Chương 4678: Đại hội thu đồ đệ
Lực lượng của một chỉ lại có thể giúp người đột phá gông cùm xiềng xích, tấn thăng Đạo Nguyên hai tầng,việc ly kỳ như vậy,bọn họ chưa từng nghe thấy!
Trong đại điện ,đám người thần sắc càng thêm cung kính, trưởng lão tấn thăng kia càng là vái chào tới đất, run giọng nói: "Đa tạ công ơn tái tạo của Thái Thượng!"
Tư chất của hắn không tính quá tốt, tuổi tác cũng lớn, vốn cho là đời này của hắn thì Đạo Nguyên nhất trọng chính là đỉnh phong, không có khả năng tiến thêm tấc nào nữa, ai ngờ tối nay hắn lại ngang nhiên đột phá hai tầng cảnh, thậm chí hắn có thể cảm giác được, nếu là mình lại cố gắng một chút, chưa hẳn không có cơ hội đột phá ba tầng cảnh.
Đại ân như thế, đâu chỉ là tái tạo! Khiến người khác nhìn ở trong
mắt, cũng đều không ngừng hâm mộ.
"Là hiệu quả mà chính ngươi tích lũy những năm này, ta chẳng qua là trợ giúp nó phát huy ra thôi ." Dương Khai mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Tích: "Phường chủ,việc ta đảm nhiệm Thái Thượng của Thất Tinh phường, còn xin giữ kín không nói ra."
Thượng Quan Tích nao nao, mặc dù hắn không rõ đây là vì cái gì, nhưng vẫn là cung kính gật đầu: "Thái Thượng yên tâm, việc này chỉ có đám người trong đại điện này biết được, sẽ không truyền ra ngoài đại điện."
Trong lòng không khỏi có chút tiếc hận, hắn mới vừa rồi còn dự định thật tốt mà tạo thế một trận, đem việc Thất Tinh phường có một vị Thái Thượng trưởng lão tuyên dương ra ngoài, kể từ đó, Thất Tinh phường nhất liền xem như ngồi vững tên tuổi tông môn nhất đẳng, tại đại lục Không Gian ,địa vị cũng có thể kéo lên một chút.
Nhưng là nếu vị Thái Thượng tân nhiệm này muốn giữ kín không nói ra, hắn cũng chỉ có thể làm theo.
Đêm đã khuya, Thượng Quan Tích để một vị nữ trưởng lão có dáng người nở nang tự mình dẫn Dương Khai nhập chủ một tòa linh phong. Hắn cũng coi như là phỏng đoán ra một chút tính cách của vị Thái Thượng mới này, tương đối là ít nổi danh, không thích trương dương, cho nên liền làm chủ đem hắn an bài vào trên một tòa Thanh
Ngọc phong hơi vắng vẻ .
Thất Tinh phường chiếm cứ 38 tòa linh phong, Thanh Ngọc phong chỉ có thể coi là trung đẳng, vị trí cũng tương đối vắng vẻ, cho nên vẫn luôn không có người hỏi thăm.
Ngược lại là sau khi Dương Khai vào ở , hắn đối với nơi này cực kỳ hài lòng, để Thượng Quan Tích âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Mấy tháng thời gian sau đó, hết thảy đều an ổn vô sự, Thái Thượng mới ở trong Thanh Ngọc phong càng là thâm cư không ra ngoài, cơ bản là không lộ diện.
Thượng Quan Tích một mực lo lắng thoáng thả lỏng, trước đó Dương Khai để hắn đối với việc đảm nhiệm Thái Thượng trưởng lão của Thất Tinh phường giữ kín không nói ra, hắn còn từng nghi ngờ vị Thái Thượng này có phải hay không có kẻ thù cường đại gì ở bên ngoài, lo lắng bị người trả thù, nếu thật là như thế, vậy lần này Thất Tinh phường thế nhưng là vừa họa vừa phúc.
Nhưng hôm nay xem ra, hình như là hắn lo lắng quá rồi. Mà lại thông qua mấy tháng này quan sát, hắn phát hiện Dương Khai xác thực đối với Thất Tinh phường không có nửa điểm ác ý, giống như thật chỉ là chán ghét thời gian bôn ba khắp nơi, tùy ý tìm một nơi định cư lại.
