữa trị thân thể của Ô Quảng , chẳng qua nếu là thật sự bị phá hủy trong nháy mắt mà nói, mặc kệ là Thiên Địa Chí Bảo gì đều không thể chữa trị.
Ô Quảng lại cười hắc hắc nói: "Nếu ta không biết ngươi có Ôn Thần Liên thì hôm nay bản tọa cũng sẽ không lộ ra bí mật lớn nhất này, ngươi cần phải thay ta giữ bí mật."
Dương Khai bĩu môi: "Vậy phải xem ngươi có thê ̉trả giá cái gì." Ô Quảng khẽ nhếch khóe miệng, từ chối cho ý kiến. Dương Khai vốn còn muốn thỉnh giáo một chút hắn đến
là như thế nào ẩn nấp tu vi, bí thuật
này vô cùng thực dụng, hoàn toàn có thể dùng đến giả heo ăn thịt hổ, có lẽ đến thời khắc mấu chốt còn có thể vãn hồi thế cục, bây giờ cũng không cần đi hỏi.
Ô Quảng có thể ẩn nấp tu vi không phải do bí thuật gì,mà là dựa vào Vô Cấu Tịnh Liên.
" Tịnh Đế Song Liên, một là thần hồn, một là nhục thân, nếu là có thể hợp hai làm một, lại là cảnh tượng cỡ nào" Ô Quảng lộ ra vẻ mặt hướng tới.
Dương Khai nói: "Ngươi đem Vô Cấu Tịnh Liên đưa cho ta liền biết được."
Ô Quảng liếc mắt tới: "Vì sao không phải là ngươi đem Ôn Thần Liên đưa cho ta?"
Dương Khai cười hắc hắc: "Vậy liền xem ai chết trước đi! Nếu như ngươi chết, ta liền có cơ hội."
"Cũng vậy!"
Dương Khai đứng lên nói: "Lúc nào ngươi muốn đi ra ngoài thì báo với ta một tiếng, nếu là ngươi không có việc gì làm thì hỗ trợ ta điều tra tòa đại vực mới này, nhìn xem nơi nào có đồ tốt."
Ô Quảng nằm trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần, không kiên nhẫn xua tay nói: "Cút đi!”Khi nói chuyện, một viên ngọc giản bay ra.
Dương Khai đưa tay tiếp nhận, điều tra một lần, nhíu mày cười khẽ, lách mình mà đi.