Việc này đối với Thất Tinh phường mà nói tự nhiên là vô cùng tốt ,
mặc dù không thể đối ngoại lộ ra tông môn nhà mình nhiều một vị Đế Tôn, nhưng có cường giả như thế tọa trấn, trong lòng các cao tầng của Thất Tinh phường cũng nhiều hơn rất nhiều lực lượng.
Đã biết vị Thái Thượng trưởng lão này thích u tĩnh, Thượng Quan Tích liền phân phó, để cho người ta đừng đi tuỳ tiện quấy rầy.
Trên Thất Tinh tập, mỗi ngày Dương Khai vẫn y nguyên ra quầy, hắn vốn là lấy thần niệm hóa thân du lịch tiểu thế giới của bản thân, hóa thân một cái cùng hóa thân hai cái cũng không khác nhau quá nhiều.
Sau mấy tháng, đại hội thu đồ đệ ba năm một lần của Thất Tinh phường được tổ chức, phạm vi ngàn dặm quanh đây phi thường náo nhiệt , kéo theo võ giả lui tới Thất Tinh tập cũng nhiều không ít.
Dương Khai đang đứng ở cửa thị trấn, nhìn qua Vu Lộ vừa chỉnh lý quần áo cho hai đứa bé, vừa cẩn thận căn dặn bọn hắn ở bên ngoài nhất định phải nghe lời, nếu là có thể bái nhập Thất Tinh phường tự nhiên là tốt nhất, nếu như bị đào thải cũng đừng thương tâm.
Hai đứa bé đều gật đầu.
Một lát sau, Vu Lộ lôi kéo Triệu Dạ Bạch cùng Triệu Nhã đi đến trước mặt Dương Khai, hốc mắt đỏ đỏ mà nói: "Dương đại ca, hai đứa bé liền giao phó cho ngươi."
Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng: "Yên tâm đi Vu nương tử, ta nhất định sẽ không để cho bọn hắn xảy ra việc gì, nếu là bọn họ có thể bái nhập Thất Tinh phường, ta sẽ trở về báo tin tức cho ngươi, nếu là không có bị lưu lại, ta liền dẫn bọn hắn cùng trở về."
Vu Lộ nhẹ nhàng gật đầu, nhẹ nhàng đẩy hai đứa bé một chút: "Đi thôi."
Hai đứa bé xoay người, cùng một chỗ ôm lấy Vu Lộ, Vu Lộ dùng tay che đôi môi, vai run rẩy.
Dương Khai ngẩng đầu nhìn về phương xa, không tự chủ được nhớ tới mỗi một lần chính mình ra ngoài , cha mẹ có phải hay không cũng có loại tâm tình này.
Thẳng đến một lớn hai nhỏ đi ra rất xa,bon họ lại quay đầu thì thấy bóng dáng mảnh khảnh kia y nguyên đứng ở cửa thị trấn , nhìn qua bên này.
Thất Tinh tập vốn là dựa vào Thất Tinh phường mà thành lập lên, cho nên khoảng cách giữa cả hai cũng không phải là quá xa, chỉ khoảng ba mươi đến năm mươi dặm mà thôi.
Dương Khai cõng một cái gói nhỏ,hai tay lôi kéo hai đứa bé, từng bước một hướng Thất Tinh phường tiến đến.
Phía sau truyền đến âm thanh xe ngựa ầm ầm, ba người nhường
đường sang một bên, lúc xe ngựa gặp thoáng qua, từ trong buồng xe nhô ra một đứa bé khoảng 10 tuổi, đối với Triệu Dạ Bạch vung vẩy nắm đấm nói: "Triệu Tiểu Bạch, đừng để ta nhìn thấy ngươi trong Thất Tinh phường, bằng không ta nhất định đánh mông ngươi nở hoa!"
Triệu Dạ Bạch hướng hắn làm mặt quỷ, Triệu Nhã xoay người từ dưới đất nhặt lên một cục đá hung hăng ném ra ngoài, dọa đến đứa bé kia vội vàng lùi đầu về.
Dương Khai nhếch miệng cười nhìn mấy đứa bé đùa giỡn, hắn cũng nhận ra đứa bé trong buồng xe kia,đó chính là Miêu Phi Bình của Miêu gia -người đuổi Triệu Dạ Bạch cùng Triệu Nhã trốn vào phía dưới sạp ha ̀ng của hắn , gia cảnh đứa bé này so với hai đứa bé bên người hắn tự nhiên là muốn tốt hơn một chút, mà lại hắn còn có tư chất rất không tệ.
Sớm tại hai tháng trước, liền có trưởng lão của Thất Tinh phường xuống núi làm việc, trong lúc vô tình đụng phải Miêu Phi Bình, tại chỗ liền muốn thu hắn làm đồ đệ, lần này đi qua cũng chỉ là một lần đi ngang qua sân khấu, cùng tiền đồ chưa định của Triệu Dạ Bạch khác biệt, hắn là xác định vững chắc có thể bái vào Thất Tinh phường.
Trước Thất Tinh phường, người đông nghìn nghịt,từ bốn phương
tám hướng người chạy đến bái sư nối liền không dứt, tuổi tác cũng là có lớn có nhỏ, nhỏ thì như Triệu Dạ Bạch cùng Triệu Nhã như vậy, lớn thì mười mấy 20 tuổi.
Dương Khai dẫn hai đứa bé bôn ba hồi lâu, mới báo danh được, mỗi người nhận một cái mộc bài có khắc số hiệu, khảo thí còn chưa có bắt đầu thì Triệu Nhã đã nhìn chằm chằm vào người bán mứt quả ở
bên đường, con mắt đều không chuyển một chút, đỏ rực mứt quả hấp dẫn người như vậy.
Dương Khai tiến lên mua ba chuỗi, một người một chuỗi ngồi xổm ở trong góc ăn quên cả trời đất, hai đứa bé ngẫu nhiên nhìn nhau, đều là cười ngọt ngào .
"Dương đại thúc, nếu là ta không có bị tuyển chọn thì phải làm sao bây giờ?" Bỗng nhiên, Triệu Dạ Bạch có chút lo lắng về tiền đồ của mình.
Dương Khai thuận miệng nói: "Ngươi còn nhỏ như vậy, không có bị tuyển chọn thì lần sau lại đến."
Triệu Nhã lại đối với Triệu Dạ Bạch rất có lòng tin: "Tiểu Bạch ca ca nhất định có thể được tuyển chọn."
Triệu Dạ Bạch nhếch miệng cười một tiếng: "Tiểu Nhã nhất định cũng được chọn."
Miêu Phi Bình không biết chui ra từ chỗ nào, đối với Triệu Dạ Bạch nói: "Triệu Dạ Bạch, ngươi liền chết tâm đi, lấy bộ dáng chân tay gầy yếu của ngươi thì khẳng định là không được tuyển."
Hắn cầm trên tay một cây đùi gà, vừa nói vừa ăn quên cả trời đất, miệng chảy đầy mỡ.
Triệu Nhã đem tròng mắt trừng một cái, đằng đằng sát khí, trong miệng nàng cắn hình như không phải hồ lô đường, mà là đầu của Miêu Phi Bình, vang lên cót két.
Miêu Phi Bình co rụt cổ lại, ngượng ngùng cười nói: "Tiểu Nhã muội muội khẳng định là không có vấn đề, nếu ta là cao nhân trên núi này, thì nhất định muốn đoạt lấy ngươi thu làm đồ đệ!"
Nói xong, hắn liền chạy như một làn khói,biến mất không thấy bóng dáng.
"Tiểu Bạch ca ca đừng nghe hắn nói mò, Miêu Phi Bình nói chuyện khó nghe nhất." Triệu Nhã trấn an nói.
"Ừm ừm!" Triệu Dạ Bạch gật đầu liên tục, "Hắn nói cái gì ta đều coi là đánh rắm, ha ha ha!"
Đại hội thu đồ đệ của Thất Tinh phường có kiểm tra rất phong phú, mỗi một cửa đều muốn đào thải mất không ít người, những kẻ thông qua kiểm tra tự nhiên là vui mừng hớn hở,những người không thông
qua thì đều ủ rũ.
Sau một ngày, hai người Triệu Dạ Bạch cùng Triệu Nhã bận bịu xoay quanh , chờ đến ban đêm ,lúc trở về , bàn chân hai người đều mài ra bong bóng.
"Thành tích thế nào?" Dương Khai hỏi.
Triệu Dạ Bạch mă ̣t mày hớn hở: "Dương đại thúc, ngươi là không biết, Tiểu Nhã được đánh giá tổng hợp là Giáp đẳng!"
"Giáp đẳng rất cao?" Dương Khai giơ lông mày lên.
Triệu Dạ Bạch khoa tay nói: " Cao như mấy tầng lâu vậy, nghe người ta nói lần này có hơn nghìn người tới tham gia đại hội thu đồ đệ , nhưng người được đánh giá tổng hợp đến Giáp đẳng thì chỉ có không đến mười người mà thôi."
"Trong trăm có một, Tiểu Nhã cũng thật là lợi hại." Dương Khai cười vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Triệu Nhã.
Triệu Nhã lại chỉ là miễn cưỡng cười cười, giống như không có thật là vui.
"Vậy còn ngươi?" Dương Khai lại hỏi.
Triệu Dạ Bạch cười hắc hắc nói: "Ta à, so với Tiểu Nhã kém nhiều, chỉ có Bính đẳng, miễn cưỡng xem như vượt qua kiểm tra."
Triệu Nhã vội nói: "Không sao, ngày mai kiểm tra tư chất mới là quan trọng nhất, kết quả trước đó cũng không tính là cái gì."
Triệu Dạ Bạch gật đầu nói: "Ừm, qua cửa ải ngày mai, mới có thể chân chính tiến vào Thất Tinh phường, chẳng qua ta rất có lòng tin."
Nghe xong,Triệu Nhã mới vui vẻ cười lên.
Thất Tinh phường cũng không chuyên môn chuẩn bị nơi nghỉ ngơi cho người tham gia đại hội, ba người liền tùy tiện tìm một vị trí sạch sẽ, trải chăn đệm nằm dưới đất.
Có lẽ là ban ngày quá mệt mỏi, Triệu Dạ Bạch rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Lúc nửa đêm, Dương Khai bỗng nhiên mở mắt, nhìn qua Triệu Nhã đang chững chạc đàng hoàng khoanh chân ngồi ở bên người mình, thành kính chắp tay hai tay trước ngực, hắn đưa tay gõ vào trên trán nàng một cái: "Đêm hôm khuya khoắt ,ngươi không ngủ đi ,muốn làm cái gì?"
Triệu Nhã duỗi ra một ngón tay thở dài một chút,sau đó mới hơi ngượng ngùng giải thích nói: "Lộ di cùng bà bà nói, thế giới này có một vị Thần Chủ rất lợi hại, không có chuyện gì là hắn không biết, cho nên ta muốn xin mời Thần Chủ phù hộ, để ngày mai Tiểu Bạch ca ca có thể thuận lợi thông qua khảo thí, hắn một mực nói với ta
muốn gia nhập Thất Tinh phường đâu."
Dương Khai bật cười: "Tư chất là trời sinh đã chú định, Thần Chủ cũng không phù hộ được."
Triệu Nhã quyết miệng nói: "Cái này đều không phù hộ được, vậy sao hắn còn làm Thần Chủ?"
Dương Khai không nói gì, nghĩ thầm Thần Chủ còn phải quản cái này? Đây không phải là muốn mệt chết.
"Đi ngủ!" Dương Khai quyết định không cùng nàng nghiên cứu thảo luận vấn đề này.
"Nha." Triệu Nhã lên tiếng, ngoan ngoãn nằm xuống.
Nhưng là rất nhanh, Dương Khai liền nghe được nàng lặng lẽ nói nhỏ, rõ ràng là đang len lén cầu nguyện.
Hôm sau, việc kiểm tra tư chất trong đại hội thu đồ đệ của Thất Tinh phường cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.
Hạng kiểm tra này cũng là đơn giản nhất, trên một khối quảng trường, người bị kểm tra chỉ cần đứng ở trên sân khấu, liền có thể kiểm tra đo lường ra tư chất của mình như thế nào.
Theo từng người bái sư đi lên, sân khấu không ngừng phát ra ánh sáng đậm nhạt khác nhau , trưởng lão của Thất Tinh phường ngắm nhìn ở bốn phía cho bình định, hoặc thông qua, hoặc đào thải.
Dương Khai mang theo Triệu Dạ Bạch cùng Triệu Nhã ở trong đám người chờ đợi, hai đứa bé rõ ràng đều có chút khẩn trương cùng lo lắng, mỗi một lần có người thông qua khảo nghiệm, bọn hắn đều hiện lên vẻ mặt hâm mộ, mỗi khi có người đào thải, thì trong lòng ưu tư.